Cực Phẩm Rể Quý

Chương 201: Chuyện Bé Xé Ra To




Vì những chuyện xảy ra tối qua, nên An Dao hôm nay không tài nào tập trung làm việc được, đặc biệt, khi Lâm Tĩnh Chi đến công ty, cô không hề quan tâm đến tiến triển phê duyệt hồ sơ, trái lại, cô rất muốn hỏi hỏi Lâm Tĩnh Chi có phải tối qua, cô ấy và Bàng Phi ở cùng một chỗ hay không?

Việc đấu tranh tư tưởng giữa hỏi hay không hỏi thật sự rất tồi tệ, mà cô cũng nhạy bén nhận ra Lâm Tĩnh Chi hôm nay cố ý tránh mặt cô, rõ ràng là đang chột dạ.

Cứ tiếp tục giữ thái độ săm soi điều tra, cũng chỉ làm An Dao thêm sầu não, tâm trạng của cô cả ngày hôm nay rất xấu, mà cô biểu hiện rõ rệt như vậy, thì làm sao qua được "đôi mắt thần thánh" của An Lộ.

An Lộ liên tục gặng hỏi nhưng không có kết quả, đành thay đổi kế sách: "Đã vậy thì em đi hỏi anh rể, việc này chắc chắn là có liên quan đến anh ấy."

"An Lộ, đừng gọi điện cho Bàng Phi."

Suy đoán của An Lộ đã chính xác, quả nhiên, Bàng Phi có liên quan đến chuyện này.

Vừa rồi cô ta chỉ muốn dọa An Dao một chút, không ngờ lại chính xác đến vậy.

Giả sử như đó là chuyện của công ty thì An Lộ đã chẳng để tâm đến, nhưng liên quan đến Bàng Phi ư? An Lộ nhất định không thể không thể quan tâm.

"Vậy kể cho em đi, rốt cuộc giữa chị và anh rể đã xảy ra vấn đề gì vậy, chị mà không kể thì em sẽ tự gọi điện cho anh ấy, hỏi cho ra nhẽ." An Lộ là vậy đấy, chuyện gì cũng thích gặng hỏi đến cùng.

An Dao nhức đầu không thôi, bị hành hạ bởi những suy đoán của bản thân suốt một ngày dài, giờ đây cô cũng cần một người để phát tiết.

"Đêm qua cả Bàng Phi và Tĩnh Chi đều không trở về, khi chị gọi điện cho bọn họ thì lại bị tắt máy, chị có linh cảm không tốt về việc này, có thể là bọn họ…"

"Ý của chị là hôm qua hai người họ đi mướn phòng, để chị ở nhà một mình phòng không gối chiếc?" Giọng của An Lộ rất lớn, cho dù đã đóng cửa phòng, nhưng An Dao nghĩ người ngoài đi ngang cũng có thể nghe được.

"Em nhỏ giọng lại chút có được không?"

Thời điểm này thì An Lộ làm sao mà để ý đến chuyện nhỏ giọng hay lớn giọng nữa chứ, được lắm, hai người đó, vậy mà có thể làm ra loại việc trắng trợn này, giữ vợ cả trong nhà không cho đi ra ngoài, còn bản thân thì yêu đương, vụng trộm với hồ ly tinh, chuyện tày trời này làm sao An Dao có thể nhịn được vậy?

"Vậy mà chị vẫn còn tâm trạng ngồi đây làm việc ư, nhanh đi tìm người phụ nữ kia, hỏi cho rõ ràng đi." An Lộ tính tình nóng nảy, đối với việc này không thể nào dễ dàng tha thứ được, chỉ hận không thể thay An Dao dạy cho hai người kia một bài học.

An Dao nao núng: "Quên đi, chị dự định sẽ chấp nhận Tĩnh Chi, việc hai người họ ở bên nhau cũng chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi."

"Haha… Haha…" An Lộ bị chọc giận, cười lên thành tiếng: "Chị, em nói chị đã thay đổi đến mức không thể nhận ra được nữa rồi? Loại chuyện này nếu như đổi lại là lúc trước, chị có thể chấp nhận ư? Chỉ bởi vì từng phạm sai lầm, không có nghĩa là chị có thể để người phụ nữ kia đè đầu cưỡi cổ chị một cách vô điều kiện như thế!"

"Em nói cho chị biết, cũng là bởi vì chị cứ mãi nhún nhường, nên bọn họ mới như vậy.

