Cực Phẩm Rể Quý

Chương 107: Một bầy ruồi (phần bốn)




Nói thì nói như vậy, thật ra trong lòng Bàng Phi cũng không nắm chắc.

Đồn công an cảnh sát nhân dân cũng không phải của nhà bọn họ, không có khả năng mỗi lần có việc bên kia đều có thể đến kịp thời.

Thời gian còn nhiều, ai biết nhà họ Phương còn có thể làm ra thủ đoạn nham hiểm nào?

"Bàng Phi, cậu đừng lo lắng việc này, chờ vết thương của tôi khỏi hẳn rồi, mấy thằng nhãi đó căn bản không phải đối thủ của tôi." Bản lĩnh của An Kiến Sơn cao là thật. Nhưng ông ta không phòng được những người này giở trò đâm sau lưng, Bàng Phi thật sự lo lắng An Kiến Sơn không ứng phó được.

Những đám côn đồ này hệt như lũ ruồi, một cái tát chỉ có thể đánh chết một hay hai con. Những con khác sẽ vẫn vo ve vây quanh, đây mới là điều thật sự khiến người khác phiền lòng.

Nhưng trước hết anh cũng không có biện pháp nào tốt hơn, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.

Hôm nay nhóm người kia vừa gây sự xong, chắc chắn sẽ không đến lại, nhưng trong lòng Bàng Phi vẫn lo lắng, muốn ở lại đây, lại bị An Kiến Sơn đẩy ra khỏi nhà: "Rõ ràng là cậu không tin tôi, đi đi đi, đi mau đi, nên làm cái gì thì làm cái đó."

Bàng Phi có thể đi đâu, đến Trung Thái, hay là đến quán rượu?

Không, anh không đi đâu cả, mà đi đến bệnh viện.

Phương Thiếu Nghị vẫn hôn mê không tỉnh, anh lén lút tiến vào xem mạch của anh ta, tình trạng quả thật không lạc quan.

Việc này xét cho cùng cũng là do chính anh làm ra, anh cũng không muốn trốn tránh trách nhiệm.

Nhưng anh tuyệt đối không hối hận về hành vi lúc trước, một mạng người, Phương Thiếu Nghị chỉ dùng nửa đời sau để trả, vẫn là lợi cho anh ta.

Phương Trấn Hải hùng hổ dọa người, Bàng Phi không có khả năng ngồi im chờ chết, báo cho Diệp Nguyên chuyện Phương Thiếu Nghị giết người rồi hủy xác xóa dấu vết, lại để cho Diệp Nguyên lập án điều tra.

"Tôi đã ban bố lệnh truy nã đối với hai người mà anh nói trêи mạng rồi, cho tới bây giờ, vẫn không có ghi chép về việc rời khỏi Dung Thành của bọn họ, nhưng mà..."

Diệp Nguyên chau mày, sắc mặt thật sự không tốt: "Càng tra không được tung tích gì, thì càng không tốt... Khả năng bọn họ bị giết giống cô gái kia rất cao, cũng đã..."

Diệp Nguyên làm động tác cắt cổ.

Loại khả năng này rất cao, Phương Trấn Hải tuyệt đối sẽ không giữ lại hai quả bom nổ chậm để hãm hại con ông ta.

Hơn nữa đến bây giờ vẫn chưa tìm được xương cốt của cô gái kia, khách sạn bên kia lại có chút thông tin theo dõi hữu ích, nhưng vẫn chưa đủ để làm chứng cứ chứng minh Phương Thiếu Nghị giết người.

Chuyện điều tra rơi vào tình thế bế tắc, trong một thời gian ngắn rất khó có thể có được tiến triển gì.

Nhưng mà, Phương Thiếu Nghị với tội danh là tình nghi giết người, lại có hành vi chống trả mạnh mẽ khi bị bắt. Bàng Phi chỉ là thấy việc nghĩa liền phòng vệ chính đáng, xét về pháp luật, anh không cần chịu trách nhiệm.

