Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần

Chương 24: Uống hết thang thuốc bổ




“Tiểu Thiên, đệ không sao chứ.” Mạc Nghị Thần sợ hãi lập tức đem Mạc Nhiễm Thiên đang bị chìm kéo lên, Mạc Nhiễm Thiên sau khi uống một ngụm nước tắm thò đầu ra ho sặc sụa không ngừng.

“Tiểu Thiên, đệ sao không cẩn thận vậy.” Mạc Nghị Thần sốt ruột vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn.

“Nhị, nhị ca, được rồi, đừng vuốt nữa, huynh vẫn nên đi ra ngoài trước đi.” Mạc Nhiễm Thiên thật sự là xấu hổ chết đi, một người nam nhân vào lúc này lại có thể như vậy sao? Nhưng thân thể này tại sao lại mẫn cảm như vậy chứ?

“Như thế nào có thể, đệ hù chết nhị ca, đứng lên đi, sát một chút là ổn thôi.” Mạc Nghị Thần nói xong muốn tự tay ôm hắn đứng lên.

“Nhị ca, ta, ta tự làm!” Khuôn mặt Mạc Nhiễm Thiên lúc này căn bản không thể khống chế, đỏ lựng lên, thấy Mạc Nghị Thần lại chạm tới mình, luống cuống lau khô thân thể rồi vội vã bò ra khỏi thùng.

Mạc Nghị Thần vội vàng dùng một chiếc khăn choàng lớn khoác lên người hắn, sau đó tự nhiên cầm một bộ trường bào màu trắng sạch sẽ, chờ Mạc Nhiễm Thiên đưa tay lại mặc quần áo.

Trái tim Mạc Nhiễm Thiên nhảy bang bang trong ngực, nhìn Mạc Nghị Thần phục vụ chu đáo, có cảm giác là lạ, nhưng hắn biết mình cần tập quen, chỉ có nửa tháng, mình nhất định phải thích ứng với nam nhân. Mạc Nhiễm Thiên đột nhiên nghĩ tới bát thuốc bổ kia, trực giác mách bảo hắn, chén canh này của Tiêu Hương Hương nhất định có chuyện, nhưng nàng biết rõ ta sẽ đoán được tại sao vẫn làm? Chẳng lẽ biết trước hắn thật sự sẽ uống.

“Tiểu Thiên, cậu là mỹ nam tử khó có được, cậu chạy không thoát vận mệnh bị người thượng đâu, có điều phải xem cậu cải biến nó như thế nào, là muốn bị người ta thô bạo chiếm đoạt, hay là làm cho nam nhân thần phục dưới chân cậu? Cậu hãy tự làm sao cho phù hợp!” Câu này là nguyên văn lời Tiêu Hương Hương cảnh báo hắn.

Mạc Nhiễm Thiên cúi đầu nhìn thân thể mình, da dẻ thật sự so với nữ nhân còn trắng trẻo mịn màng hơn, cả người trên dưới không có một chút mỡ thừa, chu quả trước ngực đỏ tươi giống như hồng mai nở rộ trong tuyết, đôi chân thẳng tắp thon dài nhìn không thấy cả lông tơ, bóng loáng đến độ chính hắn cũng muốn sờ vuốt.

“Tiểu Thiên, có phải thấy mình rất đẹp không?” Mạc Nghị Thần hai mắt sáng ngời nhìn Mạc Nhiễm Thiên cả người ở trần, thấy hắn không tiến lại mặc quần áo, mà tự nhìn thân thể rồi lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, làm y cũng không kìm được thưởng thức vóc người xinh đẹp của hắn.

“A.” Mạc Nhiễm Thiên lập tức bừng tỉnh, thấy Mạc Nghị Thần con mắt sáng quắc nhìn thân thể của hắn, cả người liền giống như con tôm luộc trong nước nóng, cả người nóng ran lên, vội vàng tiến lên phía trước, hai tay duỗi ra, đem quần áo mặc vào, đang lúc hắn chuẩn bị thắt dây lưng, Mạc Nghị Thần từ phía sau ôm lấy hắn, còn hắn sợ hãi đến mức một cử động nhỏ cũng không dám.

