Cực Võ

Quyển 1 - Chương 60: Hỏi Thế Gian, Tình Là Chi?




Cho dù từng làm đối thủ với đám người ngũ quái thì tỏng mắt Vô Song vẫn có hảo cảm tương đối tốt về bọn họ.

Khi tranh chấp lợi ích xảy ra, Vô Song thường chia thành hai dạng địch nhân.

Dạng thứ nhất gọi là đối thủ còn dạng thứ hai gọi là kẻ thù.

Địch nhân trong dạng đối thủ là những người có xung đột lợi ích với bản thân hắn nhưng không đến mức không thể cứu vãn, thậm chí sau này trở thành đồng minh cũng không phải là không thể.

Địch nhân trong dạng kẻ thù chính là toàn diện khai chiến, đã căn bản không còn cái gì để nói, không phân lợi ích chỉ phân sinh tử.

Đám người ngũ quái liền thuộc dạng đối thủ, với những người này Vô Song không có ác cảm, thậm chí còn có thiện cảm.

Vô Song không rõ ngũ quái vì cái gì đuổi giết Thích Tường Phát nhưng Vô Song liền tin tưởng, chỉ cần ngày hôm đó không có Tương Vân nhìn chằm chằm, hắn nguyện ý đâm Thích Tường Phát một đao, quan trọng hơn từ đầu đến cuối, Kim Nhạn, Độc Xà cùng Đổ Thần chưa từng một lần cố ý tấn công những người không liên quan, điểm này không phải ai cũng làm được, vì vậy liền khiến Vô Song tương đối thưởng thức bọn họ.

Lúc này Vô Song đã có thể xuống giường nhưng muốn bảo hắn hoạt động như bình thường thì không thể, Vô Song dự đoán khối thân thể này ít nhất cũng phải hết 1 tuần mới có thể đi lại bình thường, quãng thời gian này hắn liền phải để Dạ Xoa chăm sóc cho mình.

Đương nhiên được mỹ nữ chăm sóc, Vô Song không có bất cứ điểm gì phàn nàn.

Không để Vô Song đợi quá lâu, Dạ Xoa bưng một bát thức ăn vẫn còn từng làn hương nhẹ bay lên xuất hiện trước mặt Vô Song.

Nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp đến mộng mị kia rồi lại nhìn đồ ăn nàng mang vào, Vô Song trong mắt xuất hiện một chút bất ngờ, hắn liền cười nói.

“Không ngờ tỷ tỷ không những xinh đẹp mà nấu ăn còn ngon như vậy, thật sự khiến ta bất ngờ không thôi nha”.

Đây chỉ là một bát cháo yến mạch hết sức bình thường, nhưng tay nghề người nấu tuyệt đối không tệ chút nào, chỉ cần từ mùi hương bên trong, Vô Song có thể cảm nhận được khả năng nấu nướng của đối phương.

Dạ Xoa nghe vậy cũng không đáp, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Vô Song, trong tay cầm lấy một chiếc thìa sứ.

“Ngoan, há miệng nào, tỷ tỷ thương”.

Nhìn Dạ Xoa đối xử với hắn không khác gì trẻ con, hắn liền có chút buồn cười tuy nhiên hiện nay Vô Song thân là bệnh nhân cũng không có quyền chống lệnh bác sỹ nha.

Từng thìa cháo được Dạ Xoa cẩn thân nâng lên, nhìn vẻ ôn nhu của nàng lúc này chỉ sợ đám người ngũ quái kia kinh ngạc đến rớt hàm.

Trong mắt bọn họ, tuyệt đối không bao giờ Dạ Xoa đại nhân lại nữ tính thế này.

Phục vụ Vô Song ăn hết bát cháo yến mạch, Dạ Xoa mới chậm rãi dùng chiếc khăn mềm lau miệng cho hắn, khuôn mặt xinh đẹp của Dạ Xoa hiện nay vậy mà dường như gần sát mặt Vô Song, Vô Song thậm chí có thể cảm nhận được hơi thỏ của nàng.

Xong xuôi lúc này Dạ Xoa mới nhè nhẹ mỉm cười, nàng thổi một hơi nóng vào tai Vô Song.

“Nói nhỏ với một việc, tỷ tỷ chỉ biết giết người, không biết xuống bếp nha”.

Để Vô Song ngồi nghệ trên giường, Dạ Xoa lại chậm rãi mang bát đi ra ngoài khiến Vô Song dở khóc dở cười.

..........

