Cực Phẩm Rể Quý

Chương 120: Giáo huấn La Lượng




Lúc này, lòng An Dao hết sức rối rắm, cô rốt cuộc nhìn rõ bộ mặt thật của La Lượng, cũng hoàn toàn hết hy vọng với người đàn ông năm xưa từng ràng buộc với mình. Ngay lúc cô gần như tuyệt vọng đến mức sụp đổ thì Bàng Phi xuất hiện, anh ta như vị thần được phái xuống để bảo vệ mình, khiến trái tim đang thấp thỏm lo ấy trong ngực An Dao có thể dần yên tĩnh.

Hai tay cô ôm chặt eo Bàng Phi, là vợ chồng của nhau lâu như vậy, cô lại chưa hề nhận ra thắt lưng người đàn ông này lại to lớn mạnh mẽ như vậy, dù cách lớp quần áo, cô cũng có thể cảm nhận được bắp thịt rắn chắc.

An tâm, là sự an tâm trước nay chưa từng, tựa như một người gặp nạn rớt xuống vách núi cao, ngay lúc gặp nguy nhất lại được người cứu giúp, cái cảm giác sống sót sau tai nạn kia, rất khó miêu tả bằng lời.

Đột nhiên, sức nắm truyền đến từ cánh tay giống như một chậu nước lạnh, giội tắt hy vọng trong lòng An Dao.

Sắc mặt Bàng Phi rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức hệt như một người xa lạ "Để anh đưa em đi nghĩ ngơi."

Một câu vô cùng đơn giản, lại khiến An Dao như rớt vào hầm băng!

Người đàn ông cô vẫn quen chế nhạo kia, đã sớm có người yêu khác, lòng anh đâu còn thuộc về cô nữa!

Trước kia lúc anh đối xử tốt với cô, cô lại không hề biết quý, giờ bị Bàng Phi đẩy ra, cô mới thấy hối hận, thế nhưng, một trái tim đã bị tổn thương đến vỡ thành trăm mảnh, làm sao có thể dễ dàng khép lại?

Chờ đến khi thấy rõ bộ mặt thật của La Lượng rồi mới cầu xin Bàng Phi cho cô một cơ hội, vậy cô xem Bàng Phi là gì? Lốp xe dự phòng hay sao?

An Dao thấy xứng sao, cô dựa vào cái gì, lại có tư cách gì?

Cảm giác áy náy sâu sắc từ sâu trong lòng An Dao càng tuôn càng nhiều, cô chậm rãi buông đôi tay đang ôm lấy eo Bàng Phi, rồi xấu hổ cúi thấp đầu, không dám nhìn vào mắt anh.

Bàng Phi cũng không phải là thật sự máu lạnh vô tình, cũng không phải không còn yêu cô, chỉ là trước mặt Thiệu Thịnh cùng Thời Phong, anh cũng không thể bỏ qua mặt mũi mà quan tâm đến An Dao, sợ lại bị tổn thương!

Thế mà, lúc nhìn thấy bộ dáng mất mát của An Dao, anh lại mềm lòng.

Nhưng sự quan tâm ấy vẫn không thể thốt thành lời!

Hôm nay vốn là Thiệu Thịnh mời Thời Phong cùng Bàng Phi ăn cơm, lại bị La Lượng làm mất hứng, bữa cơm này xem ra không ăn được rồi.

Sau khi An Dao đi rồi, lòng Bàng Phi cũng theo đó mà trôi dạt đến lên chín tầng mây, một mực im lặng không lên tiếng, gạc tàn thuốc trêи bàn bị anh nhồi đầy đầu thuốc lá.

Bực bội, rất là bực bội...

Đặc biệt là, nghe mấy tiếng léo nhéo của La Lượng, anh lại càng phát bực.

Bàng Phi ném mẩu thuốc lá, bước đến trước mặt La Lượng, thằng khốn này vừa bị Thiệu Thịnh kéo vào, chật vật không chịu nổi, nhưng hết lần này tới lần khác lại còn nói cứng, kêu la muốn để cho bọn họ biết tay.

