Đôi môi Minh Dạ vốn mím chặt, cuối cùng cũng nhếch lên tạo thành một vòng cung vừa phải, "chúng ta" hai chữ này lọt vào tai Minh Dạ đặc biệt dễ nghe.
Anh không tiếng động ôm lấy eo Lan San, trong lúc cô chưa phát hiện đã kéo gần khoảng cách giữa hai người.
"Ừ, tôi cũng biết, nhà của chúng ta đẹp hơn."
Hình ảnh hai người sóng vai nhau rơi vào trong mắt mọi người, trên lầu mỗi người mang theo một cái nhìn khác nhau nhìn bóng hình xinh đẹp phía dưới.
Minh Dạ không ngại mọi người nhìn mình thế nào, anh chỉ làm chuyện bản thân muốn làm, anh muốn ngồi cùng một chỗ với Lan San, không ai có thể ngăn cản, kể cả Lan San.
Lại nói...cậu cả nhà họ Minh anh muốn làm chuyện gì, ai dám chỉ trích, nhiều lắm cũng chỉ dám oán thầm trong lòng vài câu mà thôi.
Lan San còn chưa nhận ra ánh mắt xung quanh nhìn mình không bình thường, Minh Dạ nói khiến cô nhớ tới một việc, cô giật nhẹ tay áo Minh Dạ.
"Ồ..., đúng rồi, tôi cảm thấy bàn trà trong phòng khách nên đổi."
"Được, chiều mai không việc gì, tôi cùng em đi mua."
Cuộc trò chuyện của hai người giống như cuộc nói chuyện của vợ chồng lâu năm, cực kì tự nhiên, không chút gượng gạo.
Lam Tu nghe thấy, nhịn không được nhìn thêm hai lần, chờ đến lúc anh ta liếc mắt nhìn lần thứ ba, nghênh đón anh ta chính là một ánh mắt lạnh lẽo khiến lưng anh ta run lên, vội vàng quay đầu, kéo Phương Lê cách xa hai bước.
Lan San bỗng cười ra tiếng hỏi Minh Dạ: "Có phải Lam Tu rất sợ Phương Lê không?"
Minh Dạ vuốt cằm gật đầu: "Ừ, đúng vậy, anh ta chính là một ông chồng thập nhị tứ hiếu, điển hình của thê nô."
"Ha ha, nghe anh nói như thế, Lam Tu thật đúng là một người đàn ông tốt."
Nghe Lan San khen ngợi người khác Minh Dạ mất hứng, trừng mắt nhìn Lam Tu còn đang che chở vợ mình, nói khẽ với Lan San: "Tôi còn tốt hơn so với anh ta."
Trên mặt Lan San dần hiện lên một màu đỏ ửng, vụng trộm véo một cái lên thắt lưng Minh Dạ. "Nói bừa cái gì thế."
Trước mặt nhiều người như thế, người này còn không biết kiềm chế lại, trước kia cũng không phát hiện ra da mặt anh ‘dày’ như thế.
Minh Dạ nhíu mày không nói gì, cậu chủ anh không thích dùng lời nói mà thích dùng thực lực để chứng minh.
"Tôi cũng không nói bừa, sau này em sẽ phát hiện ra tôi còn tốt hơn Lam Tu..."