Cực Phẩm Rể Quý

Chương 197: Sử Dụng Đại Chiêu




Nhìn thấy bầu không khí giữa hai người càng lúc càng căng thẳng, Bàng Phi không thể không ra tay ngăn lại: "Hai người, có gì đâu mà phải giận dữ như thế, có chuyện gì thì từ từ nói mà."

Có vẻ như ân oán giữa Lý Trọng và Từ Hạ không hề nhỏ, Bàng Phi cũng không thể khuyên bảo được, cuối cùng mọi người lại tan rã trong không vui.

Bàng Phi cũng không còn cách nào khác nên đành phải chờ cơ hội lần sau.

Ban ngày, trận đấu cấp một và cấp hai đã kết thúc một cách tẻ nhạt, rất nhiều người đã đến được trận đấu cấp ba rồi.

Cuối cùng cũng đã đến lúc Bàng Phi thi đấu, lúc Bàng Phi đi lên trên võ đài, đột nhiên dưới đài phát ra những tiếng vỗ tay như tiếng sấm.

Đa số mọi người đều chú ý về trận đấu cấp ba này.

Hơn nữa lần này cũng có không ít người đã qua được trận đấu đó, thậm chí còn có cả quân nhân nước ngoài đã xuất ngũ nên trận đấu cũng thú vị hơn.

Người thứ nhất lên sân khấu là người Đông Âu kia.

Cơ thể anh ta cao hai mét, thân hình to lớn, Bàng Phi thì cao một mét tám mươi lăm nên khi đứng cùng anh ta, trông anh có vẻ nhỏ nhắn và nhanh nhẹn hơn.

Những người nước ngoài này ra tay không hề nương tay, họ đi quyền rất tàn nhẫn, có khi nặng ngàn cân như đá cũng là chuyện bình thường.

Sao đối phương lại tới trận đấu này, rõ ràng là muốn lấy mạng của Bàng Phi rồi.

Nhưng mà điều này không nằm trong quy định của võ quán Tứ Hải.

Trừ khi nhận thua thì trận đấu mới có thể ngưng hẳn.

"Chết tiệt! Vậy cũng được à?" Cơ Như Tuyết vô cùng bất bình cho Bàng Phi, người đàn ông Đông Âu kia vừa định giở trò thâm độc, con mẹ nó thiếu chút nữa là đã lấy đi mạng của Bàng Phi rồi.

Ở nơi này mà dám sử dụng mấy cái thủ đoạn cấp thấp thế này thì đúng thật là trơ trẽn mà.

Nhưng cũng không có quy định trận đấu không thể sử dụng được nên anh ta cũng không làm gì trái với quy định.

Bàng Phi nhìn ra mưu đồ của đối phương nên anh cũng không kiềm lại thực lực của mình và dùng hết sức để chiến đấu.

Qủa nhiên thực lực của người đàn ông Đông Âu này không tầm thường.

Kết quả của trận đấu thứ nhất, tuy rằng Bàng Phi thắng nhưng anh đã tiêu hao nhiều thể lực.

Tiếp theo còn có bốn trận đấu nữa, nhìn những người kia thì cũng không có vẻ gì là người lương thiện.

"Thế nào?" Cơ Như Tuyết quan tâm hỏi han.

Bàng Phi hoạt động gân cốt: "Không thành vấn đề."

Thời gian mười phút để nghỉ ngơi kết thúc, hai bên lại lên trên sàn đấu.

Lần này lại tới lượt của người có quốc tịch Mỹ kia, sắc mặt anh ta tái nhợt khiến người ta có cảm giống như quỷ hút máu vậy.

Hai người cũng không có khách sáo gì thêm mà trực tiếp lao vào chiến đấu.

Lại là một cú đánh tàn nhẫn với mục đích đẩy Bàng Phi vào chỗ chết.

Tên người Mỹ này nhìn qua trông có vẻ gầy gò ốm yếu giống như người bị suy dinh dưỡng lâu năm.

Nhưng thực tế là do anh ta tu luyện công pháp gây ra, Nhu Cốt Công của anh ta đã đạt đến mức cao nhất rồi.

Hơn mười hiệp đấu thì Bàng Phi đã trúng một đá ngay sau lưng.

Đây không phải là một dấu hiệu tốt, giờ chỉ mới tới người thứ hai thôi, phía sau vẫn còn ba người nữa chưa lên võ đài.

