Cực Phẩm Rể Quý

Chương 98: Anh rời đi thử xem




"Ba, con có lời muốn nói." An Dao ngồi trêи ghế sofa bỗng nhiên lên tiếng.

"Con nói gì mà nói, cái nhà này do ba làm chủ hay là con làm chủ?" An Kiến Sơn lấy uy nghiêm của người làm ba ra quát An Dao.

Chỉ là ông ta đã quên, An Dao của hiện tại đã không còn là cô gái bé nhỏ trong ký ức của ông nữa. Cô có suy nghĩ của mình, có chính kiến của mình, cô đã là một người phụ nữ mạnh mẽ có thể dùng đôi vai nhỏ bé của mình đến đảm đương gánh nặng của cả một gia đình. Cô sớm đã học được cách tự làm chủ đời mình ngay từ giây phút cô gánh vác gia đình này.

An Dao đón nhận ánh nhìn của An Kiến Sơn, trong đôi mắt đen láy ánh lên vẻ kiên định: "Ba, ba rời cái nhà này đã bao nhiêu năm rồi, những năm nay, ba đã bao giờ hiểu về con chưa, có biết con mong muốn thứ gì? Ba có biết tình trạng bây giờ của con gái ba như thế nào không?"

"Ba không biết, ba nói là vì muốn tốt cho con. Ha ha, nhưng ba có biết thứ con muốn là gì không?"

"Con chỉ là muốn có một người thích con mà con cũng thích người đó, sống cùng anh ấy một đời. La Lượng là mối tình đầu của con, là người đàn ông con yêu, nên con không thể sửa đổi được. Dù có bao nhiêu lần đi nữa con vẫn sẵn lòng tin tưởng anh ấy. Mọi người đều nói con sai rồi, con sai chỗ nào chứ?"

"Con chỉ là yêu phải một người đàn ông có nhân phẩm không tốt, mọi người liền cảm thấy con giống như là phạm phải sai lầm to lớn gì vậy! Người đàn ông này tốt, nhưng con không hề yêu anh ta, con và anh ta không có tình cảm, mọi người lại bắt ép con và anh ta ở bên nhau. Con sẽ hạnh phúc với cuộc hôn nhân như vậy sao?"

"Con nói bậy nói bạ gì đó?" An Kiến Sơn đỏ cả mặt, thật vất vả mới có hy vọng Bàng Phi trở về, An Dao lại phát điên cái gì đây?

An Dao tận lực gào khàn cả giọng: "Con không có nói bậy, lời con nói đều là lời trong lòng."

Có lẽ là ngày thường cô để lại ấn tượng cho người khác là một người cực kỳ thành thục và chững chạc hiểu chuyện. Bây giờ cô lại vì chuyện tình cảm mà càn rỡ nói bậy như vậy, lại khiến cho người ta không thể tiếp thu được.

Nhưng mọi người dường như đã quên, cô chỉ là con gái, là một người đã bị thương rất nặng trong vòng xoáy tình yêu.

Cô có thể mạnh mẽ như sấm rền trêи sự nghiệp, nhưng trong chuyện tình cảm cô chỉ là một cô gái nhỏ cần được yêu cần được che chở mà thôi!

Tìm một người có thể yêu thương lẫn nhau cùng nhau đi hết một đời là chuyện bất kỳ cô gái nào cũng muốn. La Lượng không phải, Bàng Phi cũng không phải, một người là người đàn ông cô yêu, một người là người đàn yêu cô. Đặc biệt là, khi người đàn ông yêu cô kia bị một loại áp lực đè lên, cô sẽ càng không thấy những điểm tốt của Bàng Phi nữa, điều cô có thể thấy được, chỉ là áp lực và sự bất lực đến từ An Kiến Sơn, đến từ mỗi người trong nhà họ An.

"Con..." An Kiến Sơn giơ tay muốn tát xuống thì bị Bàng Phi chặn lại.

Anh đã nghe hiểu chuyện này rồi, đến đây anh đã có thể hết hy vọng được rồi.