Nếu như từ đầu chị nói rõ rằng chị sẽ không chấp nhận Lâm Tĩnh Chi, chị không cho phép bọn họ đến với nhau, thì ngày hôm nay đã không phát sinh ra sự tình này rồi."

"An Lộ, em đừng nói nữa."

"Vì sao em lại không được nói, chị là chị gái của em, chị bị người ta khinh thường, nếu em không giúp thì ai sẽ giúp chị chứ?"

Đầu óc An Dao hiện tại lại càng hỗn loạn hơn.

"Em để chị suy nghĩ đã…"

"Còn gì mà phải suy nghĩ nữa, chị là vợ cả, chị có quyền được biết những điều này.

Đi, ngay bây giờ chúng ta đi hỏi Lâm Tĩnh Chi cho ra nhẽ." An Lộ nhanh chóng lôi An Dao đi ra ngoài.

Khí thế hùng hổ đi vào văn phòng của Lâm Tĩnh Chi, An Lộ dã man giật phăng cây bút trong tay Lâm Tĩnh Chi: "Tôi hỏi chị, đêm qua chị ở cùng với ai?"

"An Lộ…"

"Chị hai, chị không cần nói gì cả." An Lộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Chuyện gì tới thì cũng nên tới, Lâm Tĩnh Chi thản nhiên đáp lại: "Cùng Bàng Phi."

"Ầm…"

Suy đoán là một chuyện, chính tai nghe được lại là một chuyện khác.

Nếu như không nhờ An Lộ, thì có lẽ cả đời này, cô cũng không biết được.

Bàng Phi và Lâm Tĩnh Chi, hai người được cô người tín nhiệm nhất, vậy mà…

"An Dao, cô nghe tôi giải thích.

Tối hôm qua tôi đi ăn cùng Lữ Đào, ông ra động tay động chân bên trong rượu của tôi, tôi thật sự không có cách nào mới tìm Bàng Phi hỗ trợ…"

Lúc này giải thích cũng chẳng có ích gì, lẽ nào có thể thay đổi được sự thật là bọn họ đã vụng trộm sau lưng An Dao ư, liệu rằng có thay đổi được việc An Dao tối qua không yên giấc phải ngồi trong căn phòng trống không à?

Cô đã rất cố gắng để đền bù cho lỗi lầm của mình, vật chất, tiền bạc, những mối làm ăn thân thiết, thậm chí cả Bàng Phi, có thể, tất cả cô đều có thể cho đi, nhưng kết quả là gì đây?

Mặc kệ nguyên nhân là gì, ngủ chính là ngủ, vụng trộm chính là vụng trộm.

"Đi đi, chị lập tức đi khỏi đây cho tôi."

An Dao hiện tại tuyệt đối không muốn nhìn mặt Lâm Tĩnh Chi.

Những cảm xúc phức tạp khiến cô nói không rõ ràng, nhưng có một điều mà cô rất chắc chắn, cô không cách nào dễ dàng tha thứ cho Lâm Tĩnh Chi và Bàng Phi làm loạn sau lưng mình.

Lâm Tĩnh Chi không nghĩ tới việc An Dao sẽ để ý đến chuyện này như vậy, cũng có lẽ là, mấy ngày nay ba người ở cùng nhau đã hiến Tĩnh Chi quên mất rằng An Dao cũng là một người phụ nữ, là một người vợ, tất nhiên là cũng sẽ có những suy nghĩ riêng giấu kín trong lòng.

Bây giờ An Dao đang rất tức giận, mặc kệ Lâm Tĩnh Chi có giải thích thế nào thì cô nhất định cũng sẽ không nghe, nhưng Lâm Tĩnh Chi vẫn muốn nói: "Sở dĩ tôi nói dối, là vì tôi không muốn lừa gạt cô, cũng không muốn lừa dối trái tim của chính mình."

"Chị nói đủ chưa, không nhìn thấy chị của tôi hiện tại đang rất khó chịu sao, còn không mau đi đi?" An Lộ nói lời tiễn khách.

Lâm Tĩnh Chi quay người rời đi, mà lúc này, An Dao lại gọi cô ấy: "Chờ một chút."

"Chị, chị nhất định không được mềm lòng." An Lộ lo rằng An Dao sẽ vì động lòng mà thay đổi suy nghĩ.