Đạo lý này, ai cũng biết. Nhưng Phương Trấn Hải hết lần này đến lần khác đều không chấp nhận.

"Tôi thấy việc này anh vẫn nên phản ánh lại với cục trưởng đi, nếu ông ta ra mặt, Phương Trấn Hải cũng không dám không kiêng nể gì." Diệp Nguyên đề nghị.

Bàng Phi đã sớm nghĩ đến điều này, nếu như làm được, anh đã sớm gọi điện cho Nữu Tác Vi rồi, cũng không cần đợi tới lúc này.

Hiện tại Phương Trấn Hải chính là chó điên, vì báo thù cho con trai mình, việc gì ông ta cũng làm được, căn bản sẽ không cần mặt mũi của Nữu Tác Vi.

Huống hồ loại chuyện này để liên lụy đến Nữu Tác Vi, sẽ ảnh hưởng đến thể hiện của người cục trưởng như ông ta

"Án giết người của Phương Thiếu Nghị, anh còn phải tiếp tục theo dõi, cho người đã khuất một công đạo."

Diệp Nguyên hơi thở dài, mình đã quẫn bách như vậy rồi, thế mà vẫn suy nghĩ vì người đã khuất, tâm tình như vậy không phải ai cũng có.

Nhân vật, người này đúng là một nhân vật giỏi!

Người của nhà họ Phương đột nhiên yên tĩnh, lại khiến Bàng Phi rất không yên tâm, không biết ông già xảo quyệt Phương Trấn Hải kia lại đang có ý xấu gì.

Vào thời điểm này càng không thể thiếu cảnh giác, Bàng Phi đặc biệt dặn dò hai người An Kiến Sơn và Thời Phong chú ý cẩn thận.

"Hiện tại cơ thể tôi rất tốt, những... Lũ ranh con kia nếu còn chạy tới đây gây phiền phức, tôi sẽ đánh bọn họ đến rụng răng!" An Kiến Sơn oai hùng nói, thử đánh một quyền pháp trước mặt Bàng Phi, uy vũ mà mạnh mẽ, nói một mình ông ta có thể quật ngã cả đám người Bàng Phi cũng đáng tin.

Như thế rất tốt, ít nhất Bàng Phi không cần phải lo lắng bọn họ sẽ chịu thiệt thòi!

Anh vừa rời khỏi nhà họ Bàng, những người kia đã ra tay.

Những ngày gần đây bọn họ không có động tĩnh, thật ra đều đang quan sát trong âm thầm. Hôm nay nhận được mệnh lệnh, mới dám nhúng tay vào chuyện của ba con nhà họ Bàng, sắp xếp tất cả.

Hai tên thủ hạ được Thời Phong sắp xếp bị chụp vào một cái túi dài, kéo vào một cái hẻm nhỏ không có camera, đánh cho một trận vô cùng tàn nhẫn. Đối phương ra tay độc ác, đánh hai người kia đến xương sườn, chân tay đều gãy.

An Kiến Sơn lại bị bọn họ dẫn tới một tiệm uốn tóc mại ɖâʍ trá hình, sau đó cảnh sát đến, bắt người lại.

Cùng lúc đó Bàng Yến đang đi mua thức ăn lại bị người bắt đi, vứt xuống một khe nước bẩn.

Bình dưỡng khí của Bàng Kim Xuyên bị lấy ra, may mắn thay được phát hiện kịp thời, nếu muộn thêm mấy phút nữa thì không thể cứu được.

"Dựa vào cái gì! Tên Phương Trấn Hải khốn kiếp này!" Thời Phong vô cùng tức giận.

Bàng Phi vẫn ngồi im lặng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, bởi vì dùng sức quá mức, các đốt ngón tay đều trắng bệch. Còn có đôi mắt kia không ai dám nhìn, liếc một cái cả người đã lạnh run!

Thời Phong không dám hỏi Bàng Phi chuẩn bị làm gì. Bởi vì ngay cả nhìn dáng vẻ của Bàng Phi lúc này cũng làm anh ta cảm thấy sợ hãi.