Cuộc hôn nhân không hề có ý nghĩa này đã là một sai lầm ngay từ lúc bắt đầu, duy trì đến hiện tại cũng là một sai lầm. Một khi đã như vậy, chi bằng tách ra sớm một chút, tất cả mọi người đều có thể được giải thoát.

Cuối cùng cũng không cần phải xoắn xuýt thêm nữa, vậy anh cũng có thể yên lòng yên dạ mà ở bên Lâm Tĩnh Chi rồi.

Anh nhìn về hướng An Kiến Sơn, khóe miệng nở lên một nụ cười yếu ớt: "Ba, duyên phận giữa con và An Dao đã hết, ba cũng đừng phí công thêm nữa."

Nói xong, anh quay đầu nhìn về hướng An Dao: "Từ hôm nay trở đi, cô tự do rồi, bây giờ chúng ta liền đi làm thủ tục."

"Bàng Phi, Bàng Phi..." Tin ly hôn bất thình lình này khiến cho An Kiến Sơn không kịp trở tay, dù là Tào Tú Nga, cũng thở dài trong lòng.

Bỏ nhà ra đi thì ít ra còn có chút hy vọng, nhưng thật sự ly hôn rồi thì đã không còn chút hy vọng nào nữa.

Bàng Phi tốt, rất tốt...

Trước kia không nhận ra, bây giờ mới phát hiện, nếu như anh thật sự rời đi, vậy cái nhà này cũng không còn gọi là nhà nữa.

Tào Tú Nga lắc lắc An Dao: "Lời con nói đều là nói ra trong lúc tức giận thôi đúng không, mau đi giải thích với Bàng Phi, nhanh lên..."

An Dao chỉ ngây ngốc đứng đó, trong đầu cực kỳ rối bời. Cô tưởng là nói hết những lời trong lòng ra thì mình có thể dễ chịu hơn, có thể nhận được sự thông cảm của người nhà, có thể làm theo ý nghĩ của mình. Nhưng vì sao, khi Bàng Phi nói ra lời ly hôn, cô lại không hề cảm thấy vui sướиɠ chút nào?

Cô đang nghĩ gì?

Cô đang làm gì?

An Lộ bị tiếng tranh cãi đánh thức cũng chạy ra, ôm chặt lấy cánh tay Bàng Phi không cho anh đi: "Anh rể, em không cho anh đi, anh không được đi."

"Chị, rốt cuộc là chị đang làm gì vậy hả, chị đuổi anh rể đi rồi, sau này nhà chúng ta làm sao đây?"

"Con... con phải suy nghĩ cho thật rõ ràng đi Dao Dao, đừng làm ra chuyện ngu ngốc gì!"

"Khốn nạn, quả thật là khốn nạn!"

Tiếng nói của ba, em gái và mẹ trộn lẫn vào nhau văng vẳng bên tai An Dao. Trong đầu cô rất loạn, thật sự rất loạn.

Ý nghĩ ly hôn vốn không có mãnh liệt đến vậy, nhưng theo những âm thanh ồn ào hỗn loạn kia, thoáng chốc nó lại trở nên vô cùng mãnh liệt.

Ly hôn rồi sẽ không có nhiều phiền não nữa, còn chuyện sau này ra sao ai lại nghĩ nhiều đến vậy.

An Dao quay người chạy về phòng, cô lục tung căn phòng, giấy kết hôn và hộ khẩu đều không thấy nữa.

An Kiến Sơn và Tào Tú Nga đã giấu đi rồi. Muốn ly hôn, bọn họ không đồng ý!

"Ba mẹ, hai người cảm thấy như vậy còn có ý nghĩa gì không?" Lòng An Dao vô cùng uất ức.

An Kiến Sơn không biết làm gì lại không nỡ, ông ta không biết có ý nghĩa hay không, ông ta chỉ biết là không thể để cho Bàng Phi dễ dàng rời khỏi nhà họ An như vậy. Bằng không, chuyện này đối với nhà họ An bọn họ mà nói, là một lần tổn thất to lớn.