Đột nhiên một cái bàn chân bay đến, đạp vào giữa La Lượng mặt, cả người hắn đánh lên tường, máu mũi văng tứ tung.

"Con mẹ nó mày ..." La Lượng lau máu mũi, đỏ đến chói mắt, lửa giận từ An Dao, khuất nhục từ Thiệu Thịnh, cừu hận từ Bàng Phi, tất cả như một món thập cẩm trộn cùng một chổ...

Hắn muốn giết người, giết đám khốn kiếp này!

Bàng Phi sao có thể cho hắn cơ hội đánh trả, chuyện Bàng Kim Xuyên còn chưa tính sổ với hắn, hôm nay đến chuyện của An Dao.

Hắn biết giận, thì Bàng Phi cũng biết, dám động đến người thân của anh, đáng chết, nếu không phải Nữu Thành Tích cực lực ngăn cản, thì anh đã sớm giết La Lượng báo thù cho cha, mình hết lần này đến lần khác nhịn hắn, lại khiến thằng nhóc này cảm thấy mình dễ khi dễ.

Vậy cũng tốt, hôm nay liền để hắn xem, mình có phải dễ bắt nạt như vậy hay không, người nhà họ Bàng có phải là thứ để hắn muốn chọc là chọc?

Mắt Bàng Phi đỏ lên, mặt cũng nổi gân xanh, bộ dáng vô cùng dữ tợn.

Anh nắm đầu La Lượng đập mạnh lên tường, "Rầm", âm thanh mạnh mẽ nặng nề hệt như muốn đánh nứt sọ người. Trước đây mỗi khi Bàng Phi ra tay đều là khống chế lực đạo, đảm bảo sẽ không đánh chết người, nhưng hôm nay anh chừng như đã đánh mất lý trí . .

Thời Phong lo lắng vội vàng ngăn cản, "Anh Bàng, đừng kϊƈɦ động, thằng nhãi này phạm pháp thì phải bị xử lý theo pháp luật, anh tuyệt đối đừng làm chuyện điên rồ."

La Lượng "Ha ha" cười to, mặt dính đầy máu, lại điểm thêm nụ cười đắc ý đầy vẻ âm hiểm, trông rất dọa người, "Nhóc con, mày không phải đánh nhau giỏi lắm à, đánh đi, có bản lĩnh mày đánh chết tao đi."

Khiêu khích! Trực tiếp khiêu khích!

Giết người, mẹ nó. . .

Còn có chuyện gì là hắn không dám làm, vậy mà tên cặn bã này đến bây giờ còn tại ung dung ngoài vòng pháp luật, pháp luật à, pháp luật có thể làm gì hắn chứ?

Bàng Phi một tay bóp lấy cổ hắn, siết chặt đến mức mắt La Lượng trợn trắng, hô hấp khó khăn, "Mày thật sự cho rằng tao không dám?"

Thời Phong cùng Thiệu Thịnh đều khuyên anh đừng xúc động, "Nếu thật sự làm đến độ chết người, thì anh cũng mang tội giết người, nghĩ đến người nha anh đi, bác trai còn cần anh chăm sóc đấy."

Những đạo lý này mọi người đều hiểu, nhưng có mấy ai có thể dùng lý trí để vượt qua cảm xúc.

Bàng Phi vẫn không buông tay, nhưng cũng không có dùng lực nữa.

Hôm nay không thể bỏ qua như vậy, món nợ của cha, món nợ của An Dao, đều phải tính toán rõ ràng.

"Nói, chuyện cha tao, mày làm sao hủy hết chứng cứ?"

La Lượng kéo chút hơi tàn, vẫn như một con vịt chết còn mạnh miệng, kỹ năng diễn xuất của mấy vị công tử nhà có tiền cứ như ăn vào máu thịt, "Cha mày. . . Chuyện cha mày liên quan gì đến tao. . . Mày đừng có đặt điều làm hại người tốt. . ."