Rốt cuộc cũng không lâu lắm, Dạ Xoa quay trở lại tuy nhiên lần này nàng mang thêm một cô gái bước vào.

Cô gái này tất nhiên không phải Thẩm Tương Vân.

Nàng có mái tóc búi cao ở trên, xoa xuống ở dưới, mái tóc đen mượt như nhung.

Nàng mặc một bộ áo dài màu tím ở bên ngoài, bên trong là nội y màu vàng nhạt.

Đây là lần đầu tiên, Vô Song nhìn thấy một nữ nhân đứng cạnh Dạ Xoa mà không bị kém sắc, không bị vẻ đẹp của Dạ Xoa lấn át.

Từ khi xuyên việt đến thế giới này, Vô Song chỉ thấy có duy nhất Hoàng Dung có thể so sánh cùng Dạ Xoa, có điều tuổi tác của Hoàng Dung cũng không còn trẻ, nàng mất đi vài phần nhan sắc nhưng lại thêm vài phần thành thục ổn trọng, vài phần phong phạm của nữ nhân trưởng thành.

So với Dạ Xoa, công tâm mà nói đúng là Hoàng Dung hiện nay không bằng.

Ngoại trừ Hoàng Dung ra thật sự còn có Cô Cô của Vô Song – Tiên Âm cũng có thể coi là đại mỹ nhân bất quá Tiên Âm thật sự cũng không so nổi với Dạ Xoa.

Nữ nhân bên cạnh Dạ Xoa lại khác, nhìn vào nàng, Vô Song có thể cảm nhận được một khuôn mặt xinh đẹp mà đầy cao ngạo, ẩn ẩn trong đó là thứ khí chất lạnh lùng thanh cao khó nói lên bằng lời.

Nếu Dạ Xoa có thể so sánh với một đóa hoa hồng nở rộ thì nữ nhân trước mặt Vô Song lúc này liền là một nụ hoa ly ngát hương còn chưa nở rộ.

Dạ Xoa nhìn thấy Vô Song đang quan sát cả hai người khóe miệng liền cong lên.

“Hì hì, sư muội à, muội nhìn thấy không, ta đã nói rồi, tiểu sắc lang này nhất định bị sắc đẹp của ngươi mê đảo không rời mắt được nha”.

Nữ nhân kia bị Dạ Xoa trêu, làn da trắng hồng liền hơi hơi đỏ lên, da mặt của nàng còn thực sự rất mỏng.

“Tỷ tỷ, đừng trêu chọc ta nữa, đứa bé kia thì biết gì chứ... hơn nữa hắn thật sự là bé trai sao?, so với tiểu sư muội của ta vậy mà không kém chút nào”.

Dạ Xoa mỉm cười, ánh mắt lóe lên nhìn Vô Song, ánh mắt làm Vô Song cảm thấy cực kỳ không ổn, quả nhiên câu tiếp theo của Dạ Xoa khiến Vô Song triệt để không còn lời nào để nói.

“Sư muội muốn biết liền lột trần hắn ra quan sát, liền biết ngay a”.

Nữ nhân bên cạnh Dạ Xoa ánh mắt đẹp chớp động, rồi lại nhìn Vô Song ở đó, giọng nói trở lên nhỏ hơn rất nhiều.

“Có thật sự được không đó, tỷ tỷ ta thấy việc này không đúng”.

Dạ Xoa dường như muốn trả thù Vô Song, nàng liền lập tức kéo tay vị muội muội này đến gần giường Vô Song, mặc cho nàng mặt đỏ đến tận mang tai.

“Tiểu Vô Song a, người xưa có câu có ân tất báo nha, vị muội muội của ta không ngại khó khăn vất vả vì người vào bếp, ngươi đã ăn hết bát cháo yến mạch của nàng, liền cho nàng sờ sờ một chút được không”.

Vô Song nhìn Dạ Xoa cùng nữ tử kia, chỉ nhè nhẹ lắc đầu, hắn cũng thật sự không ngờ khác với vẻ bên ngoài của mình, nữ tử trước mặt này dĩ nhiên lại giống một chú chim non lần đầu tập bay, đầy nhút nhát cùng e lệ.

Dạ Xoa cũng không muốn tiếp tục làm khó nữ vị muội muội này của mình, nàng liền mỉm cười.