Bàng Phi lại hoạt động gân cốt, anh bày ra tư thế, hai người lại lào vào nhau một lần nữa.

Nhu Cốt Công của đối phương thật sự quá lợi hại, bình quyền thật sự không thể phát huy ra năng lực gì.

Trong khoảng thời gian ngắn thì Bàng Phi cũng chưa tìm ra được cách ứng đối nên bị trúng liên tiếp mấy đá vào lưng, rồi sau đó anh cũng bị đánh văng ra khỏi võ đài.

Rất nhiều người không ngờ lại có cảnh này, đặc biệt là Cơ Như Tuyết, cô ta không chấp nhận người đàn ông của mình bị bắt nạt.

Cơ Như Tuyết nhảy một cái lên võ đài, cô ta muốn báo thù cho Bàng Phi.

"Không được."

Bàng Phi biết Cơ Như Tuyết vốn không có khả năng đánh bái tên kia, nhưng mà cũng đã muộn rồi, hai người đó đã lao vào đánh với nhau.

Cái mà Cơ Như Tuyết am hiểu nhất chính là các loại công pháp về tinh thần ví dụ như thuật di hồn, nó có uy lực rất lớn đối với những người có ý chí yếu kém.

Nhưng đối với những bộ đội đặc chủng đã trải qua huấn luyện đặc thù thì hiệu quả của nó giảm đi nhiều.

Quả nhiên, cũng chỉ qua mười hiệp mà cô ta cũng bị đánh rớt khỏi võ đài.

Tên mặt trắng kia đi về phía trước võ đài và ngoắc tay với Bàng Phi, ý anh ta là muốn anh tiếp tục lên chiến đấu.

Đây thật sự là một sự khiêu khích và miệt thị, trào phúng Bàng Phi vô dụng.

Thua chính là thua, lại còn muốn người ta đấu tiếp nữa.

Từ khi võ quán Tứ Hải được thành lập đến này thì đây là lần đầu tiên xảy ra loại chuyện này.

Nhiều người đang vây xem đều nhìn về phía Bàng Phi đều là những quân nhân của Hoa Hạ.

Không cần biết anh là người của quân khu nào, vào ngay lúc này và ngay ở đây thì điều đó cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là quân nhân của nước Hoa Hạ lại bị người khác sỉ nhục.

"Không được đi." Những giọng nói liên tiếp vang lên.

Bàng Phi cũng biết mình không phải là đối thủ của tên mặt trắng kia, cho dù anh có đứng lên một lần nữa thì anh cũng không thể thay đổi được điều gì.

Không thể nghi ngờ, không đi lên là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng mà hiển nhiên tên mặt trắng kia lại không chịu bỏ qua dễ dàng như vậy, anh ta làm ra dấu hiệu khinh bỉ, trào phúng mọi người nơi này đều là những "con ma bệnh Đông Á".

"Ầm!" Lần này lời nói của anh ta đã gây chấn động lớn, có thể nói là vô cùng kịch liệt.

Với tư cách là con dân của nước Hoa Hạ, bọn họ có nghĩa vụ và trách nhiệm bảo vệ thanh danh của quốc gia mình, họ không thể chấp nhận được có người ngang ngược ở địa bàn của mình.

Trên võ đài, một quân nhân đã xuất ngũ của Hoa Hạ nhảy lên để đấu tiếp.

Cho dù anh ấy biết rằng mình không phải là đối thủ của tên mặt trắng kia như vẫn nhảy lên mà không một chút do dự.

Bảo vệ danh dự của đất nước mới là vấn đề chính, không liên quan đến năng lực cá nhân, cái quan trọng nhất chính là trái tim nhiệt huyết cả mọi người.

Bàng Phi cũng nhảy lên theo, anh không muốn làm liên lụy đến người đi theo mình.

Té ngã ở nơi nào, anh sẽ đứng lên ở nơi đó.

"Tiếp tục." Đánh, nhất định phải đánh, không phải là vì chính mình mà là vì danh dự, tôn nghiêm của hầu hết những nhân sĩ yêu nước và cả nước Hoa Hạ chúng ta nữa.

Tên mặt trắng kia vẫn giữ bộ dạng khinh thường như cũ, Nhu Cốt Thuật của anh ta thay đổi vô cùng kì diệu.

Quả thật làm cho người khác khó lòng phòng bị, Bàng Phi dùng hết sức mình để đối phó, cùng lắm là có thể đánh tay đôi với đối phương, nhưng điều đó cũng phải cố hết sức mình.