Nhưng thực chất, An Dao không hề dao động, cô có thể chấp nhận Lâm Tĩnh Chi, nhưng không thể chấp nhận được việc Bàng Phi cùng Lâm Tĩnh Chi làm chuyện xằng bậy sau lưng cô.

Bản thân cô tự nguyện chấp thuận, đó là rộng lượng, nhưng bị ép phải chấp nhận ư? Nó rất là buồn nôn.

Tuy vậy, không thể phủ nhận, đối với cô, Lâm Tĩnh Chi là sự trợ giúp vô cùng lớn, nên cho dù cô ấy có muốn gì thì cô cũng sẽ cho, chỉ ngoại trừ Bàng Phi.

An Lộ nói rất đúng, cái gì đều có thể nhường, duy chỉ có đám ông là không thể!

"Chị vẫn có thể tiếp tục nắm giữ hai mươi phần trăm cổ phần, tuy nhiên, chị không được can thiệp vào bất cứ công việc gì của Phi Dao nữa.

Ngoài ra, tôi hi vọng chị có thể rời khỏi Dung Thành, càng xa càng tốt."

Ai bảo An Dao không có lòng tham chiếm hữu, nhìn đi, tính chiếm hữu của cô một khi đã bùng phát, sẽ đáng sợ đến dường nào.

Lâm Tĩnh Chi sớm nên nghĩ tới việc này, không một người phụ nữ nào có thể khoan nhượng đến mức để chồng của mình ở cùng với một người phụ nữ  khác.

Quả thật, Tĩnh Chi đã quá ngây thơ, cô ấy cứ ngỡ rằng An Dao đã công nhận mối quan hệ giữa cô ấy với Bàng Phi.

"Được." Lâm Tĩnh Chi gật đầu, cô ấy không có tư cách gì để đi cò kè mặc cả.

An Lộ bổ sung: "Còn nữa, chị không được giữ bất cứ liên hệ nào với anh rể của tôi, cho dù anh ấy có liên lạc với chị, chị cũng tuyệt đối không được bắt máy!"

"Hai người còn muốn thêm yêu cầu gì nữa không?" Lâm Tĩnh Chi hỏi.

An Lộ trưng cầu ý kiến của An Dao: "Hết rồi, chị có thể đi."

Lâm Tĩnh Chi rời đi, không mang theo bất kỳ vật gì.

An Dao không tưởng tượng được mọi việc sẽ thuận lợi thế này, thở dài một hơi nhẹ nhõm, nói đuổi là đuổi, nàng cũng không biết mình bây giờ quyết định đến cùng là đúng hay sai.

Đại khái thì đây chính là "kẻ trong cuộc thì mê, người ngoài cuộc thì tỉnh", An Lộ thật sự kiên định hơn nhiều so với cô, An Lộ cho rằng, đuổi Lâm Tĩnh Chi đi là quyết định đúng đắn nhất mà An Dao đưa ra.

Đúng hay sai, An Dao đã không còn quan tâm đến nữa, chỉ là, Lâm Tĩnh Chi rời đi, Bàng Phi sớm muộn gì cũng biết, hiện tại, điều mà cô để tâm đến là không biết phải cho Bàng Phi một lời giải thích thế nào.

"Em nói thật, việc này người sai vốn là anh rể." An Lộ ăn ngay nói thẳng, không hề thiên vị Bàng Phi.

An Dao hiểu rất rõ tính khí của Bàng Phi, thậm chí còn hiểu anh hơn cả bản thân mình, thành thật mà nói, việc này căn bản không thể như vậy được.

Cô tự có tính toán…

Ban đêm khi Bàng Phi trở về, thấy trên bàn có rất nhiều món ăn, mà lại toàn những món anh thích ăn, An Dao chỉ mặc duy nhất một chiếc áo ngủ tơ tằm, ngay cả nội y cũng không mặc, hai đầu nhũ hoa hồng hào hiện lên rất rõ ràng.

Cảnh tượng này thật sự là quá kích thích con mắt của người ta mà, đến nỗi khi Bàng Phi bị An Dao kéo đến bên bàn, đút từng miếng đồ ăn, thì anh vẫn con chưa hoàn hồn, sững sờ một hồi lâu cũng không kịp phản ứng với những chuyện đang diễn ra.

Trước đó, anh vẫn còn đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào về chuyện tối hôm qua khi về nhà, cũng suy diễn ra vô số những khả năng có thể xảy ra, nhưng hiện tại đã không cần đến nữa rồi.

