Cực Phẩm Rể Quý

Chương 198: Lòng Em Vợ Bị Rối Loạn




Điện thoại bị vỡ vụn ra và bị hỏng rồi, không chỉ không thể gọi điện thoại được mà Cơ Như Tuyết còn ngăn cản không cho Bàng Phi đi.

Tuy vết thương của Bàng Phi không nặng lắm nhưng cũng ảnh hưởng đến sự phát huy của anh, muốn thoát khỏi sự bám víu của Cơ Như Tuyết cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Hơn nữa, người phụ nữ thường chiếm lợi của anh khiến anh không thể nói lên điều gì.

"Được được được, tôi không đi." Bàng Phi ngoan ngoãn trở lại nằm trên giường bệnh nhưng trong đầu anh vẫn nghĩ rằng An Dao có thể suy nghĩ về mấy vấn đề lung tung vớ vẩn gì không.

Mà thực ra người gọi điện thoại không phải là An Dao mà là An Lộ.

Thật vất vả mới tới được nơi này để chơi đùa, thấy đã mười giờ tối rồi mà Bàng Phi còn chưa trở về nên An Lộ chỉ muốn đùa với Bàng Phi một chút thôi.

Vậy nên cô ta đã lấy điện thoại của An Dao để gọi điện thoại cho bàng Phi, không ngờ rằng khi cuộc gọi được kết nối thì cái cô ta nghe được là một chuyện bất ngờ như vậy.

Sau đó cô ta lại gọi thêm lần nữa nhưng điện thoại đã tắt rồi.

An Lộ tin rằng Bàng Phi không phải là loại người lăng nhăng như vậy, nhưng cô ta lại không tin vào những người phụ nữ vô liêm sỉ muốn trèo lên người của Bàng Phi.

Hơn nữa vì sao người phụ nữ kia lại nghe điện thoại của Bàng Phi, chuyện này chắc chắn là có vấn đề rồi.

"Chị, chị lại đây." An Lộ kéo An Dao đến phòng khác, cô ta nói chuyện vừa rồi cho An Dao nghe và còn thêm mắm thêm muối, phân tích đủ thứ nữa.

"Chị nói bây giờ chị không ở cùng phòng với anh rể thì đã không nói gì, đã thế chị còn chấp nhận cho Lâm Tĩnh Chi ở chung một chỗ với anh rể… Em thật sự không biết chị đang nghĩ cái gì nữa đấy.

Cái người phụ nữ Lâm Tĩnh Chi kia… Chị ta tốt, em thừa nhận là cái gì chị ta cũng tốt nhưng dù sao chị ta cũng chỉ là một người thứ ba thôi, chị mới là vợ hợp pháp của anh rể, chị không thể để bọn họ tiếp xúc với nhau nữa."

"Còn có chuyện tối nay, chắc chắn là cái cô Như Tuyết gì kia, người phụ nữ đó thật sự là… Vừa nhìn đã biết là hồ ly tinh rồi, chị không sợ anh rể của em bị cô ta cướp đi sao?"

An Dao lơ đễnh: "Em cảm thấy Bàng Phi là loại đàn ông dễ bị người phụ nữ khác mê hoặc sao?"

"Chị, chị không hiểu ý của em rồi.

Những lời em vừa nói không phải như chị nghĩ, thái độ làm người của anh rể em không có liên quan gì cả, anh rể cũng rất chính trực, cũng không bị ai hấp dẫn.

Nhưng làm sao chị có thể chắc chắn cái cô Như Tuyết gì kia sẽ làm ra những chuyện quá đáng vì anh ấy chứ? Huống chi, bây giờ anh rể em lại từng có tình cảm với Lâm Tĩnh Chi, ba người ở chung dưới một mái nhà, chẳng lẽ không ai cảm thấy không được tự nhiên hay sao?

Không được tự nhiên cũng không thể nói rõ, nhưng có đôi khi nhìn thấy Bàng Phi đưa đĩa rau cho Lâm Tĩnh Chi, hoặc là khi hai người bọn họ cười cười nói nói, trong lòng An Dao cũng cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng mà Lâm Tĩnh Chi lại giúp cô nhiều như vậy, nếu cô ngăn cản Lâm Tĩnh Chi ở chung một chỗ với Bàng Phi thì lại giống như không có tính người rồi.