Nhưng cho dù như vậy thì Bàng Phi vẫn không chịu cúi đầu nhận thua, mỗi một lần anh sắp bị rơi xuống khỏi võ đài thì anh cũng đều có thể gặp dữ hóa lành.

Những người ở phía ngoài cũng khẩn trương vì cuộc chiến này của anh.

Mỗi khi Bàng Phi gặp dữ hóa lành thì đám người kia sẽ vỗ tay một trận thật to như sấm.

Hai người giằng co với nhau, năm mươi hiệp, một trăm hiệp,…

Thời gian chiến đấu liên tục càng ngày càng lâu và mãi vẫn chưa thể biết được ai thắng ai thua.

Nhưng thật ra vì không bắt được Bàng Phi nên vị trí của tên mặt trắng kia đã bắt đầu có hơi rối loạn rồi.

Tốt lắm!

Bàng Phi cũng chỉ chờ đến giây phút này thôi.

"Bốp!" Một cú đấm bằng tay vô cùng mạnh, không hề có kỹ xảo nào nhưng có thể làm cho lục phủ ngũ tạng của đối thủ phải vỡ ra.

Cùng lúc đó anh cũng đã trúng một quyền của đối thủ, hai người lui về phía sau cùng một lúc.

Ở giây phút sắp ngã xuống khỏi võ đài, Bàng Phi nhanh chóng quỳ một gối xuống để ổn định thân hình mình với đất, mà tên mặt trắng kia thì bởi vì đã chịu một cú đánh có lực vô cùng lớn nên đã rớt xuống khỏi võ đài.

Dựa theo quy định của trận đấu thì dĩ nhiên là tên mặt trắng kia đã thua trận rồi.

Nếu Bàng Phi không mời thì anh ta sẽ không có tư cách lên võ đài lại.

Đám người ở dưới đã sớm điên lên rồi, tiếng hò hét, tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.

Cái Cơ Như Tuyết quan tâm chính là Bàng Phi có làm sao hay không.

Trận đấu này đã làm cho Bàng Phi tiêu hao rất nhiều thể lực, đã thế anh lại còn trúng mấy quyền của tên mặt trắng kia, không biết Bàng Phi có thể chịu nổi hay không đây.

Nói thật bây giờ Bàng Phi cảm thấy trong ngực mình có hơi ngột ngạt, cảm giác không được tốt lắm.

Nhưng ở lúc này anh không thể nói rằng mình có vấn đề được.

Còn ba người nữa, chính mình đã có thể thắng được hai trận đấu rồi thì anh quyết không thể bỏ dở nửa chừng như vậy.

Trận đấu kế tiếp gồm có ba đối thủ, hai người trong số đó đều từ bỏ.

Tất nhiên là vì tất cả mọi người đều là quân nhân của nước Hoa Hạ thì sao có thể để người ngoài chê cười được, người một nhà mà lại đi đánh nhau thì còn ý nghĩa gì nữa.

Bây giờ Bàng Phi lại là anh hùng cứu được tôn nghiêm của nước Hoa Hạ nên bọn họ cũng không muốn ra tay với anh hùng đâu.

Còn có một người tuy rằng lựa chọn tiếp tục đấu nhưng cũng chỉ là đấu cho có thôi.

Đối phương cũng nhận ra rằng Bàng Phi đã bị thương nặng nên không ra đòn hiểm, anh ta cố ý nhường để làm cho Bàng Phi thắng trận đấu này.

Vòng đấu một chấm dứt, lập tức Cơ Như Tuyết đưa Bàng Phi rời khỏi đó và đi thẳng đến bệnh viện gần nhất.

"Bác sĩ, mau kiểm tra cho anh ấy đi, kiểm tra từ trong ra ngoài luôn nhé."

Sau khi kiểm tra hết tất cả từ trên xuống dưới, ngoại trừ bị thương ngoài da ra thì Bàng Phi cũng không có vấn đề gì lớn.

Tuy lực đấm nắm tay của tên mặt trắng kia vô cùng mạnh, nhưng lúc anh ta lơ đãng thì Bàng Phi đã dùng nội lực để giảm chấn động, lực cú đấm mạnh của anh ta đã được giảm xuống nên cũng không tạo thành vết thương bên trong cho anh.

"Cô nhìn đi, tôi đã nói là không sao rồi mà."

Nghe nói Bàng Phi không có nhiều vết thương, rốt cuộc Cơ Như Tuyết cũng không lôi kéo anh ra để làm các loại kiểm tra nữa.

