Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần

Chương 55: Khiếp sợ




Mạc Nhiễm Thiên rút chiếc lưỡi hái nhỏ trong giầy ra cầm chắc trong tay, cẩn thận bước về phía có tiếng kêu thảm thiết. Cũng may mặt trăng nhô cao, không đến mức không thấy rõ được gì. Vì lo lắng cho an nguy của Mạc Tử Viêm, nhảy qua bụi gai, bạt nhánh cây, hắn cũng không hề quan tâm nhánh cây đã làm rách quần áo của mình.

Tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng nhiều, tiếng chó sói tru cũng càng ngày càng lắm. Đang lúc Mạc Nhiễm Thiên người đầy mồ hôi, lại thấy được ánh lửa ở phía trước, cước bộ của hắn cũng chậm dần.

Gió mát thổi qua, mùi máu tanh xộc vào mũi, Mạc Nhiễm Thiên cau chặt mày, lưỡi hái trong tay cũng cầm thật chặt. Nơi thâm sơn cùng cốc đầy dã thú rình rập, huống chi bọn họ phải đi săn, dã thú ngửi thấy mùi máu tươi lại càng bu lại như ruồi.

Mục tiêu càng ngày càng gần, Mạc Nhiễm Thiên bị tình cảnh trước mắt làm cho sợ hãi. Phía sau toán lính là vách núi, không có nơi trốn, còn phía trước bầy sói lại đang tiến sát lại phía bọn họ. Vô số những cặp mắt xanh biếc u tối, kinh khủng dị thường. Mạc Nhiễm Thiên không dám tới gần hơn, lén lút bò lên một gốc cây đại thụ, lo lắng nhìn một màn này.

"Mọi người trấn định, bầy sói sợ lửa, nghìn vạn lần đừng tắt đuốc!" Mạc Tử Viêm hô lớn.

"Tứ hoàng tử, huynh đệ tử thương hơn mười người, nhiều sói như vậy, lúc nào mới giết xong đây." Có binh lính bắt đầu khiếp sợ, thật sự quá nhiều sói, các huynh đệ chết thảm làm cho những người khác kinh hoàng dựng tóc gáy.

"Bắt giặc phải bắt vua trước tiên, chúng ta cũng không ít binh lính, mọi người phải đồng tâm hiệp lực, con sói đầu đàn giao cho bổn hoàng tử, nghìn vạn lần phải có lòng tin!" Mạc Tử Viêm dõng dạc nói to, làm cho mỗi người trong tốp lính đều nghe rõ.

"Dạ!" Tiếng dạ ran vang lên kích thích bầy sói tru vang những tiếng châm chọc.

"Ta đếm ba tiếng, mọi người cùng tiến lên, liều mạng với chúng nó, nếu không lửa vừa tắt, chúng ta sẽ trở thành miếng thịt trong miệng bọn súc sinh này!" Mạc Tử Viêm nói xong nhìn về phía con sói đen lớn nhất ở giữa bầy. Đây chính là con sói đầu đàn, to hơn những con khác gấp đôi.

"A ô......" Con sói này giống như hiểu tiếng người, đột nhiên ngửa mặt lên trời rống to, sau đó đôi mắt xanh lục hung tợn nhìn chằm chằm Mạc Tử Viêm.

Mạc Nhiễm Thiên trong lòng sợ hãi vạn phần, rất lo cho Mạc Tử Viêm, vết thương của hắn chưa lành hẳn, cưỡi ngựa còn không nổi, con sói đầu đàn này lại lớn như vậy. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?

"Một, hai, ba! Lên!" Mạc Tử Viêm lớn tiếng hô, sau đó cả toán lính đều giương kiếm nhằm về phía bầy sói, bầy sói cũng là chặn đầu tiến lại, người và sói đọ sức với nhau.

Mạc Tử Viêm một mình bay lên không, vượt qua bầy sói trực tiếp đâm trường kiếm về phía con sói đầu đàn đang nhe nanh mở rộng miệng.

Chỉ thấy con sói này cũng không sợ Mạc Tử Viêm, hai chân trước nhanh nhẹn chặn lại, tránh trường kiếm của Mạc Tử Viêm, còn đánh về phía y, bóng dáng Mạc Tử Viêm nhảy lên lưng sói, đang muốn đâm trường kiếm vào cổ nó thì, sói đầu đàn đột nhiên xoay người, ý đồ đè chết Mạc Tử Viêm. Mạc Tử Viêm chạm đến vết thương, đau đớn bất chợt khiến hắn không thể làm gì khác hơn là lộn ngược người ra sau xuống mặt đất, đồng thời trường kiếm quét về phía chân sau của sói đầu đàn. Con sói nhanh chóng xoay người, chân trước đánh về phía Mạc Tử Viêm, mõm cũng táp tới phía y.