Bàng Phi cố gắng đè nén xúc động muốn giết người. Anh không nói lời nào là vì sợ chính mình khống chế không nổi sẽ giết chết Phương Trấn Hải.

Lão hồ ly cũng biết giết người là chuyện phạm pháp không thể làm, nên chỉ dùng những thủ đoạn hèn hạ vô sỉ đó để hãm hại người nhà của anh, khiến bọn họ không yên.

Chuyện như vậy nếu báo cảnh sát cũng không có cách nào lập án, những việc này thuộc về tranh chấp của nhân dân, Phương Trấn Hải đang lợi dụng kẽ hở của luật pháp để lách luật!

Nếu như pháp luật không thể bảo vệ được người nhà của anh, anh sẽ tự mình bảo vệ!

Rất nhanh thôi anh sẽ khiến Phương Trấn Hải biết rõ, cái gì gọi là ăn miếng trả miếng!

"Anh Bàng!" Thời Phong thấy Bàng Phi đứng lên, biết rõ anh đã ra quyết định.

Bàng Phi không muốn làm đến cùng, nhưng Phương Trấn Hải lại hùng hổ ép người, vậy cũng không thể trách anh.

"Tra! Tra rõ hết những sản nghiệp không lộ ra ngoài của nhà họ Phương. Tôi muốn biết địa chỉ của tất cả các sản nghiệp!" Bàng Phi nghiến răng nói ra những chữ này.

"Được!" Bàng Phi có hành động lớn, Thời Phong cũng rất hưng phấn... Anh ta thích nhất là đi theo Bàng Phi hành động, kϊƈɦ thích lại hăng hái!

Những sản nghiệp không thể lộ ra ngoài kia của nhà họ Phương thật ra không khó tra, toàn bộ sản nghiệp dưới mặt đất nổi danh của Dung Thành chỉ có vài loại, từ trước đến nay nhà họ Phương vẫn lên giọng. Việc gì cũng đều muốn tranh cao thấp với nhà họ La, bên ngoài từ đầu đến cuối vẫn luôn bị nhà họ La áp chế, thật ra thu nhập căn bản cũng không nhiều.

Mà số tiền những năm này làm từ thiện, đều là từ những sản nghiệp đen kia mà ra!

Nếu muốn bọn họ trọng thương, làm loạn tất cả những sản nghiệp đen có thu nhập phi pháp của bọn họ

Chọc vào con cọp lớn này, dĩ nhiên không có cách nào an toàn thoát thân, chẳng bằng dứt khoát dùng hổ đánh bại, tránh tai họa về sau!

Phương thức ra tay của Bàng Phi rất độc ác, kéo những quản lý của sản nghiệp đen tới một nơi không có người tàn nhẫn đánh một trận, sau đó vứt trước cửa sở cảnh sát, bên trêи viết địa chỉ và những tội đã phạm phải, còn lại, đều là chuyện của sở cảnh sát.

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, tất cả sản nghiệp dưới mặt đất của nhà họ Phương đều bị niêm phong đến 80%.

Việc này đối với nhà họ Phương mà nói, là một lần thương nặng nhớ đời!

"A..." Phương Trấn Hải ném chén trà trêи bàn ra ngoài, nước trà đổ tung tóe trêи mặt đất, khiến gã sai vặt đến đây báo cáo run run rẩy rẩy lui về phía sau vài bước, không dám lên tiếng.

Phương Trấn Hải nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi : "Bàng Phi! Mày khinh người quá đáng!"

"Ông chủ, bọn anh Hổ, anh Hắc, anh Long đều bị bắt, còn sót lại một vài nơi nhỏ thì người đều chạy mất." Gã sai vặt kiên trì xong những chữ lời cuối.

Phương Trấn Hải đạp một cước: "Cút, cút hết cho tôi!"

Con trai hôn mê bất tỉnh, mấy thuộc hạ quan trọng lần lượt đều chết non, bị đưa vào trong tù, tuy rằng chuyện những sản nghiệp đen kia đã có người chịu tội thay, nhưng lần thương nặng này, là cú đánh trí mạng với nhà họ Phương...

