Cực Phẩm Rể Quý

Chương 103: Nước ấm luộc ếch




Chuyện này có phải do nhà họ Phương làm không còn chưa chắc, Bàng Phi và Thời Phong đụng chạm tới không ít người, nhà họ Phương, nhà họ La, đây là hai dòng họ lớn, không dễ gì chọc vào.

Nhưng điều mà Bàng Phi quan tâm hơn lúc này là mánh khóe gây chuyện của đối phương, không hề vội vàng, cảm giác giống như đánh một cái rồi nhanh chóng rút lui.

Nói là gây chuyện, nhưng không gây ra những vụ việc nghiêm trọng, nói là yên ổn, nhưng liên tục gây ra những rắc rối nhỏ nhặt.

Cách hành động như vậy có vẻ giống với nhà họ Phương hơn, hơn nữa, chắc chắn đây là kế hoạch của Phương Trấn Hải.

Chỉ cần dựa vào tính cách Phương Thiếu Nghị, người không biết suy nghĩ sâu xa, nếu muốn tìm ai gây sự chắc chắn anh ta đã đi rồi, chứ không có khả năng làm vậy.

Bàng Phi đã đoán trước được chắc chắn Phương Trấn Hải sẽ không chịu để yên cho quán trà, chỉ không ngờ đối phương lại hành động nhanh như vậy, rõ ràng là đang cố ý không cho bọn họ có cơ hội nghỉ ngơi.

Nhưng điều tức giận hơn chính là bọn họ không trực tiếp gây chuyện, vì vậy muốn giải quyết cũng chẳng có cách nào.

“Chết tiệt, lão cáo già nhà họ Phương quá xảo quyệt, sao có thể nghĩ ra kế hoạch như thế này chứ.” Thời Phong xoa đầu, đau nhức dữ dội: “Anh Bàng, chúng ta phải làm sao đây, không thể cứ tiếp tục để lão cáo gìa đó chơi chúng ta xoay mòng mòng như vậy được, đúng không?”

Lão cáo già đó muốn luộc ếch chín từ từ trong nồi, quả thực nghĩ rất hay, nhưng đáng tiếc Bàng Phi không phải là một con ếch thường, anh là một con ếch tinh ranh, muốn luộc chín anh sao, còn phải xem ông ta có khả năng đấy không.

“Con cáo già dù có tinh ranh tới đâu cũng không thể thoát khỏi bẫy của thợ săn!” Bàng Phi nói đầy ẩn ý sâu xa.

Thời Phong nửa hiểu nửa không, nhưng anh ấy rất có lòng tin Bàng Phi có thể tìm ra cách giải quyết.

Sự tự tin này đến từ sự hiểu biết và tin tưởng mà anh ấy dành cho Bàng Phi trong suốt một thời gian dài qua!

Trầm Ngưng Tâm sau khi đã thay quần áo sạch sẽ đi tới, sắc mặt rất buồn rầu: “Anh không sao chứ?”

Tất nhiên là không sao, nhưng làm ảnh hưởng đến cô ta, khiến Bàng Phi cảm thấy rất áy náy.

Mọi người vẫn hưng phấn như cũ, mới lúc nãy còn vô cùng tức giận, bây giờ đã có thể vừa nhảy vừa hát như không có chuyện gì xảy ra, kiểu tính cách phóng khoáng như vậy thật sự không có ai.

Bàng Phi cuối cùng cũng đồng ý uống một ly rượu với Trần Ngưng Tâm, người phụ nữ này rất thông minh, anh thì thích tiếp xúc với những người thông minh như vậy.

Sau vụ việc xảy ra vào đêm ngày hôm qua, tất cả những người Trung Thái được đưa đến Long Mậu đều đã được trở về.

Điều này đã sớm nằm trong tình toán từ trước, Thời Phong không hề hối hận về hành vi của mình vào tối hôm qua.

Những người nào hiểu rõ sự việc thì dễ nói chuyện, cũng có những người không biết gì, cảm thấy bản thân làm việc ở Long Mậu rất tốt, đột nhiên lại bị cho thôi việc. Rất khó để tìm được một công ty có điều kiện tốt như Long Mậu.

Hơn nữa nhiều người bị cho thôi việc trở về cùng một lúc, rất khó để Trung Thái có thể sắp xếp ổn thỏa đưa tất cả ra ngoài.

Thời Phong còn sốt ruột hơn bọn họ, chỉ là từ trước đến nay anh ấy không thích nói ra. Điều này khiến không ít người không hiểu chuyện bàn tán vớ vẩn sau lưng, nói Thời Phong vì bảo vệ cho Bàng Phi mà không quan tâm đến nguyên tắc, vân vân.

Thời Phong đã nghe thấy những lời bàn tán này, trong lòng cảm thấy rất khó chịu: “Tôi cảnh cáo các người, nếu còn dám nói xấu về anh Bàng sau lưng tôi, thì đừng có trách ông đây trở mặt!”

Trong cuộc tranh cãi ầm ĩ, có không ít người bị cho thôi việc trở về có suy nghĩ muốn rời khỏi Long Mậu, Thời Phong cũng không giữ lại, muốn đi thì cứ đi.