Toán lính bên này dường như thực lực ngang ngửa bầy sói, có con sói bị binh lính đâm chết, cũng có những người lính bị sói cắn chết. Cảnh tượng máu tanh tàn bạo, máu chảy thành sông. Thấy vậy trong lòng Mạc Nhiễm Thiên vô cùng khó chịu, nhưng lúc này hắn biết mình không thể quá xúc động,tỉnh táo là quan trọng nhất, chỉ cần sói đầu đàn chết, bầy sói cũng sẽ tự sợ hãi mà trốn thoát, binh lính cũng được cứu.

Lại nhìn về phía Mạc Tử Viêm, quần áo hắn hiển nhiên đã bị nanh vuốt của sói cào cho rách nát, tay áo cũng đã nát bươm. Mạc Nhiễm Thiên kinh hãi, vội vàng bò xuống khỏi cành cây, bước nhanh tới gần Mạc Tử Viêm, sau đó trốn ở phía sau cây quan sát.

Người và sói đánh nhau, làm cho Mạc Tử Viêm dù có võ công cũng chẳng chiếm được ưu thế gì. Mặc dù con sói cũng bị Mạc Tử Viêm đâm mấy kiếm, nhưng hiển nhiên là càng đánh càng hăng.

"A." Mạc Tử Viêm kêu lên một tiếng, trường kiếm đã bị sói đầu đàn hất văng. Sau phút kinh hãi hắn chỉ còn cách dùng hai tay ngăn móng vuốt của nó, cực kì nguy hiểm.

"A ô....." Sói ta hiển nhiên đã dự cảm được thắng lợi của mình, gào lên một tiếng, tuồng như để cổ vũ những con sói khác trong đàn.

Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng chó sói tru vang dậy bốn phía, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp, nhiều binh lính đã bị sói vồ.

Đúng lúc này, Mạc Nhiễm Thiên trong lòng đã quyết tâm, nhanh chóng chạy ra, vòng đến phía sau sói đầu đàn, dùng lưỡi hái nhỏ của mình đâm thật mạnh vào động mạch chủ trên cổ nó, còn dùng lực đâm sâu xuống.

Con sói kì thật cũng cảm giác được có người tới gần, nhưng hai móng vuốt đã cắm sâu vào Mạc Tử Viêm, khi kịp phản ứng thì Mạc Nhiễm Thiên đã thực hiện được ý đồ, từ động mạch máu phun ra xối xả, nhiễm đỏ cả người Mạc Nhiễm Thiên.

"Tứ đệ! Mau!" Mạc Nhiễm Thiên kêu to, bởi vì đôi mắt sói đầu đàn tràn ngập tức giận, hét lớn một tiếng, buông Mạc Tử Viêm ra, chân trước vồ tới Mạc Nhiễm Thiên, những móng vuốt sắc nhọn vô cùng, nếu như bị nó chộp được, Mạc Nhiễm Thiên không chết cũng tàn phế. Cũng may Mạc Nhiễm Thiên thông minh, biết nó nhất định là điên lên rồi, vội vàng lộn một vòng, lăn xuống dưới bụng nó, dùng lưỡi hái rạch bụng con sói.

Mạc Tử Viêm chưa bao giờ khiếp sợ như lúc này,trong lòng đã bị Mạc Nhiễm Thiên làm cho chấn động mạnh, nhưng hiện giờ còn chưa phải lúc chất vấn y. Mắt thấy Lang Vương muốn cắn chết Tiểu Thiên, hắn cuống cuồng vận công lực toàn thân, bay lên trời, một chưởng bổ xuống đầu con sói.

Giây tiếp theo, thân thể khổng lồ của con sói lay động, sau đó ngã vật ra, đè xuống Mạc Nhiễm Thiên ở dưới bụng. Mạc Tử Viêm bị dọa đến vội vàng kêu lên sợ hãi "Tiểu Thiên!"