Hơi thở ôn nhuận phả ra trên cổ Mạc Nhiễm Thiên, thanh âm Mạc Nghị Thần khàn khàn vang lên: “Tiểu Thiên, đêm nay nhị ca có thể chứ?”

Mạc Nhiễm Thiên cả người cứng ngắc, không dám thở mạnh, trong đầu nghĩ đến những lời Tiêu Hương Hương nói, nội tâm giãy dụa kịch liệt.

“Tiểu Thiên, nhị ca thật sự yêu đệ.” Hơi thở ấm nóng từ Mạc Nghị Thần bắt đầu đi tới bên lỗ tai Mạc Nhiễm Thiên, sau đó Mạc Nhiễm Thiên liền cảm thấy đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại của y đang liếm trên vành tai mình, hắn lập tức giật mình một cái, sợ hãi chạy trốn, toàn thân tóc gáy dựng đứng.

“Tiểu Thiên!” Đôi mắt Mạc Nghị Thần nồng đượm ưu thương nhìn về phía Mạc Nhiễm Thiên, y tưởng rằng đêm nay hắn sẽ không cự tuyệt nữa.

“Nhị ca, ta, ta muốn ăn canh!” Mạc Nhiễm Thiên buột miệng nói ra.

Mạc Nghị Thần sau khi sửng sốt, lập tức tươi cười nói: “Uhm, chúng ta đi ra ngoài thôi.” Mạc Nghị Thần là cao hứng vì Tiểu Thiên ít nhất không lập tức đem y đuổi đi.

Cả người Mạc Nhiễm Thiên đều ở trạng thái khẩn trương, vội vã mở cửa đi ra ngoài, tâm tình hắn lúc này thật phức tạp, hắn thật sự không biết làm sao, nội tâm mâu thuẫn không chịu nổi.

Mạc Nghị Thần đuổi theo đi ra, nhìn Mạc Nhiễm Thiên cau mày, kì quái hỏi: “Tiểu Thiên, đệ khó chịu sao?”

Mạc Nhiễm Thiên nhìn bát thuốc ở đầu giường đã hết nóng, liền dừng bước không dám đi tới, giống như phía trước có độc xà mãnh thú, trên trán mồ hôi cũng rịn ra.

“Tiểu Thiên, đệ bị sao vậy, sao lại đổ mồ hôi?” Mạc Nghị Thần cảm thấy hắn thật sự không bình thường.

Mạc Nhiễm Thiên sâu kín nhìn vẻ mặt lo lắng của Mạc Nghị Thần, không nói gì, trong lòng lại đang suy nghĩ mình thật sự phải cùng nam nhân này trên giường sao? Mình vẫn phải ở dưới sao? Trò đùa này của ông trời thật chẳng đáng buồn cười chút nào.

“Tiểu Thiên, không có việc gì chứ?” Mạc Nghị Thần đến gần Mạc Nhiễm Thiên, bàn tay áp lên trán của hắn, trong đôi mắt tràn đầy quan tâm, làm cho Mạc Nhiễm Thiên có chút động lòng. Hắn thầm nghĩ nếu như mình thật sự bước đi trên con đường này, như vậy kì thật một mỹ nam tử ưu tú như người này cũng không phải rất khó nuốt xuống, có lẽ so với những lão già hư hỏng, đáng ghê tởm kia còn tốt hơn nhiều.

“Không có việc gì, nhị ca, huynh ngồi đi.” Mạc Nhiễm Thiên phục hồi tinh thần, bắt lấy bàn tay y, bắt đầu đi về phía bát thuốc bổ kia.