Nhưng cô ta vẫn còn một yêu cầu, đó là Bàng Phi không được tiếp tục đấu nữa.

"Hai tên người ngoại quốc kia, rõ ràng là vì anh nên họ mới tới đây.

Bọn họ có mục đích rõ ràng, sát khí cũng rất nặng, nếu tôi đoán không sai thì chắc chắn bọn họ chính là những sát thủ."

Những người cùng làm trong nghề thì luôn có thể dễ dàng phát hiện đồng nghiệp, đây là một sự nhạy bén vô cùng rõ ràng được hình thành từ xưa đến nay.

Bàng Phi không hề nghi ngờ phỏng đoán của Cơ Như Tuyết.

Hơn nữa, chuyện này chắc chắn không thoát khỏi liên quan tới tên La Đại Hải kia.

Có thể thuê được một tên sát thủ hàng đầu như vậy thì chắc chắn là phải có thù oán sâu sắc với Bàng Phi, như thế thì cũng chỉ có nhà họ La mà thôi.

"Không thể tưởng tượng được là con cáo già La Đại Hải kia lại dùng thủ đoạn như vậy." Hành vì của Bàng Phi tại buổi họp tổng kết đã làm cho La Đại Hải có một bóng ma tâm lý rất lớn.

Thế cho nên mặc dù chưa kịp tạo ra quan hệ xã hội mà ông ta đã nóng lòng muốn tiêu diệt Bàng Phi.

Sát thủ cao cấp nhất thế giới, La Đại Hải vậy mà lại vô cùng để mắt đến Bàng Phi.

Không giống với cậu Phương, nhìn có vẻ kiên quyết mà chỉ mời được một đám chó mèo đến đối phó anh.

"Anh còn cười được nữa à?" Cơ Như Tuyết thật sự không hiểu, trên võ đài Bàng Phi đã xém chút nữa mất mạng rồi mà bây giờ anh còn cười được sao?

Đương nhiên Bàng Phi phải cười, hơn nữa phải cười to.

Hành vi này của La Đại Hải chỉ có thể chứng minh rằng ông ta là chó cùng rứt giậu.

Cuối cùng cũng bắt được một chút cái đuôi của tên cáo già này rồi, từ giờ đến lúc anh dọn sạch nhà họ La cũng không còn bao xa nữa, vậy thì sao anh không thể cười được chứ.

Anh không chỉ muốn cười, còn muốn cười thật to.

Không biết lúc La Đại Hải biết được sát thủ hạng nhất mà mình dùng giá tiền cao để mời đến lại không hoàn thành được nhiệm vụ thì sắc mặt ông ta sẽ khó coi đến mức nào.

"Theo tôi thấy, nếu đã không làm thì thôi, còn đã làm thì phải làm cho đến cùng.

Phải giải quyết tên cáo già kia, nếu không thì ông ta sẽ tiếp tục gây phiền phức cho anh nữa nhưn."

Trước kia có lẽ là có thể, nhưng bây giờ…

Có hai sát thủ hạng nhất kia thì muốn đến gần La Đại Hải cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Hơn nữa, nếu giết ông ta một cách bí mật như vậy thì chẳng phải là quá hời cho ông ta rồi sao? Bàng Phi phải nhìn thấy tận mắt ông ta tự mình suy sụp từng chút một như thế nào.

"Anh định làm gì vậy?" Thấy Bàng Phi xuống giường, Cơ Như Tuyết không nhịn được mà hỏi.

Bàng Phi chỉ chỉ vào đồng hồ trên cổ tay: "Tôi phải về nhà."

Rất nhanh đã tới mười giờ rồi, anh phải về nhà, nếu không thì An Dao và Lâm Tĩnh Chi sẽ lo lắng lắm.

Cơ Như Tuyết vô cùng mất hứng: "Không được về nhà, đêm nay anh phải ngoan ngoãn ở lại đây cho tôi.

Không có sự cho phép của tôi thì anh không được đi tới nơi nào hết."

Đúng lúc đó, điện thoại của Bàng Phi bỗng nhiên rung lên vài cái, là do An Dao gọi tới.

Cơ Như Tuyết vọt tới giành điện thoại trước: "Đừng gọi nữa, tối nay Bàng Phi ở với tôi và không về đâu."

Nói xong, cô ta trực tiếp ném điện thoại của Bàng Phi qua cửa sổ luôn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.