"Chị, chị cần phải làm cho rõ ràng vào.

Cảm ơn và đền ơn là hai chuyện khác nhau.

Cho dù là Lâm Tĩnh Chi đã giúp chị nhiều như thế nào thì đó cũng là điều chị ta phải làm, ai bảo chị ta ngủ với người đàn ông của chị, đã thế lại còn suýt chút nữa khiến hai người ly hôn."

"Chị có thể cảm ơn chị ta, bù lại cho chị ta bằng tiền tài, chức vị, những thứ đó đều được hết.

Nhưng chị không thể lấy chồng mình bù lại được, đây là điểm mấu chốt của người phụ nữ đó chị hiểu không hả?"

An Dao vẫn cảm thấy không thể có chung một suy nghĩ với An Lộ được: "An Lộ, em không trải qua những chuyện này nên em không thể hiểu được tình cảm của ba người bọn chị đâu.

Em cũng không cần lo lắng về chuyện này, chị sẽ xử lý tốt mà."

An Lộ không tin là cô sẽ xử lý tốt được đâu, chị của cô ta chính là một người ngốc nghếch không hiểu gì về mặt tình cảm hết.

Đúng vậy, trước đây cô đã làm ra nhiều chuyện quá đáng, làm tổn thương Bàng Phi, tổn thương nhà họ Bàng.

Nhưng sau này cô cũng đã dùng hành động thực tế để bù đắp lại cơ mà, sai lầm lớn đến đâu cũng nên được tha thứ rồi.

Huống chi, trước đây cô làm như vậy cũng là vì muốn giúp đỡ Bàng Phi thôi.

Nhưng cô cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, còn cảm thấy chính mình không xứng với Bàng Phi, lại còn ngốc nghếch muốn tặng Bàng Phi cho Lâm Tĩnh Chi.

Làm ơn đi, đàn ông không phải đồ vật, làm sao có thể cho đi được hả?

Còn có Lâm Tĩnh Chi gì kia nữa, cô ấy thật sự quá tốt, tốt đến nỗi làm cho người ta không thấy có vấn đề gì hết.

Nhưng bởi vì cô ấy tốt và hoàn mỹ đến thế nên An Lộ mới ghét cô ấy.

Bởi vì cô ấy tốt nên An Dao mới bị lấn át.

Con người luôn luôn ích kỉ, An Lộ hy vọng An Dao sẽ sống hạnh phúc lâu dài với Bàng Phi rồi sớm sinh con, chứ không phải như bây giờ, chỉ tôn trọng lẫn nhau mà thậm chí còn chấp nhận ăn chung ở chung với người thứ ba nữa.

Dù sao ngày mai cũng không cần đến trường nên tối nay An Lộ sẽ ngủ lại nơi này, ngày hôm sau An Lộ sẽ đến công ty cùng với Lâm Tĩnh Chi.

Cô ta muốn tìm cơ hội để nói chuyện với Lâm Tĩnh Chi, bây giờ rốt cuộc cũng có cơ hội rồi.

"An Lộ, cho tới bây giờ tôi vẫn không hiểu cô có thể hiểu lầm cái gì về mối quan hệ giữa tôi, chị cô và Bàng Phi nữa."

An Lộ nói: "Một khi đã như vậy thì chị hãy rời khỏi bọn họ đi, rời khỏi Dung Thành, đi đến một nơi nào khác thật xa, đừng chen chân vào giữa bọn họ nữa.

Chẳng lẽ chị không biết bởi vì sự tồn tại của chị mà làm cho chị tôi rất khó chịu hay sao?"

Lâm Tĩnh Chi nói: "Chị cô cần tôi."

"Chỉ sợ cái chị muốn nói là anh rể tôi cần chị đấy." An Lộ nói chuyện sắc bén và rất hung hăng: "Xem như tôi đã nhìn ra, tất cả những điều tốt của chị chỉ là giả vờ thôi.

Chị muốn dùng cách này để làm cho chị tôi và anh rể tôi áy náy với chị.