“Không có việc gì là tốt rồi, hù chết nhị ca mau uống đi, thời gian cũng không còn sớm, đi ngủ sớm một chút đi. Nếu như Tiểu Thiên không muốn nhị ca chạm vào, vậy nhị ca sẽ không chạm, có điều không thể đuổi ta đi.” Mạc Nghị Thần thở dài nói, hắn biết phản ứng của Tiểu Thiên cùng câu nói kia của hắn có liên quan, chẳng lẽ sau này hắn không ngốc nữa, thật sự chỉ thích nữ nhân? Mình phải đợi hắn đến khi nào? Sợ là tới khi lục đệ mười lăm tuổi rồi, mình càng ítcơ hội, nghĩ tới đây, trong ngực Mạc Nghị Thần đột nhiên chua xót vô cùng, y im lặng ngồi trên giường, trong mắt đượm ưu thương.

Mạc Nhiễm Thiên cầm lấy chén canh, tay có chút run, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Mạc Nghị Thần lần nữa, trong lòng do dự, nhưng khi thấy vẻ mặt y ưu thương liền sửng sốt, không tự chủ hỏi thăm: “Nhị ca, huynh sao vậy?”

Mạc Nghị Thần nhìn Tiểu Thiên thật sâu, khổ sở xoay người trên giường, làm cho Mạc Nhiễm Thiên thấy khó hiểu, không cùng y trên giường cũng không cần dùng vẻ mặt này chứ.

“Tiểu Thiên, nhị ca là đang sợ, ai.” Mạc Nghị Thần tựa vào đầu giường sâu kín mở miệng.

“Sợ cái gì?” Mạc Nhiễm Thiên lại nhìn chén canh.

“Sợ rằng thời gian chúng ta ở chung không còn nhiều, lục đệ vài ngày nữa sẽ đủ mười lăm tuổi, đến lúc đó chiếm lấy đệ, nhị ca sợ rằng ngay cả chạm cũng không thể chạm vào đệ.” Mạc Nghị Thần khổ sở vô cùng, viền mắt cũng đỏ lên.

Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt hỏi lại: “Tại sao, không phải các huynh nói cùng chiếu cố ta sao?”

Mạc Nghị Thần thâm tình nhìn sang Mạc Nhiễm Thiên thở dài nói: “Đệ, đệ không hiểu.”

“Cái gì không hiểu, huynh sợ đệ ấy làm gì, là bởi vì đệ ấy có hoàng hậu làm chỗ dựa? Thì tính sao? Ngươi dù sao cũng là nhị ca của đệ ấy, đệ ấy muốn thế nào?”

“Tiểu Thiên, lục đệ đối với đệ mê luyến tới điên cuồng, nếu hắn thật sự cùng đệ ở cùng một chỗ, ta sợ với ý muốn chiếm của đệ ấy sẽ không chấp nhận cho nhị ca gặp mặt đệ, đệ tốt đẹp như vậy, ngay cả nhị ca cũng không nguyện ý chia xẻ cùng người khác.” Mạc Nghị Thần vẻ mặt càng chân thành.

Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng run rẩy, thật sự không biết nói như thế nào, tay cầm chén canh càng run lên.

“Nhị ca rất sợ không thể cùng Tiểu Thiên ở cùng một chỗ, nhị ca thật vô dụng a.” Mạc Nghị Thần nói tới đây, trong đôi mắt trào ra một dòng lệ nóng, vội vàng quay đầu đi không muốn cho Mạc Nhiễm Thiên nhìn thấy.

Mạc Nhiễm Thiên đột nhiên thấy trong lòng rất buồn bực, nhìn người trước mặt si tình với thái tử như vậy, tâm đau như xé, đem bát thuốc một ngụm nuốt xuống bụng, sau đó cả chén canh bị hắn quăng giữa đại điện, phát ra một tiếng thanh thúy.

“Nhị ca, đừng sợ, tình ý của huynh ta biết, một ngày nào đó, Tiểu Thiên sẽ bảo vệ huynh.” Mạc Nhiễm Thiên rốt cuộc thông suốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.