Cực Phẩm Rể Quý

Chương 57: Ném xuống sông cho chết chìm




Đối phương xuống tay tàn nhẫn, những đòn chí mạng, Bàng Phi ôm An Lộ, rất nhiều thứ bất tiện, không chú ý một chút thôi, sau lưng liền ăn một gậy, người ở phía trước nhân cơ hội cướp An Lộ từ trong ngực anh, Bàng Phi đá một chân lên, rớt cằm ai đó.

Những người này không hề đơn giản, không phải mấy tên xã hội đen bình thường, mà là có mục đích rõ ràng, là nhằm vào An Lộ.

Người đầu tiên Bàng Phi nghĩ đến chính là La Tinh Tinh, không nghĩ tới người đàn bà ác độc kia trong khoảng thời gian này lại yên lặng như vậy, thì ra là chờ để ra chiêu lớn.

Tuổi còn trẻ mà ác độc như vậy, thật làm người khác run sợ.

“An Lộ, mau tỉnh lại!”

Không phản ứng.

Đối phương không cho anh cơ hội thở, thay nhau xông lên lần nữa.

Ôm An Lộ ứng phó có chút khó khăn, nhưng cũng không đến mức bị đối phương dễ dàng bắt lấy, nhưng những người này lại ngấm ngầm bày trò ‘rắc hạt tiêu’ vào mắt anh, đầu gối Bàng Phi bị đánh mạnh, An Lộ cũng bị rơi xuống mặt đất.

Đối phương hành động vô cùng nhanh nhẹn, thành thạo lấy bao tải chụp An Lộ vác lên, chắc cũng sợ Bàng Phi gây ra chuyện, nên cũng chụp anh vác lên theo.

Bọn họ đem Bàng Phi cùng An Lộ ném lên một chiếc xe tải, xe chạy theo hướng ra ngoại thành.

Nghe tiếng róc rách nước chảy, Bàng Phi đã hiểu dụng ý của đối phương, đây là muốn ném anh cùng An Lộ xuống sông, cho chết chìm dưới sông.

Trong bao tải cũng rải rất nhiều ớt bột, chỉ trong chốc lát mà đôi mắt anh đã rất không mở ra được, chỉ có thể chờ đối phương ném bao tải xuống sông, rửa sạch ớt cay rồi mới nghĩ ra cách giải quyết.

“Thình thịch, thình thịch” Đối phương có treo cục đá ở trêи bao tải, làm cho tốc độ chìm nhanh hơn.

Bao tải vừa vào nước, Bàng Phi vừa đá vừa đấm vào bao tải, dùng nước rửa sạch ớt cay trôi đi, sau đó, anh tháo chiếc nhẫn trêи tay xuống, bẻ ra, dùng làm dao, mạnh tay rạch bao tải ra.

Không thể trực tiếp cắt bao tải ra được, chỉ cần bao tải bị rách một chút, anh có thể xé nó ra.

Cuối cùng cũng thoát ra bao tải, Bàng Phi dựa theo tiếng nước chảy lúc An Lộ bị ném xuống liền bơi về phía An Lộ.

Dòng sông tối đen như mực, dây thừng buộc hòn đá ở bao tải vô cùng chặt, trong một lúc không tháo ra được.

Bàng Phi ngâm mình trong nước vài phút không là vấn đề, nhưng An Lộ không ổn rồi, không có cách nào, Bàng Phi chỉ có thể ôm An Lộ cùng hòn đá lên bờ trước rồi tính.

May mắn là những người kia đều đi rồi, Bàng Phi mới có cơ hội cứu An Lộ.

Xé bao tải ra, lớp trang điểm của An Lộ bị nước làm nhòe, tóc dính tùm lum trêи mặt.

Bàng Phi dựa theo phương pháp sơ cứu đuối nước, đầu tiên để An Lộ nằm thẳng, sau đó dùng tay ấn này ngực để đẩy nước trong người ra, nếu vẫn không có phản ứng, vậy cần phải hô hấp nhân tạo.

Trong mắt anh hùng đang đi cứu người, không phân biệt giới tính, càng không phân biệt thân phận, sống chết ở trước mặt, ai cũng như nhau.

Bàng Phi không có những suy nghĩ linh tinh đó, giờ phút này trong đầu anh chỉ nghĩ làm như thế nào để cứu người.

Mở miệng An Lộ ra, anh hạ thấp người xuống, từng chút từng chút thổi không khí vào…

“Khụ khụ…” An Lộ cuối cùng cũng có phản ứng.

Bàng Phi bảo cô nằm xuống đừng cử động, tránh để máu chảy ngược.

An Lộ sờ lên môi, lộ ra vẻ mặt xấu hổ: “Anh rể, vừa rồi anh hôn tôi sao?”

“Đừng nói bậy, tôi là đang cứu cô đó.” Bàng Phi ngồi xuống cạnh cô ta.