Chị biết điểm yếu của chị tôi và cũng biết chắc chắn rằng chị tôi không thể nào bù đắp hết lại sự giúp đỡ trước đây của chị.

Ha, thảo nào chị lại tốt đến như vậy, hóa ra là chị có mục đích đó."

Đối với những sự tra hỏi và nghi ngờ vô căn cứ của An Lộ, Lâm Tĩnh Chi không muốn giải thích gì cả, thanh giả tự thanh: "Xin lỗi cô, tôi còn có việc bận, tôi đi trước đây."

"Này…"

Kế hoạch của An Lộ thất bại.

Nhưng không sao cả, cuối cùng bây giờ cô ta cũng đã làm rõ được những suy nghĩ cẩn thận của Lâm Tĩnh Chi rồi, nếu cô ta đã biết được rồi thì không có lí do gì để cô ta mặc kệ cả.

Cô ta biết cho dù bản thân có nói những điều này cho An Dao thì cũng vô dụng bởi vì An Dao cũng sẽ không tin tưởng.

Mà bất kể Lâm Tĩnh Chi có giống như cô ta đoán hay không thì cô ta đều có thể chế có thể tạo ra một hình tượng Lâm Tĩnh Chi là loại người có thể tấn công và tính toán đối với An Dao.

"Chị, tất cả những chuyện em làm là vì tốt cho chị thôi." An Lộ âm thầm hạ quyết tâm.

Cơ Như Tuyết đã đứng canh trước giường cả đêm nên Bàng Phi phải đợi tới sáng thì mới tìm được cơ hội để trốn đi.

Nghĩ rằng bây giờ An Dao và Lâm Tĩnh Chi đều đã đến công ty nên Bàng Phi lái xe trực tiếp đến công ty.

Không ngờ hôm nay An Lộ lại tới đó.

"An Lộ, em tới chơi hả?" Bàng Phi vẫn chưa biết người hôm qua gọi điện thoại là An Lộ, anh cũng không biết sau khi An Lộ gọi cuộc điện thoại kia thì trong lòng đã sớm nổi sóng rồi.

Hai người vừa nhìn thấy nhau thì An Lộ đã chạy tới chỗ Bàng Phi rồi ngó trái nhìn phải, làm ra bộ dạng một thám tử.

Anh thấy vậy lièn hỏi: "An Lộ à, em đang làm cái gì vậy hả?"

"Anh rể, tối hôm qua em là người gọi điện thoại cho anh đấy, mà người nhận điện thoại là một người nữ.

Có phải là cái cô Như Tuyết gì kia không? Tối qua anh ở chung một chỗ với cô ta à?"

Bàng Phi hiểu được ý của cô ta, đúng là một cô nhóc đa nghi mà.

"Tối hôm qua bọn anh ở bệnh viện, em sẽ không đa nghi đến mức nghi ngờ bọn anh đến bệnh viện để làm chuyện bậy bạ gì đó chứ?"

"A, ở bệnh viện, anh đến bệnh viện làm gì?"

"Có một vụ tai nạn xe hơi nhỏ, không quan trọng lắm đâu." Bàng Phi nói dối.

Anh Lộ nhanh chóng chuyển về chủ đề cũ: "Vậy sao anh lại tắt máy hả?"

Bàng Phi lấy ra chiếc điện thoại đã bị vỡ nát: "Không cẩn thận nên làm rơi vỡ rồi."

An Lộn bán tín bán nghi, làm có có chuyện trùng hợp như vậy được.

Từ từ, trên mặt Bàng Phi có cái gì kia? Là son môi sao?

Bàng Phi vô cùng chột dạ, tối hôm qua lúc anh ở cùng với Cơ Như Tuyết đã không cẩn thận bị cô ta chạm vào hai má, không lẽ đã để lại chứng cứ gì sao?

"Anh phải đi gặp chị em trước đã." Anh che mặt rồi nhanh chóng rời đi, nhưng không đi đến văn phòng của An Dao mà đi về hướng toilet.

Sau khi soi gương thì anh mới phát hiện ở cằm anh thật sự có một dấu son môi rất mờ.

Chết tiệt, như vậy An Lộ hiểu lầm là phải.