“Giới thiệu với muội, tiểu tử này tên là Vô Song, ngươi đừng nhìn hắn nhỏ mà coi thường nha, hắn tuyệt đối là sắc lang chính hiệu, hơn nữa còn rất có mị lực, ngươi cẩn thận nếu không liền bị hắt cướp mất trái tim, khi ấy tỷ tỷ cũng không cứu được”.

Nói xong Dạ Xoa quay lại nhìn Vô Song, nhẹ mỉm cười.

“Giới thiệu với đệ đệ, đây là sư muội của tỷ tỷ, nàng họ Lý, tên Mạc Sầu”.

Không nghe tên nữ nhân kia thì thôi, đã nghe liền như sấm động bên tai.

LÝ Mạc Sầu?, Xích Luyện Tiên Tử Lý Mạc Sầu?.

Vô Song tuyệt đối không ngờ, nữ nhân xinh đẹp nấu cháo yến mạch cho mình lại là Lý Mạc Sầu.

...........

Lý Mạc Sầu là một nữ nhân rất có phẩm vị trong Kim Dung thế giới.

Nàng dám yêu dám hận. Yêu đến khắc cốt minh tâm nhưng hận thì hận đến thiên băng địa liệt.

Lý Mạc Sầu cả đời làm rất nhiều việc đáng hận nhưng kẻ đáng hận cũng có chỗ đáng thương.

Nàng vì một nam nhân mà nguyện từ bỏ tất cả, cũng vì nam nhân đó nàng cũng hủy diệt tất cả.

Từ góc nhìn của một người hiện đại, Vô Song cũng không biết nên nhìn Lý Mạc Sầu thế nào, là đứng về phía nàng hay là chỉ trích nàng, một nữ nhân rất khó phán xét một cách công bình.

Nhiều người ghét vẻ bá đạo của nàng, ghét nàng tâm ngoan thủ lạt, cũng ghét nàng độc ác vô tình.

Nhưng nhiều người cũng thích tính cách của nàng, dám yêu dám hận.

Hỏi thế gian tình ái là chi

Mà đôi lứa thề nguyền sống chết

Nam bắc hai đàng rồi ly biệt

Mưa dầm dãi nắng hai ngả quan san

Thiếp nhớ chàng muôn ngàn đau khổ

Thiếp nhớ chàng khốn khổ xiết bao

Giờ chàng đang ở nơi nao

Nhấp nhô mây núi nao nao cõi lòng.

Lý Mạc Sầu là đệ tử chân truyền của phái Cổ Mộ thậm chí nàng là người có thể tiếp quản phái Cổ Mộ trong tương lai chứ không phải Tiêu Long Nữ.

Như bao nữ nhân phái Cổ Mộ khác, bọn họ căn bản không được rời khỏi Chung Nam Sơn trừ khi đáp ứng một lời thề, Lý Mạc Sầu cũng phải lập một lời thề như thế: “Không bao giờ rời khỏi Cổ Mộ đài, trừ phi đã phải lòng một nam tử”.

Lý Mạc Sầu trong mắt Vô Song lúc này hoàn toàn chỉ là một nữ nhân yếu đuối,hiền dịu và ngây thơ,muốn yêu và được yêu.

Mạc Sầu cam tâm chịu tiếng phản bội sư môn,phụ bạc sư phụ,vứt bỏ cả lễ tiết của người theo đạo, trở thành kẻ thân khoác áo đạo mà tâm không có đạo…tất cả chỉ để được sống bên người nàng yêu say đắm là Lục Triển Nguyên.

Đối với Lý Mạc Sầu mà nói, Lục Triển Nguyên khi đó là trời của nàng, là thế giới của nàng.

Đáng tiếc nàng hy sinh quá nhiều, quá nhiều để rồi cũng mất tất cả.

Lục Triển Nguyên trong mắt Vô Song liền là một cái phế vật.

Cho dù Vô Song chưa bao giờ gặp Lục Triển Nguyên nhưng hắn vẫn muốn mắng hai tiếng phế vật.

Hắn không cần biết Hà Nguyên Quân xinh đẹp cỡ nào, tuyệt mỹ cỡ nào, có thể làm thần hồn Lục Triển Nguyên điên đảo cỡ nào nhưng Lục Triển Nguyên thủy chung vẫn chỉ là một cái phế vật, không hơn.

Lục Triển Nguyền người này thân là nam nhân để một nữ nhân vì mình buông bỏ tất cả sau đó lạnh lùng phất tay bỏ đi bên một nữ nhân khác?, dĩ nhiên có cái đạo lý này?.