“Ông chủ, Triệu Thái nói bọn họ tạm thời không cần người.”

“Đơn hàng cũ của chúng ta cũng thất bại rồi.”

Hà Huy và Quan Thanh mang đến tin tức xấu.

Thời Phong tức giận hút một điếu thuốc: “Hừ, muốn đẩy ông đây vào đường cùng sao, tôi không tin, Dung Thành lớn như vậy, nhà họ Phương bọn họ có thể một tay che trời.”

“Nhưng nhiều người cần phải sắp xếp như vậy, chúng ta tạm thời không thể tìm được công ty nào có thể tiếp nhận được nhiều người như vậy trong cùng lúc. Hoặc anh sẽ phải xem xét để cắt giảm nhân lực hoặc giảm số lượng nhân viên chính thức.” Đây là cách tốt nhất mà Hà Huy và Quan Thanh cùng nhau bàn bạc và đưa ra.

Thời Phong không cần suy nghĩ thêm, quyết định không chấp nhận giải pháp của bọn họ: “Tất cả đều là nhân viên của chúng ta, nếu bị sa thải thì bọn họ sẽ làm gì? Ngoài ra, những người đồng ý ký hợp đồng với chúng ta đều vì tin tưởng, không thể phụ lại lòng tin của họ đối với chúng ta được.”

“Nhưng có nhiều người như vậy cần phải sắp xếp ổn thỏa, tiền lương đều do Trung Thái của chúng ta trả, đây là một khoản tiền không hề nhỏ.” Quan Thanh phụ trách về tài chính, vì vậy số sách phải tính toán rất kỹ và rõ ràng.

Hà Huy nói: “Ở chỗ tôi không phải còn có một trăm vạn tệ hay sao, chi dù đó là tiền của nhà họ Phương nhưng có thể lấy dùng trước để giải quyết vấn đề cấp bách trước mắt.”

Một trăm vạn tệ đó là do Hà Huy đã phải chịu bảy tám nhát dao vào đầu đổi lấy, đó là tiền bồi thường cho anh ta, vậy mà anh ta lại không dùng, còn muốn lấy ra để ứng phó tình hình, Thời Phong có thể lấy sao?”

“Một trăm vạn tệ đó đừng nói đến nữa, tôi làm nghề này bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ chút tiền này cũng không có hay sao, cần hai người phải lo lắng sao? Đừng có suy nghĩ vớ vẩn nữ, nên làm gì thì mau làm đi, có thời gian thì tới vài công ty, có thể sắp xếp cho ai đi làm việc thì sắp xếp.”

Điểm này ở Thời Phong khiến cho người khác rất khâm phục, vì vậy không có gì lạ khi xảy ra chuyện như vậy nhưng rất nhiều nhân viên vẫn tình nguyện ở lại và đi theo anh ấy.

Mấy ngày nay Bàng Phi không hề rảnh rỗi một chút nào, đi khắp nơi tìm công ty hợp tác, nhưng công ty nhỏ thường trực tiếp tuyển người mà không cần phải đi tới công ty của họ, còn các công ty lớn thì không vừa ý với công ty, vì cho rằng Trung Thái quá nhỏ, kết quả là gặp phải không ít khó khăn.

Có những công ty có lẽ đã chịu sự chi phối của nhà họ Phương, nhưng cũng có một số khác do tình hoàn cảnh thực tế không cho phép.

Trước đây, Bàng Phi không chịu trách nhiệm về những việc này, không biết thì ra việc bảo mật lại không hề dễ dàng như vậy. Thời Phong có thể gặt hái được những thành công nhất định trong ngành này, năng lực của anh ấy không cần phải bàn cãi nữa.

Chỉ có điều nhà họ Phương rất giàu có, và có sức ảnh hưởng, vì vậy rất nhiều ông chủ của công ty đối tác có mối quan hệ tốt với Thời Phong đều trở thành lũ rùa rụt cổ.

Lúc đầu mọi người đều tràn đầy tự tin, cho rằng chỉ cần có niềm tin, sẽ có một ngày có hi vọng.

Nhưng hết lần này đến lần khác gặp phải khó khăn, tinh thần của mọi người đã trùng xuống rất nhiều, lúc huấn luyện thấy mọi người đều rất uể oải.

“Mọi người định cứ tiếp tục lãng phí ở đây như vậy sao?” Có người đã bắt đầu giao động.

“Cái gì mà lãng phí chí, không nhìn thấy ông chủ mỗi ngày đều bận rộn sao, khủng hoảng chỉ là tạm thời thôi, tất cả rồi sẽ qua thôi.” Đây là một suy nghĩ lạc quan.

Người bi quan không nghĩ như vậy: “Anh chưa từng nghe nói qua sao, tất cả là do Bàng Phi đã gây chuyện với nhà họ Phương, vì vậy nhà họ Phương mới muốn chỉnh đốn Trung Thái chúng ta. Ông chủ cũng vậy thôi, vì một người mà hại tất cả mọi người, rốt cuộc đang nghĩ gì chứ?”