Mỗi cái lỗ chân lông trêи người hắn đều biểu thị rõ sự khinh thường đối với Bàng Phi, mày biết chân tướng thì sao chứ, không có chứng cứ, mày có thể làm gì được tao?

Chơi, chúng ta chơi tới cùng, thử xem ai chết trước?

Bàng Phi không ưa được bộ dáng xấu xí này của hắn, với lại người bị hại trong vụ việc kia lại chính là người cha thân thiết của anh, giờ ông vẫn phải nằm trêи giường bệnh, ngay cả sinh hoạt cơ bản nhất là dùng cơm cũng phải có người đút.

Còn La Lượng, hắn ta vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, cũng không hề biết hối cải, còn không biết lại gây thêm bao nhiêu tội ác.

Cơn giận này cứ nén chặt trong lòng Bàng Phi, tựa như dầu hỏa, lúc không châm lửa thì không có gì nguy hại, nhưng một khi cháy lên rồi, sẽ không gì cản nỗi, mà gần đây, hành vi bỉ ổi với An Dao của hắn chính là mồi lửa, triệt để nhóm lên ngọn lửa phẩn nộ trong lòng Bàng Phi.

Dù không thể bắt quả tang hành vi phạm tội của hắn, thì cũng không thể để hắn lại ung dung ngoài vòng pháp luật!

"Rắc" một tiếng, một cánh tay của La Lượng đã bị bẻ gãy, cơn đau do nứt xương ập đến khiến La Lượng không kịp chuẩn bị, phát ra tiếng kêu cực kỳ bi thảm.

Anh ra tay vừa tàn nhẫn lại vừa quyết tuyệt, không chút nào dây dưa dài dòng.

La Lượng không phải trâu bò lắm sao, hắn thật sự cho rằng Bàng Phi không dám làm gì mình, vậy hắn sai chắc rồi.

Chuyện giết người thì không dám, nhưng cũng không đại biểu những chuyện khác anh không dám làm.

Người này, đánh thì cũng đã đánh rồi, vấn đề chỉ đơn giản là ra tay nặng hay nhẹ thôi.

Thời Phong nói, "Anh Bàng, ngươi từ từ chơi, em ra cửa hút điếu thuốc đã."

Thời Phong rời phòng, cài cửa lại, rồi tựa vào cửa lấy ra một điếu thuốc.

Chỉ chốc lát, một đám nhân viên an ninh đã xông đến, muốn đuổi Thời Phong đi.

Thời Phong nhẹ nhàng nhã ra một ngụm khói, "Ông mày có chân thì lăn kiểu gì, hay là, bọn mày làm mẫu cho tao xem thử đi?"

"Lên!"

Thời Phong ném mạnh mẩu thuốc lá xuống đấy, mỗi tay một việc, lao đến.

A, trước kia đều là Bàng Phi bảo vệ anh, ngày hôm nay, rốt cục anh đã có thể ra quyền ra sức làm Bàng Phi làm chút chuyện rồi, cảm giác này, thật con mẹ nó thoải mái! Nắm đấm tung ra cũng có cảm giác không giống lúc thường, từng đòn uy mãnh, càng đánh càng hăng!

Những nhân viên an ninh bị đánh bằm mặt dập mũi, bộ dáng cực kỳ chật vật.

Thời Phong tràn đầy hưng phấn, ngoắc ngoắc ngón tay với mấy tên đó, "Đến, tiếp tục nào, ông mày còn chơi chưa chán đâu."

Biến thái!

Đánh bọn họ đến nông nỗi này rồi mà còn bảo chơi chưa chán.

Đám nhân viên an ninh nhìn nhau, không ai dám xông lên.