Đúng, ông ích kỷ, nhưng không phải con người đều như vậy sao. Vì tương lai của nhà họ An, vì An Dao, ông ta bắt buộc phải ích kỷ một chút.

Cả nhà vừa khóc vừa ầm ĩ, thật sự là làm cho Bàng Phi đau cả đầu: "Ba mẹ, con còn có việc nên đi trước đây, chuyện ly hôn mọi người không cần phải khuyên nữa, lòng con đã quyết!"

Nói xong, lập tức xoay người rời đi.

An Lộ vội vàng nhào đến, nhưng đã trễ một bước, cô ta chỉ bắt được khoảng không.

Bóng lưng cao lớn kia dần dần đi xa, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt của mỗi người.

Đi ra từ nhà họ An, trong lòng Bàng Phi cảm thấy trống vắng, giống như là bị người ta lấy mất thứ gì.

Trước mặt nhà họ An nói kiên quyết như vậy, nhưng thật ra trong lòng anh cũng rất không nỡ.

Tuy rằng anh sống ở nhà họ An không lâu, nhưng cũng lưu lại được rất nhiều ký ức tốt đẹp. Ví dụ như là hình ảnh cùng nhau ngồi ăn cơm với An Dao, An Lộ, Tào Tú Nga; ví dụ như là hình ảnh An Lộ luôn bám sát anh; ví dụ như là hình ảnh Tào Tú Nga giả vờ như vô ý nghe anh kể chuyện; lại ví dụ như mỗi tối nghe theo tiếng giày cao gót của An Dao mà đi vào giấc ngủ...

Đối với người bình thường thì những chuyện đó chỉ là những chuyện hết sức bình thường, nhưng chúng đã cùng anh trải qua một đoạn năm tháng gian nan. Ít nhất thì trong rất nhiều đêm, anh cũng không còn mơ thấy ác mộng nữa.

Hiện thực luôn luôn bất đắc dĩ như vậy, có lúc không thể không làm trái lại lòng mình để đi làm một số việc.

Sau tất cả, đời này cũng trốn không thoát, nếu sớm muộn gì cũng phải đối mặt, vậy thì cứ bình tĩnh tiếp nhận cũng được.

Bàng Phi đến bệnh viên thăm ba trước, ông vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, em gái Bàng Yến ở bên chăm sóc hết lòng hết dạ. Vốn thân thể cô ấy không khỏe mạnh lắm, cũng bởi vì khoảng thời gian này mà ốm đi không ít.

Ở chỗ này, Bàng Phi có thể quên đi những chuyện buồn phiền ở nhà họ An. Một người đàn ông ngay cả người thân của mình cũng không chăm sóc tốt, mà lại phí hết tâm tư vào những chuyện tình cảm trai gái đó, thật sự là không nên.

Bàng Phi mời y tá đến chăm sóc cho ba, bắt Bàng yến phải quay về nghỉ ngơi.

"Anh, em không mệt thật mà." Bàng Yến không muốn rời đi.

Bàng Phi trực tiếp vác cô ấy lên. Mệt hay không mệt, không phải em nói là được, kêu em đi nghỉ ngơi, thì em bắt buộc phải đi nghỉ ngơi.

"Nếu em còn không nghe lời nữa, anh sẽ cử người đến giám sát em, khiến em sau này cũng không được tới bệnh viện nữa." Bàng Phi ra lệnh.

Hốc mắt Bàng Yến đỏ bừng, mũi chợt chua xót: "Anh, anh nói ba còn có thể tỉnh lại không?"

Bàng Phi không muốn nghĩ tới vấn đề này. Bác sĩ nói thuốc độc lần trước đã làm tổn hại đến thần kinh não của Bàng Kim Xuyên, cho dù có tỉnh lại, người cũng sẽ không được bình thường như trước kia nữa. Anh không nói chuyện này với Bàng Yến, sợ cô ấy không chấp nhận được.

Đến bây giờ hung thủ hãm hại Bàng Kim Xuyên vẫn còn đang ở ngoài vòng pháp luật, mà anh lại có thể vì chuyện của An Dao mà trốn tránh mấy ngày trời. Anh thật không xứng làm một người con.