An Lộ che miệng cười trộm: “Anh với chị tôi kết hôn lâu như vậy rồi còn chưa từng hôn môi, lại đem nụ hôn đầu tiên sau kết hôn ấy cho tôi, tôi nghĩ anh chi bằng xem xét tôi đi, tôi tốt hơn An Dao rất nhiều.”

Bàng Phi bất đắc dĩ trợn mắt nhìn cô: “Dã tâm cô lớn quá, người ta đang muốn giết cô, cô còn tâm trí ở đây đùa.”

An Lộ ủ rũ ngồi dậy: “Anh không nói chút nữa tôi quên luôn, Vu Oánh Oánh chuốc rượu tôi, cô ta chắc chắn biết chuyện gì đó. Không được, bây giờ tôi phải đi tìm cô ta tính sổ.”

“Hôm nay muộn quá rồi, tôi nghĩ để ngày mai đi, cái bộ dạng bây giờ của cô mà đi, không chừng dọa cô ta chết khϊế͙p͙? Hơn nữa, quần áo của cô đều ướt đẫm, phải mau chóng thay quần áo, nếu không sẽ bị cảm lạnh đấy.”

“Hắt xì.” Thật đúng là sợ cái gì tới cái đó.

Nói là phải đi về trước, nhưng nơi này rừng núi hoang vắng, điện thoại hai người bị nước vào tắt máy rồi, muốn báo người tới cứu cũng không thông báo được.

Không có cách nào khác, hai người đành phải đi bộ về, đến nơi có xe, thì mới có thể bắt xe về.

Đám người kia thật là biết chọn địa điểm, nơi hẻo lánh lại cách nội thành rất xa, An Lộ đi giày cao gót, trong đêm tối chân thấp chân cao, cô ta bị bong gân, kêu đau hoài.

Bàng Phi cúi thấp người xuống bảo cô ta leo lên, nói cõng cô ta, cô ta vui vẻ leo lên, mới phát hiện bờ vai của Bàng Phi lại rắn chắc như vậy.

Đó là cả một đoạn đường dài, Bàng Phi cõng cô không nghỉ chút nào, An Lộ cũng cảm thấy hơi ngại, bảo Bàng Phi nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp.

Bàng Phi nói: “Mau chóng ra ngoài là chúng ta có thể bắt xe về, nếu không cô bị lạnh, hơn nữa ban đêm nhiệt thấp, rất dễ bị cảm nặng.”

An Lộ cay cay mũi, vô cùng cảm động: “Anh rể, anh kiên trì như vậy là vì tôi sao.”

Làm gì có, thực ra thể lực của Bàng Phi rất tốt, người cô lại nhẹ, cõng một ngày một đêm cũng không vấn đề gì, nhưng lúc này mà giải thích, An Lộ lại nói không tin.

Cô ta khóc sướt mướt lau nước mắt nước mũi: “Chị tôi đúng là kẻ ngốc, tìm được một người đàn ông tốt như vậy mà không biết quý trọng, đến tôi còn muốn cho chị ấy một bạt tai.”

Bàng Phi cười: “Vậy lần sau cô ấy lại bắt nạt tôi, cô đừng quên cho cô ấy một bạt tai nhé.”

An Lộ gật đầu mạnh một cái: “Yên tâm, lần sau tôi sẽ không lùi bước đâu.”

Ước chừng tới bốn giờ sáng, hai người cuối cùng cũng tới quốc lộ, lúc này An Lộ đã ngủ say trêи vai Bàng Phi rồi.

Con đường này thật sự rất hẻo lánh, vẫn không có xe, Bàng Phi lại cõng cô đi thêm hai tiếng đồng hồ nữa, mãi cho đến trời sáng, đi vào trong thành rồi, cuối cùng mới có thể gọi xe được.

Lúc đưa An Lộ vào trong xe, Bàng Phi mới để ý tới mặt của An Lộ, đỏ rực, rất không bình thường, anh sờ lên trán, cô ta sốt rồi.

Vậy suốt chặng đường kia không phải là ngủ quên, mà là bị hôn mê.

Dứt khoát không về nhà nữa, trực tiếp đi tới bệnh viện.

Sốt cao 39.8 độ, cần phải truyền nước.

Hai người cả đêm không về nhà, người nhà họ An chắc chắn đang rất lo lắng, Bàng Phi mượn điện thoại người khác gọi cho An Dao, nghe được giọng nói của Bàng Phi, An Dao liền nói một tràng mấy lời trách cứ: “Bàng Phi, anh mang An Lộ đi đâu vậy? Vì sao cả đêm không về? Anh có biết là…”

Bàng Phi trực tiếp cúp điện thoại, cảm thấy hối hận vì đã gọi cuộc điện thoại này.

Sau đó, anh thay bằng việc gửi tin nhắn, cũng nhắc nhở An Dao đây không phải là điện thoại của mình, bảo cô đừng gọi lung tung.