Trong phòng, Thiệu Thịnh thảnh thơi uống rượu, trong bộ đội có quy định, không thể uống rượu, vì điều này mà anh nhịn đã lâu, lần này khó khăn lắm mới có thể ra ngoài một chuyến, đương nhiên phải uống cho đã rồi, ngoài ra có phát sinh cái gì đi nữa thì cũng đâu liên quan gì đến anh, chỉ cần không phải trời sập là được.

Hai tay của La Lượng đều bị bẻ gãy, hắn giống như một bãi bùn nhão nằm trêи nền đất, sự đau đớn khiến biểu cảm trêи mặt hắn bị vặn vẹo đến mức biến hình, hai giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu chảy từ trêи mặt.

Chuyện liên quan tới Bàng Kim Xuyên, hắn rất kín miệng, một chữ cũng không nói, dù bị bẻ gãy hai tay.

Trong lòng tên khốn này rõ như gương sáng, chỉ cần mình không hé miệng, Bàng Phi cũng không dám làm gì mình, nhưng nếu để lộ, Bàng Phi nhất định sẽ cắn vết nứt này không buông.

Hắn đột nhiên cảm thấy Bàng Phi tựa như một con linh cẩu, vô cùng hung ác, dù đối mặt với đám mãnh thú hung tàn như cọp hay sư tử cũng không hề sợ hãi, nhưng chỉ cần có cơ hội, sẽ cắn chết không buông.

Một loại sợ hãi cùng khủng hoảng trước nay chưa từng có trào lên từ đáy lòng, nó tựa như độc tố, xâm nhập toàn thân, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến người ta phải run rẩy sợ hãi.

La Lượng cuối cùng cũng không còn có thể mạnh miệng, hắn bắt đầu cầu xin tha thứ, "Đừng đánh , thật mà . . . Tao sắp chết rồi. . ."

Có chết hay không, trong lòng Bàng Phi biết rõ, "Bẻ gãy hai tay mày chỉ là bắt đầu thôi, mày vẫn còn xương đùi, xương sườn. . ."

Không phải người, thằng khốn này quả thực không phải là người! Lúc nói mấy điều này, mắt của anh thậm chí không thèm chớp.

La Lượng không chịu đựng được cơn đau như vậy, hắn giãy dụa muốn bò ra ngoài, hai cái cánh tay không dùng được lực, chỉ có thể trườn bằng hai đùi.

Bàng Phi giẫm lên một cái chân của hắn, thoáng dùng sức, La Lượng liền đau đến kêu cha gọi mẹ , "Tao hỏi mày một lần nữa, chuyện của cha tao, rốt cuộc mày đã làm sao để hủy đi chứng cớ?"

La Lượng thật sự sợ mình không chịu nỗi cơn đau liền nói ra sự thật, nên hắn dùng sức ngậm miệng.

Bàng Phi cũng không nhiều lời, ấn mạnh mũi chân, đùi phải của La Lượng liền gãy .

Sau đó, mỗi lần Bàng Phi đạp lên người hắn liền hỏi một câu, chỉ cần La Lượng không nói, thì không gãy chổ này cũng gãy chổ khác, mãi đến khi hắn không chịu nỗi ngất đi mới thôi.

Thiệu Thịnh đặt ly rượu xuống, từ trêи cao nhìn La Lượng đang nằm trêи mặt đất, sắc mặt bình tĩnh, "Miệng thằng nhóc này thật chắc, sao nào, có cần tôi giúp hay không?"

Bàng Phi không liên lụy đến Thiệu Thịnh, dù sao trêи người anh còn mang quân vụ, không nên vì mấy chuyện này mà ảnh hưởng đến thanh danh.

Lần giáo huấn này cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, chí ít trong khoảng thời gian ngắn La Lượng sẽ không thể gây nên chuyện gì .

"Đang yên đang lành đi dùng bửa, lại bị thằng nhãi này phá hỏng, vậy đi, hôm nào để tôi mời, đặt một bàn tiệc, khi đó cậu nhất định phải nể mặt đến dự đấy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.