Ôm chặt Bàng Yến vào lòng, Bàng Phi kiên định nói: "Nhất định sẽ."

"Anh Bàng, bên phía La Lượng vẫn chưa có chứng cứ gì." Thời Phong lắc đầu bất lực. Mỗi ngày người theo dõi đều truyền tin tức tới, đáng tiếc trước sau đều là những tin tức vô dụng.

Nếu chuyện của Bàng Kim Xuyên mà đổi thành anh ta, sợ là anh ta đã sớm điên rồi. Cũng chỉ có Bàng Phi mới có thể bình tĩnh như vậy, về điểm này, anh ta thật sự khâm phục.

Bàng Phi nói: "Không sao, tiếp tục theo dõi."

Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, chẳng qua là chuyện sớm hay muộn thôi.

Ngoài ra, chỉ dựa vào người của Thời Phong theo dõi, Bàng Phi luôn cảm thấy có thể sẽ bỏ sót gì đó, nên anh quyết định tự mình đi theo dõi, nói không chừng sẽ có thu hoạch bất ngờ.

Vài ngày nay, mỗi đêm anh đều đến tìm Trầm Ngưng Tâm, cũng không phải vì anh muốn chọn Trầm Ngưng Tâm, mà là Trần Ngưng Tâm cố ý đến tìm anh. Như vậy, Độc Xà cũng không dám có ý đồ gì.

"Uống thứ này đi, tốt cho dạ dày." Đây là canh Trầm Ngưng Tâm tự tay nấu, thường dùng sau khi uống rượu, có thể giảm bớt sự kϊƈɦ thích của cồn đối với dạ dày.

Bàng Phi nếm thử một miếng, hương vị thanh đạm, chẳng qua là anh không quá thích những thứ quá thanh đạm như vậy.

"Những ngày qua La Lượng đều không tới sao?" Anh hỏi.

Trầm Ngưng Tâm gật đầu: "Đúng vậy, từ sau ngày La Tinh Tinh đến gây sự, La Lượng cũng không xuất hiện lại nữa."

Có lẽ là La Đại Hải đã nhúng tay vào, hai người nhà họ La đó chắc sẽ an phận được vài ngày.

Bàng Phi nói: "Vậy bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ không đến nữa. La Lượng xuất hiện, cô hãy thông báo lại cho tôi."

Trầm Ngưng Tâm lại có chút không muốn, Bàng Phi không tới, liền có khả năng Độc Xà sẽ tới.

Hiện tại hai người đã là quan hệ hợp tác rồi, cô ta muốn cầu xin Bàng Phi tiếp tục giúp mình, nhưng nhiều ngày nay anh đã giúp rồi, lại xin thêm nữa, sợ là không thích hợp.

Trái lại Bàng Phi nhìn ra được suy nghĩ của cô ta, anh nói: "Nếu Độc Xà lại dám đến quấy rối cô, cô cũng có thể gọi điện thoại cho tôi."

Trầm Ngưng Tâm nở nụ cười: "Được!"

Không đến chỗ Trâm Ngưng Tâm, vậy chỉ có thể đến chỗ Lâm Tĩnh Chi.

Từ sau khi rời khỏi vào đêm đó, cũng đã ba đến năm ngày rồi, Bàng Phi đều không có liên lạc với Lâm Tĩnh Chi. Lâm Tĩnh Chi cũng an phận, không chủ động liên lạc cho anh.

Bàng Phi ôm lấy người từ phía sau: "Xem ra chị chẳng hề nhớ đến tôi, cũng không chủ động liên lạc với tôi."

"Tôi đã từng nói rồi, tôi muốn làm một người yêu có tri thức và hiểu lòng người, để khi cậu có điều phiền lòng, điều đầu tiên có thể nghĩ đến là tôi. Không gây rắc rối cho cậu, là yếu tố thứ nhất trong quy tắc của người yêu!"

Bàng Phi vùi sâu vào cần cổ trắng ngần của cô ấy: "Vậy tối nay chị gây cho tôi chút rắc rối đi..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.