Con sói này chảy máu quá nhiều, lại bị Mạc Tử Viêm đánh một chưởng, nên chết rất nhanh. Mạc Nhiễm Thiên không kịp trốn, bị đè bẹp dưới thân sói.

"Tiểu Thiên, Tiểu Thiên!" Mạc Tử Viêm bị dọa muốn phát điên lên đem con sói đẩy ra, Mạc Nhiễm Thiên phía dưới đã cả người dính đầy máu, căn bản không nhìn thấy được mặt.

"Tứ đệ." Thanh âm Mạc Nhiễm Thiên có chút suy yếu, hắn làm sao tưởng tượng được rằng con dã thú kia lại chết trên người mình, thiếu chút nữa đè hắn chết bẹp theo. "Tiểu Thiên, Tiểu Thiên, huynh không chết!" Mạc Tử Viêm kích động ôm chầm lấy Mạc Nhiễm Thiên, sự sợ hãi của hắn có thể dễ dàng tưởng tượng được.

Con sói đầu đàn vừa ngã xuống, cả bầy sói đều đau đớn tru lên, còn binh lính thấy tứ hoàng tử đánh chết con sói đầu đàn, đều được củng cố tinh thần, thoáng cái đã đâm chết vài con sói.

"A ô......" Bầy sói liên tiếp kêu lên những tiếng bi thảm, chỉ chốc lát sau toàn bộ chạy mất.Chúng không tấn công nữa, còn mọi người trải qua một vòng chiến đấu sống còn, cũng mệt đến mức thở không ra hơi, toàn bộ ngồi rũ xuống đất.

"Tiểu Thiên, sao huynh ngốc vậy hả! Nếu vừa rồi huynh xảy ra chuyện gì, huynh bảo ta biết ăn nói thế nào với phụ hoàng chứ!" Mạc Tử Viêm lớn tiếng mắng, trên mặt nước mắt chảy ròng.

"Tứ đệ, đệ chết rồi ta cũng không có cách nào ăn nói với phụ hoàng." Mạc Nhiễm Thiên hé ra khuôn mặt lấm lem vết máu, sợ hãi vạn phần, nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười thật tươi, sói đầu đàn là do hắn giết chết đó nha.

"Tiểu Thiên!" Mạc Tử Viêm ôm chặt lấy Mạc Nhiễm Thiên, mặc kệ vì lý do gì, Mạc Nhiễm Thiên đã dùng tính mạng cứu y. Chuyện này đối với những người khác thì chẳng thấm vào đâu, nhưng Mạc Nhiễm Thiên thể lực yếu ớt, nhưng lần này lại dũng cảm như thế chỉ vì cứu y, sao hắn có thể không cảm dộng cho được.

Mạc Tử Viêm khiếp sợ, những người lính khác cũng kinh ngạc, thái tử điện hạ lại có can đảm đọ sức với con sói đầu đàn, đây là chuyện khó tin nhất trong cuộc đời bọn họ.

Điểm lại quân số, tám mươi người lính chỉ còn lại bốn mươi, tử thương một nửa, còn sói tử thương hơn trăm, mùi máu tươi nồng nặc đến mức làm người ta buồn nôn.

Binh lính đúng là binh lính, không cần Mạc Tử Viêm ra lệnh, bọn họ tự đào mộ mai táng cho huynh đệ của mình, chờ mọi người uể oải thát khỏi chốn nguy hiểm thì đã là tảng sáng.

Đại đội nhân mã cơ hồ toàn bộ qua đều đã qua khỏi nơi này, chỉ còn lại có không tới hai mýõi binh lính còn đang canh gác ở bên này.Thấy mọi người trở về với bộ dạng nhếch nhác đến khó tin, họ đều chạy lại giúp những huynh đệ bị thương.

"Mọi người trước nghỉ ngơi một chút, trời sáng sẽ qua khỏi nơi nguy hiểm này, Tiểu Thiên, đệ ổn không?" Mạc Tử Viêm vẫn ôm Mạc Nhiễm Thiên, Mạc Nhiễm Thiên có lẽ đã ngủ thẳng trong lòng hắn.

"Tứ đệ, thả ta xuống, thương thế của đệ còn chưa băng bó." Mạc Nhiễm Thiên tinh thần đã khôi phục một phần, chỉ là bị thân thể to lớn đó đè nên có chút choáng váng, hiện tại đã không có việc gì.

"Thật sự không có việc gì?" Mạc Tử Viêm lo lắng, nhìn Mạc Nhiễm Thiên đầy người là máu, thanh âm quan tâm trước nay chưa từng có.