Ngành đất đai ngoài kia lại bị nhà họ La áp chế gắt gao, đơn hàng xây dựng nhà xưởng ở khu mới thật vất vả mới có chút hy vọng cũng thất bại. Bây giờ nhà họ Phương lùi không được mà tiến không xong, chỉ vài ngày ngắn ngủi đã ngã xuống từ vị trí thứ hai của Dung Thành.

Tất cả việc này đều là do Bàng Phi ban tặng, đều là do Bàng Phi ban tặng!

"Người đâu..."

Theo tiếng bước chân vang lên, người đi vào không phải là giúp việc, mà là bạn tốt của Phương Thiếu Nghị, Tiết Phong.

Tiết Phong bóp cổ tay thở dài: "Hừ, không thể tưởng tượng được Thiếu Nghị tuổi còn trẻ vậy mà... Thật là làm lòng người đau xót..."

Giọng điệu của Phương Trấn Hải rất không thân thiện: "Tới đây làm gì?"

"Bác Phương, tôi tới đây là cho bác một vài ý kiến đó." Tiết Phong tiến lên vài bước, dừng lại trước mặt Phương Trấn Hải: "Tôi nghe nói lần này người họ Bàng kia cho bay mấy cái sòng bạc, đấu trường của bác, chậc chậc, ra tay thật hung ác, như này là muốn chặt đứt đường lui của người khác mà."

"Còn có vài tên thuộc hạ quan trọng của bác, cũng đều bị bắt vào rồi, hiện tại bác là một tư lệnh chỉ biết nói suông, thuộc hạ cũng không còn ai, làm sao mà báo thù cho Thiếu Nghị?"

Phương Trấn Hải phẫn nộ vỗ bàn đứng lên, mặc dù những chuyện này là sự thật, cũng không tới lượt một tên nhóc ranh đến đây chỉ điểm mình: "Hừ, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo, chẳng qua chỉ là một con lừa bướng bỉnh, muốn dạy dỗ nó, tôi tự có biện pháp."

Tiết Phong gật đầu: "Dạ dạ dạ, bác muốn dạy dỗ tên Bàng Phi kia, nhất định sẽ có biện pháp, nhưng là..."

Tiết Phong đi đến bên cạnh Phương Trấn Hải, cười gian xảo nói : "Dùng nhiều tiền để mời sát thủ, bác cảm thấy có đáng giá không?"

Không sai, đây chính là suy nghĩ của Phương Trấn Hải, không nghĩ tới lại tên nhóc này nhìn thấu dễ dàng.

Một tên nhóc tóc vàng miệng còn hôi sữa, thế mà dám phỏng đoán tâm tư ông ta. Đừng tưởng rằng là bạn của Thiếu Nghị, là con trai lớn của nhà họ Tiết, thì ông ta không dám làm gì. Chẳng qua chỉ là một đứa con riêng không được chào đón, có mẹ sinh không có mẹ nuôi, thật đúng là tự đề cao bản thân mình.

Phương Trấn Hải bóp cổ Tiết Phong, khiến anh ta mặt đỏ tía tai, như muốn tắt thở đến nơi.

"Tao cảnh cáo mày, chớ có ở trước mặt tao mà tỏ vẻ thông mình, tao ghét nhất những người luôn tự cho mình là đúng. Nể mặt mày là người nhà họ Tiết, là bạn của Thiếu Nghị, tao sẽ không tính toán với mày chuyện mày làm hư Thiếu Nghị nữa, cút, đừng để tao nhìn thấy mày nữa!"

Lão hồ ly, ra tay quả thật hung ác!

Thế nhưng Tiết Phong vẫn thích tiếp xúc với loại người tàn nhẫn như vậy. Nếu không tàn nhẫn, làm sao có thể giúp anh ta cướp được những thứ thuộc về mình ở nhà họ Tiết.

Có trả giá sẽ có đền đáp, vì sự đền đáp to lớn đó, chỉ có chút trả giá này cũng đáng để anh ta mạo hiểm một lần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.