Nửa tiếng sau, An Dao và Tào Tú Nga xuất hiện trong bệnh viện, vì tránh xảy ra xung đột với An Dao, Bàng Phi chờ sau khi An Lộ tỉnh lại liền đi ra ngoài mua ít đồ, bác sĩ nói thân thể An Lộ suy yếu, cần ăn chút cháo bổ sung dinh dưỡng.

“Bàng Phi đâu, gọi anh ta ra đây cho tôi!” An Dao nổi giận đùng đùng, đi cả đêm không về, tắt điện thoại, Bàng Phi thật là giỏi quá!

An Lộ yếu ớt nhìn cô một cái, tức giận nói: “Chị không nhìn thấy em đang bệnh sao, không biết việc đầu tiên là nên quan tâm em à, vừa đến liền trách cứ anh rể, thật không biết người như chị làm sao làm được vợ nữa?”

“Chị còn chưa nói em đấy, tối hôm qua chạy đi đâu, sao cả đêm không về?” Giọng điệu An Dao không được tốt.

An Lộ nhắm mắt không nhìn cô: “Em không phải không muốn về, mà là không thể về. Mụ điên La Tinh Tinh sai người giết em, đưa em với anh rể đến một con sông rất xa, là anh rể liều mạng cứu em lên.”

“Em bị bong gân, cũng là anh rể cõng em suốt chặng đường, đưa em về đến đây. An Dao, người mà chị nói vô dụng lại chính là người cứu tính mạng em gái chị đấy. Còn chị thì sao, em đã nói với chị là La Tinh Tinh bởi vì chuyện em giúp chị nên có thù oán với em, mấy ngày này chị toàn ở cạnh La Lượng, có bao giờ suy nghĩ cho em không?”

Tào Tú Nga vội vàng nắm lấy tay An Lộ: “Lộ Lộ à, điều con nói đều là sự thật sao?”

An Lộ nói: “Hoàn toàn chính xác.”

“Vậy…” Tào Tú Nga nhìn về phía An Dao, vẻ mặt khó chịu.

An Dao giọng điệu cuối cùng cũng dịu xuống: “Em tận mắt nhìn thấy, hay tận tai nghe được?”

“Em không nhìn thấy cũng không nghe được, chị là muốn nói nếu em không có bằng chứng thì không được tùy tiện vu khống cho người tốt, vậy được, em không nói nữa, ai bảo người em gái này không đáng giá bằng người đàn ông mà chị yêu.” An Lộ chua chát nói.

An Dao rất tức giận: “Em có thể nói chuyện đàng hoàng được không?”

“Đầu đau quá, mẹ, con không muốn nói chuyện nữa, mẹ bảo chị đi đi.” An Lộ ôm đầu kêu to.

An Dao bất đắc dĩ thở dài, để Tào Tú Nga ở lại chăm sóc, chính mình ra ngoài phòng bệnh chờ.

Chuyện này cô cũng không phải không tin An Lộ, nhưng mọi việc đều phải có chứng cứ, bây giờ cô nói gì cô ấy cũng thấy không đúng, không thể tiếp tục nói chuyện.

Bàng Phi không tránh khỏi mà đụng mặt An Dao, một đêm không ngủ, trêи mặt có vài phần mỏi mệt, tóc tai bù xù, cùng với trêи mặt có nhiều vết bầm tím, tất cả đều chứng minh cho lời An Lộ nói.

An Dao muốn nói câu “Cảm ơn”, chỉ là lời còn chưa kịp nói, Bàng Phi liền lạnh lùng nhét cơm vừa mua vào tay cô, một câu cũng không nói, liền xoay người đi.

“Này…” Thái độ đó là sao chứ.

Bàng Phi nói: “Tôi rất mệt, không muốn cãi nhau với cô.”

An Dao đuổi theo: “Trêи người anh có vết thương, để bác sĩ xem cho đi.”

“Không cần, chỉ là bị thương ngoài da chút thôi.”

An Dao đột nhiên cầm lấy cánh tay anh: “Vết thương của anh là vì An Lộ mà ra, nếu như tôi mặc kệ, con bé lại không biết, bảo tôi là người không tim không phổi. Có sao hay không không phải anh nói là được, để bác sĩ xem xong rồi nói.”

Thì ra là do An Lộ chỉ trích cô, cứ tưởng là cô có lương tâm tự nhìn ra.

Bàng Phi gạt tay cô: “Cô nói với An Lộ, là bản thân tôi không muốn đi.”

“Sao con người anh lại như vậy chứ?” An Dao cũng bực, cô đã như vậy rồi, Bàng Phi còn muốn như thế nào nữa?

Mà lúc này, An Lộ từ phòng bệnh chạy ra, trêи tay còn đang truyền nước, bình nước Tào Tú Nga đang cầm trong tay: “Nha đầu con, đang truyền nước, còn chạy lung tung đi đâu vậy?”

An Lộ không chạy lung tung, cô chạy ra là để bảo vệ anh rể: “An Dao, chị lại bắt nạt anh rể của em!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.