"Không có việc gì, không biết Dạ đại ca thế nào?" Mạc Nhiễm Thiên tối hôm qua có nghe thấy hắn gọi mình, chỉ là trong lòng lo lắng an nguy của Mạc Tử Viêm, cho nên không trả lời mà thôi.

Mạc Tử Viêm biến sắc, lạnh lùng hỏi: "Ta còn muốn tìm hắn tính sổ đây!"

"A, tại sao? "Mạc Nhiễm Thiên khó hiểu hỏi lại.

"Bổn hoàng tử bảo hắn hảo hảo trông chừng ngươi, hắn cư nhiên cho ngươi lấy thân mạo hiểm! Không nên tìm hắn tính sổ sao?" Mạc Tử Viêm bất mãn nhìn Mạc Nhiễm Thiên.

"Ta lén chạy đi, không thể trách huynh ấy!" Mạc Nhiễm Thiên mếu máo nói.

"Ngươi còn bao che hắn, hừ!" Mạc Tử Viêm quay đầu không nhìn hắn.

Đang nói, nơi hiểm yếu bên kia một thân ảnh vội vàng bay tới, không cần nhìn cũng biết là Dạ Tích Tuyết. Hắn hạ xuống trước mặt Mạc Nhiễm Thiên, hai tay nắm chặt, vẻ mặt tiều tụy, đôi mắt đỏ sậm nhìn Tiểu Thiên, cả người phát ra run rẩy.

"Dạ đại ca?" Mạc Nhiễm Thiên nhìn hiện tại cái này Dạ Tích Tuyết không biết như thế nào trong lòng nao nao.

"Ba!" Một tiếng vang thật lớn, má trái Mạc Nhiễm Thiên bị Dạ Tích Tuyết hung hăng tát một chưởng.

"Ba!" Lại một tiếng vang thật lớn, má trái Dạ Tích Tuyết cũng bị Mạc Tử Viêm tát một chưởng.

Đôi mắt Dạ Tích Tuyết nước mắt chảy dài, nghĩ tối hôm qua mình kinh hãi run sợ nghe tiếng chó sói tru thảm thiết, phân không ra ai thắng ai thua, bên này lại không thể rời đi, đủ loại tư vị cảm xúc nảy sinh giày vò hắn.

Mạc Tử Viêm cả người lạnh như băng nhìn Dạ Tích Tuyết, hận không thể giết hắn.

Mạc Nhiễm Thiên lấy tay bưng mặt, nhìn Dạ Tích Tuyết vẫn còn vệt nước mắt, biết tâm tình của hắn, cho nên không tức giận.

Ba người đứng thành hình tam giác, binh lính ai cũng không dám lên tiếng, trợn to mắt nhìn về phía này, trong lòng đều vô cùng tò mò.

"Đi thôi, đừng chậm trễ nữa." Mạc Nhiễm Thiên đột nhiên mở miệng, sau đó đi trước, qua khỏi nơi nguy hiểm này, hắn cũng không muốn mọi người đem mình ra làm trò cười.

Mạc Tử Viêm nhếch môi "Hừ" một tiếng rồi cũng ra lệnh cho mọi người lên đường, còn Dạ Tích Tuyết đi theo phía sau Mạc Nhiễm Thiên.

"Tiểu Thiên!" Dạ Tích Tuyết trong lòng khó chịu.

"Vâng."Mạc Nhiễm Thiên còn chưa lau vết máu trên mặt, trên người bạch y biến thành hồng y, hắn vội vàng chạy về chỗ Thủy Hỏa thay quần áo.

"Đệ có bị thương không?" Dạ Tích Tuyết vì vừa rồi đã tát hắn mà vô cùng áy náy.

"Không có, tất cả đều là máu sói." Mạc Nhiễm Thiên bình tĩnh trả lời.

"Tiểu Thiên, đúng, ta xin lỗi, ta quá xúc động."Dạ Tích Tuyết nhìn trước sau không có ai, đem Mạc Nhiễm Thiên kéo lại.

Mạc Nhiễm Thiên quay đầu sang ôn nhu cười nói:"Ta biết."

Dạ Tích Tuyết sau khi sửng sốt, đem hắn ôm vào lòng khàn giọng nói: "Tiểu Thiên, ta sợ sẽ không còn được gặp lại đệ."

