Chương 274: Liều mạng triền miên (12)
Lan San vội vàng lên lầu, đóng cửa phòng lại, trong nháy mắt sắc mặt trở nên âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ: Phương Lê...
Cô lấy điện thoại gọi cho Phương Lê.
Bên phía Phương Lê, Lam Tu đang tìm Lan San muốn phát điên rồi, thấy Lan San gọi điện thoại tới, cô ấy vui mừng vội vàng bắt máy: “Lan San, cô...”
Vừa mới nói được ba chữ, đã bị Lan San lạnh lùng cắt ngang.
“Bây giờ tôi không muốn nghe cô nói chuyện, cô chỉ cần nói cho tôi biết vì sao cô lại muốn hại tôi?”
Trước giờ Lan San thật sự xem Phương Lê như bạn bè, nhưng không ngờ cô ấy lại làm những chuyện như vậy đối với cô.
Phương Lê sửng sốt: “Lan San, tôi không hiểu, côi đang nói gì hết?”
Lan San cười lạnh: “Đến bây giờ mà cô còn giả ngu, tối hôm qua cô cố tình giả vờ tốt bụng, gạt tôi uống viên thuốc kia, cô thật sự cho rằng làm ra chuyện như vậy, tôi sẽ bỏ qua cho cô sao.”
“Viên thuốc đó làm sao?” Sắc mặt Phương Lê nháy mắt trở nên trắng bệch, thân mình lung lay muốn sụp đổ, đó không phải thuốc trị đau đầu sao?
“Cô nói viên thuốc đó làm sao? Còn mặt mũi hỏi tôi ư? Phương Lê, chuyện này tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
Lan San nghiến răng nghiến lợi ném lại một câu tàn nhẫn, dứt khoát cúp điện thoại.
Chuyện này cô nhất định phải làm Minh Dạ hối hận, cô chịu ủy khuất một lần là đủ rồi.
Lan San suy nghĩ một hồi, gọi điện thoại đặt vé máy bay sáng mai đi Nhật Bản, lúc này, vừa vặn đi Nhật Bản trượt tuyết, hừ... Cô bỏ đi, để lại cục diện rối rắm cho Minh Dạ, cho anh mệt chết luôn.
Ngày hôm sau lúc kéo hành lý ra cửa, Lan San mới thông báo chuyện mình đi Nhật Bản cho quản gia biết.
Cô không định giấu giếm hành tung của mình, tiền và thẻ đều là của Minh Dạ cho cô, chỉ cần cô dùng tới, anh sẽ biết cô đang ở đâu.
Lan San không nghĩ sẽ để bản thân mình chịu thiệt thòi về mặt vật chất, ra nước ngoài là phải chơi cho đã, để đi đây đi đó thả lỏng tâm tình, dù sao cũng là tiền của Minh Dạ, cô dùng không tiếc.
Trước lúc lên máy bay, Lan San gửi một tin nhắn cho Sở Tiều, nội dung chỉ có một câu: Thuốc là do Phương Lê đưa.
Cô tin tưởng, Sở Tiều sẽ nói cho Minh Dạ.
Quả nhiên Sở Tiều vừa nhận được tin nhắn, việc đầu tiên anh ta làm là báo cáo cho Minh Dạ, mặc dù anh ta không hiểu câu nói này có ý gì.
Minh Dạ nghe xong, ly rượu đang cầm trong tay chợt “loảng xoảng” rơi xuống đất.
Anh hoảng loạn gọi điện thoại cho Lan San, chỉ nghe được câu “số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...”