Đêm nay An Dao giống như là biến thành người khác, phong tình vạn chủng, nhu tình như nước, còn nhiều lần dùng miệng đút thức ăn cho Bàng Phi.

An Dao quyến rũ như vậy, Bàng Phi không tài nào cưỡng lại được, anh bây giờ không thể kiềm chế được nữa, khi ăn đến miếng thứ ba, Bàng Phi cuối cùng cũng ôm An Dao vào lòng rồi mút cô một cách mãnh liệt…

Lần trước điên cuồng như vậy, là vì An Dao bị trúng thuốc, dưới tác dụng của thuốc nên đã làm ra những hành động mãnh liệt đó, mà lần này, không hề có sự can thiệp của thuốc, hoàn toàn là do cô tự nguyện.

Dường như dục vọng tích tụ suốt mấy tháng trời, đều được phát tiết trong đêm nay, hai người giày vò nhau từ phòng khách đến phòng ngủ, lại từ phòng ngủ, đẩy đẩy liên tục rồi xuống mặt sàn, sau đó lại từ trên sàn nhà chuyển đến ban công…

Điều đáng nói là, hầu hết mọi tư thế đều là do An Dao chủ động điều khiển cuộc chơi, Bàng Phi khó có thể nghĩ đến, một người dịu dàng nhưng uy nghiêm như An Dao, vậy mà ở phương diện này lại bạo dạn, phóng khoáng đến thế!

Sau cuộc mây mưa dữ dội ấy, Bàng Phi ôm An Dao vô cùng thân mật, cảm giác khi đó thật sự là rất tuyệt.

Rất mệt mỏi, nhưng cũng rất hạnh phúc!

Sau này, nếu như mỗi đêm đều có thể vừa mệt mỏi nhưng vừa hạnh phúc như thế này thì thật là tốt.

"Mau đi tắm đi." An Dao nở nụ cười, giả vờ hờn dỗi, dùng chân đá nhẹ vào Bàng Phi, toàn thân cô đã thấm đẫm mồ hôi, và tất nhiên là cũng rất nhờn.

Bàng Phi mặc quần vào rồi đi xuống giường, vô tình liếc qua chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường, mới vậy mà đã mười một giờ rồi, tại sao Lâm Tĩnh Chi vẫn chưa về?

"Em gọi điện cho Tĩnh Chi, hỏi chị ấy giờ đang ở đâu đi!"

Thời khắc này cuối cùng cũng đã tới, An Dao lo lắng, bất an, nói thật: "Chị ấy đi rồi, sẽ không trở lại nữa."

Bước chân của Bàng Phi đang đi đến cửa thì đột nhiên dừng lại, Lâm Tĩnh Chi đang yên đang bình, tại sao lại rời đi, có liên quan đến chuyện tối ngày hôm qua ư?

Hóa ra An Dao đã biết tất cả mọi chuyện, khó trách…

Khó trách đêm nay cô kỳ quái như thế, nào là tự tay đút anh ăn, nào là chủ động hiến thân, vậy ra tất cả đều đã được lên kế hoạch từ trước.

Đầu tiên là chinh phục Bàng Phi ở trên giường, dùng loại phương thức này nói cho anh biết cô mới là vợ hợp pháp của anh, sau đó lại nói cho anh biết tình hình thực tế, để anh nghĩ dù có chất vấn cũng không thể nào chất vấn được.

Anh có thể làm gì đây? Bàng Phi đâu thể nào vừa ân ái cùng vợ xong, đã đi hỏi cô về một người phụ nữ khác, đúng chứ?

Cảm giác hạnh phúc vừa này giờ phút này bỗng chốc vụt tắt, nếu như không có những kế hoạch của An Dao, thì chắc chắn cả đời này, Bàng Phi và An Dao chỉ tiếp xúc thân mật đúng duy nhất một lần, tuy nhiên, thời điểm nhận ra tất cả mọi việc đều đã được tính toán, thì lần này so với lần trước, thật sự rất khác biệt…

Bàng Phi sẽ không chất vấn An Dao gì cả, An Dao cũng thành công đạt được kết quả mà cô mong muốn, nhưng, cô cũng đã mất đi nhiều ngày để xây dựng lại hình tượng như lúc trước.

Không biết sự hi sinh này, rốt cuộc là có đáng hay không?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.