Mạc Nhiễm Thiên không giãy dụa, tựa đầu vào vai hắn thầm than thở: "Chuyện của ta còn chưa làm xong, làm sao dễ dàng chết như vậy được, không có việc gì, Dạ đại ca, đừng nghĩ nhiều như vậy."

"Tiểu Thiên, xin lỗi, đau không? Đệ đánh ta đi." Dạ Tích Tuyết đẩy hắn ra, nhìn mặt hắn sưng đỏ lên, đau lòng vuốt ve.

"Tứ đệ không phải đã đánh rồi sao?" Mạc Nhiễm Thiên cười nói.

"Kể cho ta chuyện tối qua được không?" Dạ Tích Tuyết sửng sốt, yêu thương sờ sờ mái tóc đã lộn xộn của hắn.

"Uhm." Mạc Nhiễm Thiên vừa đi vừa chậm rãi kể, cảnh tượng binh lính chiến đấu cùng bầy sói khắc sâu trong đầu hắn. Cảnh tượng máu chảy thành sông đó cả đời này hắn không thể nào quên.

"Dạ đại ca, tại sao không cho tu bổ con đường nối liền hai nước, như vậy cả hai quốc gia có thể giao lưu làm ăn?" Mạc Nhiễm Thiên nói xong chuyện tối hôm qua, không khỏi kì quái hỏi vấn đề này.

"Con đường này quả có rất ít người đi, nhưng bình thường tới thủ đô Tề quốc chỉ cần đi dọc Âm giang là tới rồi." Dạ Tích Tuyết nghe xong liền kinh tâm động phách, nhìn Mạc Nhiễm Thiên gầy yếu, nắm tay hắn giải thích.

"A, vậy sao chúng ta không đi đường thủy?" Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng co giật.

"Ai, cũng vì sợ Thân quốc biết được chặn đường, như vậy càng thêm phiền toái, Âm giang hiện tại do Thân quốc cùng Tề quốc quản lý, cũng không làm khó chuyện làm ăn, nhưng chúng ta nhiều người như vậy, rất nhiều cống phẩm, nhất định sẽ bị phát hiện, cho nên hoàng thượng cùng đại thần thương nghị đi đường này, kì thật ban ngày cũng ổn, chưa từng nghe nói qua xảy ra chuyện gì, không ngờ tới lần này săn thú lại gặp gỡ bầy sói. Ai." Dạ Tích Tuyết sắc mặt trầm trọng. Mạc Nhiễm Thiên lâm vào trầm tư, chỉ chốc lát lại hỏi: "Vậy qua vùng đất nguy hiểm này thì vẫn là rừng sao?"

"Đúng vậy. Hiện tại binh lính hẳn đều hi vọng đi nhiều hơn nửa tháng, đi bằng đường lớn bằng phẳng."

"Uhm, xem ra vùng núi rất nguy hiểm, cứ đi đường đất bằng đi, mọi người đi nhanh lên một chút, không nên trì hoãn nữa." Mạc Nhiễm Thiên suy nghĩ vì mọi người.

"Ta cũng nghĩ như vậy, cứ như vậy, hơn nửa tháng nữa là có thể tới "Bình châu" của đại hoàng tử. Nửa tháng sau nữa là tới kinh đô Tề quốc."

"À, Dạ đại ca, đại hoàng tử là người như thế nào?" Mạc Nhiễm Thiên trong lòng lo lắng.

"A, Tiểu Thiên đệ?" Dạ Tích Tuyết bị dọa đến nhảy dựng.

"Ta hiện tại cái gì cũng không nhớ, ngay cả đại hoàng tử tròn méo thế nào cũng không biết, ai." Mạc Nhiễm Thiên buồn bực a, người có quan hệ mà lại không nhận ra, hắn thật sự không biết sống chungnhư thế nào đây.

"Ha ha ha, đừng lo lắng, đại hoàng tử nhân phẩm không tồi, ít nhất ta là cho rằng như vậy." nDạ Tích Tuyết nhìn bộ dạng rối bời của hắn không khỏi nở nụ cười.

"A, huynh ấy có tuấn mỹ như Dạ đại ca không?" Mạc Nhiễm Thiên hiếu kì hỏi.

"Chuyện này, Dạ đại ca rất tuấn mỹ sao?" Dạ Tích Tuyết trong lòng vui vẻ.

"Huynh không biết hả?" Mạc Nhiễm Thiên lườm hắn một cái.