"Cậu đến rồi sao?" Lâm Tĩnh Chi đi ra từ nhà vệ sinh và chào hỏi Bàng Phi một cách tự nhiên.

Sau đó cô ấy đi qua sửa lại quần áo lộn xộn và đầu tóc như gà bới của Bàng Phi, không ngờ tất cả những chuyện này lại bị An Lộ theo dõi và nhìn thấy hết.

An Lộ chạy nhanh đi trốn để lén quan sát, nếu sau đó hai người có hôn môi hay làm gì đó thì cô ta sẽ lao ra ngăn họ lại.

"Nhìn cậu đi, đôi mắt đã thâm cả rồi." Hai tay Lâm Tĩnh Chi xoa ở hai bên huyệt thái dương của Bàng Phi, cô ấy xoa bóp rất nhẹ nhàng: "Tôi xoa giúp cậu một lúc thì có thể giảm bớt đi một chút đấy."

Giờ phút này hai người đã đứng rất gần nhau rồi, hơi thở của Lâm Tĩnh Chi phả vào trên mặt của Bàng Phi, vừa có cảm giác ngứa lại vừa hấp dẫn người ta.

Đã lâu không được ăn thịt nên dục vọng của Bàng Phi dễ dàng bị khiêu khích lên.

Nhưng anh biết rõ rằng đây không phải là nơi và cũng không phải là lúc để Lâm Tĩnh Chi chăm sóc cho anh.

"Tốt hơn nhiều rồi."

"Tôi đi trước đây nhé." Lâm Tĩnh Chi dịu dàng cười rồi xoay người rời đi.

Nhìn thấy thân ảnh của Lâm Tĩnh Chi đang dần dần rời xa, trong lòng An Lộ cũng cảm thấy vô cùng bất bình.

Rõ ràng Bàng Phi là anh rể của mình là sao anh có thể tỏ ra thân mật với Lâm Tĩnh Chi như vậy?

"Ra đây đi." Bàng Phi đã biết An Lộ đi theo anh từ sớm rồi, anh cũng nhịn xuống không hôn Lâm Tĩnh Chi cũng là vì sợ An Lộ suy nghĩ lung tung.

Nếu đã bị phát hiện thì An Lộ cũng không cần che giấu nữa: "Anh rể, anh thân mật với Lâm Tĩnh Chi như thế nào, em đều thấy hết rồi.

Anh không sợ em sẽ nói cho chị em biết sao?"

"Bọn anh không làm gì sai cả thì sao phải sợ cái gì chứ?" Bàng Phi không cho là đúng.

An Lộ lại không cảm thấy như vậy: "Vừa rồi chị ta đã đến gần anh như vậy, rồi còn xoa bóp huyệt thái dương cho anh nữa, vậy còn chưa đủ thì anh còn muốn thế nào nữa? Anh cũng đừng quên anh là người đã có vợ rồi, dựa theo luật hôn nhân của nước Hoa Hạ thì anh không thể có người khác ở bên ngoài đâu, vậy là phạm pháp đấy."

Bàng Phi bị nói đến cứng họng nên không trả lời được.

Thời gian gần đây ba người sống chung quá hòa hợp nên thậm chí anh đã nghĩ tới chuyện An Dao đã chuẩn bị tiếp nhận Lâm Tĩnh Chi.

Có rất nhiều hành động cũng không đáng lo ngại đến như vậy nhưng ở trước mặt của An Lộ thì chuyện mà bọn họ cho là đương nhiên thì lại trở thành chuyện vô đạo đức, không hợp pháp.

Chọc phá hay không chọc phá là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau, Bàng Phi không muốn nghĩ đến chuyện rắc rối này nữa nên anh xoay người rời đi.

An Lộ vội vàng đi theo: "Anh rể, anh không nghĩ đến chuyện bao giờ thì sẽ cho em một đứa cháu hả? Anh xem anh với chị em đều đã trưởng thành hết rồi…" Cái gì thế này? Sao anh lại đi về hướng văn phòng của Lâm Tĩnh Chi vậy?

Là Hạ Thụ, vậy mà lần này còn dám mang hoa tới, chỉ là lần này cậu ta mang hoa bách hợp tới thôi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.