Cực Phẩm Tông Sư

Chương 67




Chương 67

Trên đài trưng bày một hộp kiếm, bên trong hẳn là thần binh tuyệt thế, nhưng bây giờ mọi người khó có thể nhìn rõ hình dáng của nó!

Lúc này, một nam thanh niên mặc âu phục trắng cầm micro xuất hiện trước mặt mọi người, nói:

“Chào buổi tối các vị khán giả, tôi là người dẫn chương trình cuộc đấu trên võ đài tối nay! Tôi tin rằng mọi người đều biết ông chủ của tôi có được một thần binh tuyệt thế! Thần kiếm có linh tính, vật của cường giả! Người đứng đầu trận đấu ngày hôm nay sẽ có được nó!

Được rồi, không nói nhiều nữa, tôi tin rằng mọi người cũng không muốn chờ đợi lâu! Tiếp theo, hãy để thần binh tuyệt thế đã ngủ yên ngàn năm được xuất hiện dưới ánh mặt trời!”

Người dẫn chương trình vừa dứt lời, cảm xúc của tất cả mọi người trong sân đều bùng cháy, vang lên một tràng hoan hô như muốn nhấc cả trần nhà lên.

Lúc này, người dẫn chương trình mới thận trọng đi tới bên cạnh bục binh khí, mở hộp kiếm ra.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào đó, nín thở tập trung tinh thần, vô cùng căng thẳng.

“Ầm!”

Dù mới mở ra một có khe nhỏ, mọi người trong sân đều cảm nhận được một luồng khí lạnh chưa từng có, như xuyên qua viễn cổ, vượt qua thời không, từ bên trong thanh kiếm bắn ra, không thể ngăn cản.

Hả?

Cảm nhận được kiếm khí đáng sợ trong hộp kiếm, tất cả mọi người trong võ đài đều ớn lạnh, trên mặt lộ vẻ khó tin.

“Ầm!”

Khi hộp kiếm được mở hoàn toàn, ánh sáng bùng lên như ánh mặt trời, khiến mọi người không thể nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong.

Tia sáng kéo dài hơn mười giây rồi dần biến mất.

Ngay sau đó, những tiếng hoan hô vang dội khắp khán đài như núi lửa phun trào.

Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy cảnh tượng phi thường như vậy, đủ để chứng minh sự thần kỳ của thần binh này.

Từ xa nhìn lại, chỉ thấy một thanh kiếm dài một mét nằm im trong hộp kiếm, thân kiếm không phải làm bằng vàng, cũng không phải sắt, không biết làm từ chất liệu gì. Có một tia sáng màu vàng nhạt chuyển động xung quanh lưỡi kiếm, giống như những vì sao sáng đến mức người ta không dám nhìn thẳng vào nó. Thân kiếm mờ ảo và thâm trầm như có một con rồng khổng lồ đang nằm trên đó!

Mặc dù khoảng cách gần trăm mét, nhưng Diệp Phong ở phòng số một vẫn có thể cảm nhận được kiếm khí sắc bén toát ra từ thân kiếm.

Bất khả chiến bại, đánh đâu thắng đó!

Dường như trên thế giới này không có vật gì không thể bị phá vỡ bởi thanh kiếm này!

Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, người dẫn chương trình đột nhiên nhổ một sợi tóc, sau đó ném về phía lưỡi kiếm của thần binh trên bục.

Một giây sau, dưới ánh mắt chú ý của mọi người, sợi tóc chỉ còn cách lưỡi kiếm một tấc thì bị một lưỡi kiếm vô hình cắt qua, chẻ đôi, rơi xuống hai bên trên mặt đất.

Thấy cảnh tượng này, xung quanh vang lên một trận cảm thán:

“Trời ơi! Chuyện gì xảy ra vậy? Người xưa miêu tả độ sắc bén của một thanh kiếm là ‘chạm nhẹ tóc đứt’! Nhưng bây giờ, sợi tóc này còn chưa chạm vào lưỡi kiếm, sao lại bị chẻ ra?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.