"Ha ha ha, không biết, nhưng Tiểu Thiên nói tuấn mỹ thì nhất định là tuấn mỹ rồi." Dạ Tích Tuyết ánh mắt lại bắt đầu trở nên thâm tình.

Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng nhếch lên tiếp tục tiến về trước.

"Đại hoàng tử là do một vị tần phi của hoàng thượng sinh ra, so với các hoàng tử khác, địa vị của hắn tương đối thấp. Sau khi mẫu phi hắn là Tần quý nhân đột nhiên qua đời, đại hoàng tử không nói chuyện cùng bất kì ai, trừ bỏ đệ khi đó còn ngốc nghếch." Dạ Tích Tuyết ở trong cung thời gian cũng không ngắn, những chuyện nghe được hiển nhiên cũng nhiều.

"A, sao lại tự nhiên chết đi?" Mạc Nhiễm Thiên giật mình hỏi.

"Cái này không rõ lắm, nhưng đại hoàng tử và tứ hoàng tử xảy ra xô xát, hẳn là có liên quan tới Chu quý phi, từ đó về sau hắn cùng tứ hoàng tử đối địch, sau đó hoàng thượng biết được, đem hắn điều đi "Bình châu"."

"Cái gì! Vậy không phải tứ hoàng tử tới "Bình Châu" rồi vẫn có thể xung đột với đại ca sao?" Mạc Nhiễm Thiên thấy kì quái, bởi vì khi Mạc Tử Viêm nhắc tới đại hoàng tử cũng không hề có thù hận.

"Điều này rất khó nói." Dạ Tích Tuyết không biết trả lời như thế nào.

Mạc Nhiễm Thiên trong lòng hoàn toàn hồ đồ.

Qua vùng rừng rậm nguy hiểm, phía trước đột ngột trở nên trống trải, từng mảng từng mảng rừng rậm mênh mông, ở giữa còn có dòng suối nhỏ giữa khe núi, rất đẹp nhưng lại ẩn giấu sát khí. Binh lính cùng xe ngựa, mỹ nam đều ở bên cạnh suối nghỉ ngơi chờ đợi, có người bắt thỏ hoang đem nướng, làm Nhiễm Thiên chạnh lòng, nghĩ đến những binh línhđã chết, khóe mắt có chút ướt át.

Tất cả binh lính thấy hắn một thân vấy máu từ trong rừng đi ra, mỗi người mặt đều lộ vẻ kinh ngạc.

"Mọi người nghỉ ngơi đi, ta không có việc gì." Mạc Nhiễm Thiên biết mọi người lo lắng vội vàng nói.

"Thái tử điện hạ, đến cùng xảy ra chuyện gì? Tứ hoàng tử đâu?" Thủy Thủy chạy tới hoảng sợ nói.

"Tứ hoàng tử cũng không có chuyện gì, ở phía sau, mọi người chuẩn bị cho tốt quần áo cùng nước, chờ bọn họ trở về thì tận tình chăm sóc. Rất nhiều huynh đệ đều đã..." Mạc Nhiễm Thiên nhìn Hỏa Hỏa bưng một chậu nước tới, khổ sở không nói thành lời.

Tất cả mọi người đều đoán được, trong khoảng thời gian ngắn bầu không khí bi thương tràn ngập, rất nhiều người đều lén lút rơi lệ.

"Tiểu Thiên, tắm đi nào." Dạ Tích Tuyết nhìn hắn đau lòng, vội vàng nói.

Mạc Nhiễm Thiên yên lặng rửa mặt, thay quần áo, mãi cho đến lúc đoàn người Mạc Tử Viêm trở lại đây đều không nói thêm lời nào nữa. Sau đó Mạc Tử Viêm kể lại trận chiến với sói dữ, cũng không quên nói với mọi người rằng thái tử điện hạ đã cứu hắn, cứu mọi người. Từ đó về sau, binh lính không còn ai dám xem thường thái tử nữa, hơn nữa đều rất tôn kính hắn.

Đã xác định được đường đi, đến ngày thứ ba, bọn họ rốt cuộc ra khỏi vùng rừng núi, trên đường đi tới "Bình Châu".

Đi đường một ngày không gặp trở ngại gì, mọi người cũng không dây dưa chậm chạp, giữa trưa ngày thứ mười, đoàn người thấy được tường thành cao cao ở phía xa, tới "Bình Châu" rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.