Cái gì mà một vợ một chồng?, cái gì song túc song tê?, cái gì trong lòng chỉ có một Hà Nguyên Quân?, vì sao không thể mở lòng với Lý Mạc Sầu một lần?.

Ăn xong chùi mép rời đi không quan tâm tất cả, Lục Triển Nguyên làm thật đẹp làm thật gọn gàng nhưng hắn có bao giờ quan tâm đến Lý Mạc Sầu suy nghĩ ra sao?.

Hắn rời đi, không lại nhìn nhiều Lý Mạc Sầu một lần.

Hắn rời đi không để lại một câu xin lỗi.

Hắn cứ như vậy mang thế giới của Mạc Sầu đi thật xa, xa mãi mãi.

Loại nam nhân này quả thật cực kỳ xứng học Quỳ Hoa Bảo Điển.

...........

Nhìn Lý Mạc Sầu lúc này, cũng mới chỉ khoảng 16, 17 tuổi trong mắt nàng còn sự ngây thơ chất phát của thiếu nữ mới lớn, trong mắt nàng còn có nồng đậm ái tình hạnh phúc.

Nàng lúc này chỉ là Cổ Mộ đại sư tỷ Lý Mạc Sầu chứ không phải Xích Luyện Tiên Tử - Lý Mạc Sầu.

Vô Song lúc này ngưa đầu lên, một lần nữa quan sát khuôn mặt tuyệt mỹ của Mạc Sầu, hắn lần đầu mở miệng.

“Lục Triển Nguyên, hắn ở đâu?”.

Một câu hỏi không hề liên quan, một câu hỏi làm cả Dạ Xoa cùng Lý Mạc Sầu bốn mắt nhìn nhau, căn bản không hiểu gì.

Nhìn vào biểu hiện của Lý Mạc Sầu, Vô Song mới nhẹ thở ra một hơi, ít nhất Lý Mạc Sầu chưa có gặp Lục Triển Nguyên, ít nhất Mạc Sầu còn chưa đi qua lối rẽ của cuộc đời.

“Vô Song, Lục Triển Nguyên là ai vậy?”.

Dạ Xoa ánh mắt chớp động nhìn Vô Song, bên cạnh đó Lý Mạc Sầu cũng là nghi hoặc nhìn hắn.

Vô Song đương nhiên sẽ không nói ra Lục Triển Nguyên là ai, nếu hắn nói với Mạc Sầu việc này, chỉ sợ trực tiếp khiến nàng tức giận bỏ đi, dù sao việc này liên quan đến danh tiết nữ nhân hơn nữa kể cả hắn nói ra, liệu ai sẽ tin?.

Vô Song lập tức lắc đầu mỉm cười như không có gì, sau đó mơ mơ hồ hồ lên tiếng.

“Dạ Xoa tỷ tỷ, Mạc Sầu tỷ tỷ, hai người gặp nhau khi nào vậy?”.

Thấy Vô Song lên tiếng hỏi, Dạ Xoa liếc mắt nhìn Mạc Sầu sau đó mỉm cười.

“Cũng thật là trùng hợp, ta gặp Mạc Sầu muội muội trên đường đến Tử Ngọc Sơn, lúc gặp Mạc Sầu nàng đang trong địa phận Chung Nam Sơn, bị mấy cái Toàn Chân lỗ mũi trâu truy sát, tỷ tỷ đúng là không nỡ nhìn nàng bị thương tổn, liền ra tay cứu nàng”.

Nhắc đến việc Dạ Xoa cứu mình, Mạc Sầu khuôn mặt hiện lên một tia cảm kích.

“Nếu lần đó chân muội không bị thương, muội tuyệt đối không sợ mấy cái Toàn Chân giáo đáng ghét kia”.

Nói đến đây, Mạc Sầu dơ bàn tay trắng ngần nắm lại thành quyền, nhìn nàng lúc này phi thường cá tính, cũng phi thường dễ thương.

Câu chuyện này rất đỗi bình thường, có điều Vô Song lại cảm thấy bất thường vô cùng.

Theo hắn biết Cổ Mộ Phái vốn không được phép xuống núi, trừ khi bị một nam nhân chiếm lấy trái tim, cùng hắn rời khỏi Cổ Mộ Phái.

Cho dù được phép rời đi, cũng trở thành Cổ Mộ phái phản đồ, vĩnh viễn không được quay về Cổ Mộ.

Lý Mạc Sầu chưa gặp Lục Triển Nguyên, vậy mà lại có thể xuống núi?, có thể rời khỏi Chung Nam Sơn?, việc này Vô Song liền không hiểu.

Đại não của Vô Song liền cấp tốc vận chuyển, dù sao hắn là người xuyên việt, hắn có ưu thế rất lớn trong thế giới này.

“Mạc Sầu tỷ tỷ, người là người Cổ Mộ phái đúng không?”.

Vô Song vừa dứt lời, khuôn mặt của Mạc Sầu đầy kinh hãi nhìn hắn, căn bản không thể tưởng tượng ra tại sao Vô Song có thể đoán được thân phận mình.

Về phần Dạ Xoa lại khẽ nhíu đôi lông mày xinh đẹp, nàng là lần đầu tiên nghe thấy Cổ Mộ phái.

Vô Song nhìn thấy biểu hiện của hai cô gái này liền phì cười.

Người xuyên việt có một loại thủ đoạn cực kỳ lợi hại gọi là ‘chém gió’.

Lợi dụng kiến thức của mình, muốn biên đạo một câu chuyện căn bản không có gì khó khăn.

“Mạc Sầu tỷ tỷ không cần bất ngờ, sư phụ của ta chính là một trong ngũ đế, được người đời gọi là Vô Hà Tử tiền bối, sư phụ ta cả đời đã đi qua rất nhiều nơi, thấy rất nhiều thứ thậm chí Trùng Dương tiền bối năm đó cũng được sư phụ ta chỉ điểm rất nhiều”.

“Nhờ sư phụ kể ta mới biết trên Chung Nam Sơn không chỉ có một cái Toàn Chân Giáo mà còn có một cái Cổ Mộ, tại Chung Nam Sơn không chỉ có Vương Trùng Dương một người độc đại mà còn có Lâm Triều Anh, một tuyệt đỉnh cao thủ cũng là Cổ Mộ tổ sư”.

“Mạc Sầu tỷ tỷ thân là nữ nhân, nữ nhân bình thường rất khó ra nhập Toàn Chân Giáo, ở trên Chung Nam Sơn cũng rất khó xuất hiện nữ nhân, đấy là đạo gia địa bàn, đạo gia thanh tâm quả dục sẽ rất hạn chế nữ nhân tiến vào”.

“Đương nhiên Toàn Chân Giáo cũng sẽ không bá đạo đến mức truy sát bất cứ nữ nhân nào đi vào Chung Nam Sơn, việc Mạc Sầu tỷ tỷ bị truy sát e là có huyền cơ”.

“Ta vừa vặn biết Cổ Mộ phái nằm ngay trong Toàn Chân Giáo cấm địa, chỉ sợ Mạc Sầu tỷ tỷ đi từ trong cấm địa ra mới bị mấy cái đạo sỹ kia hiểu nhầm là mưu đồ bất chính, từ đó truy sát người đi”.

“Nghĩ đến vậy ta liền mới nói ra Cổ Mộ Phái, cũng không phải là quá nắm chắc, bất quá từ biểu hiện của Mạc Sầu tỷ, ta đoán đúng rồi phải không?”.

Lý Mạc Sầu nghe vậy liền biết mình thất thố, nàng khẽ cúi đầu, sắc mặt dần dần đỏ lên.

“Vô Song, ngươi sau này đừng nói với ai được không, ta đúng là truyền nhân của phái Cổ Mộ, nhưng ngươi giữ bí mật giúp ta được không”.

Nói đến đây, Mạc Sầu mới bắt đầu giúp Vô Song giải thích nghi hoặc trong lòng.

Nguyên lai Mạc Sầu cùng Tiểu Long Nữ đúng là ở Cổ Mộ Phái, có điều Lý Mạc Sầu không giống sư muội của mình, tính cách nàng không có cách nào thanh tâm quả dục cả đời chỉ ở một chỗ, cả đời không bước ra ngoài.

Càng lớn Mạc Sầu càng tò mò với giang hồ, càng tò mò với thé giới bên ngoài, chính vì vậy năm 17 tuổi, nàng lèn trốn ra khỏi Cổ Mộ.

Vì đi quá gấp, lại đi trong đêm tối, trong lòng có chút khẩn trương vì vậy Mạc Sầu liền bị ngã, từ đó mới kinh động đám người của Toàn Chân Giáo, sau đó gặp gỡ Dạ Xoa, rồi cuối cùng gặp gỡ Vô Song ở đây.

Nói đi nói lại, thế giới này thật nhỏ.

..........

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.