“Suỵt, cô ít nói những câu như vậy đi, nếu để ông chủ nghe thấy, cô xong đời đấy.”

“Nghe thấy thì nghe thấy, cùng lắm thì rời đi.”

Bàng Phi vô tình đi ngang qua, nghe thấy nhưng chỉ có thể giả vờ không biết gì.

Anh không phải loại người hẹp hòi như vậy, vì một vài lời nói của người khác mà dễ dàng nổi nóng, mặc dù mấy hôm nay chạy ngược chạy xuôi nhưng chẳng thu được kết quả gì. Bọn họ đều là người làm công ăn lượng, đều phải nuôi gia đình mấy miệng ăn, chỉ dựa vào một chút tiền trợ cấp của Trung Thái, thực sự rất khó để duy trì cuộc sống. Bọn họ phàn nàn và oán trách cũng là điều dễ hiểu.

Một người từ từ uống nước, những người khác thì không có tâm trạng uống.

Thời Phong ngồi đối diện với anh: “Anh Bàng, mấy lời bọn họ vừa nói anh đừng để trong lòng, chỉ là một vài người ăn nói bừa bãi, tôi cũng đã nói rõ với họ, muốn ở lại thì ở lại, không muốn ở lại thì nhanh chóng rời đi, Trung Thái không thiếu vài ba người như bọn họ.”

Cậu muốn đuổi tất cả mọi người đi, đến lúc người ta muốn tuyển người, mấy người chúng ta đi chịu trách nhiệm sao?” Bàng Phi còn có tâm trạng để đùa giỡn.

Thời Phong lo lắng xoa đầu: “Lão cáo già Phương Trấn Hải muốn đào tận gốc rễ, nếu công ty nhỏ này của tôi bị phá sản, ông ta mới chịu để yên, đi sớm hay đi muộn không phải đều đi sao, đi hết rồi tôi cũng bớt lo hơn."

Bàng Phi cười nói: "Ai nói vậy, chiều nay sẽ có đơn hàng giao đến tận cửa."

Thời Phong trợn tròn mắt, còn chưa kịp nuốt hết ngụm nước trong miệng: "Anh Bàng, anh nói thật chứ? Mẹ kiếp, anh làm thế nào vậy?"

Chuyện này thực ra cần phải cảm ơn Trần Đại Đông, ông chủ của một xưởng mấy đã đóng cửa.

Hôm qua, ông ta mang tiền đến cho Bàng Phi, sau khi nghe Bàng Phi nói về khó khăn đang gặp phải của Trung Thái, ông ta liền nói rằng có một người bạn mới mở nhà máy và đang cần một nhóm bảo vệ.

Lúc đó Bàng Phi chỉ nghĩ ông ta thuận miệng nói vậy, không ngờ sáng hôm nay Trần Đại Đông gọi điện đến nói bạn của ông ta bảo hãy đưa người tới.

Ngoài ra ông ta cũng nói, bạn ông ta trước đây là côn đồ, từ nhỏ đến lớn đều gây chuyện, lần này bắt đầu cũng là do người nhà ép buộc. Nghe về những hành động anh hùng của Bàng Phi, bạn ông ta rất ngưỡng mộ Bàng Phi, còn nói nếu có thời gian muốn mời Bàng Phi ăn một bữa.

Nhà họ Phương gì chứ, anh không sợ, cũng không lấy lợi lộc gì của bọn họ.

Đương nhiên, Bàng Phi không nói thẳng những lời này trước mặt Thời Phong, chỉ riêng việc có thể giải quyết khó khăn trước mắt, cũng đủ khiến cho Thời Phòng vui vẻ.

Người bạn kia của Trần Đại Đông cũng rất hào phóng, yêu cầu hơn hai mươi người cùng một lúc. Trực tiếp giải quyết hết những vấn đề mà nhân viên của Trung Thái để lại.

"Anh Bàng, lúc đầu anh giúp Trần Đại Đông, không nghĩ tới bây giờ ông ta lại giúp Trung Thái chúng ta trong lần khó khăn này." Bàng Phi rất xúc động, một người tốt như vậy quay lại trả ơn không phải là không có lý.

Nhân viên đã được sắp xếp ổn thoả, bây giờ Bàng Phi có thể có thời gian để nghĩ cách đối phó với nhà họ Phương.

Lão cáo già đó đã nhởn nhơ đủ lâu, đã đến lúc cho ông ta ít rắc rối để ông ta dừng lại rồi.

"Gửi thứ này đến Cục Giám sát bằng thư nặc danh." Bàng Phi đưa một cái USB cho Thời Phong.

Thời Phong tò mò: "Đây là cái gì?"

“Đội trưởng đội giám sát của Cục Giám sát đã nắm được chứng cứ về việc thu lợi nhuận của nhà họ Phương."

Bàng Phi nói xong, Thời Phong ngẩn người tại chỗ, làm sao Bàng Phi lại có trong tay một thứ bí mật như vậy?

"Làm gì có vị quan chức nào không sợ bị đụng tới chứ."

"Đỉnh, vẫn là anh giỏi, đánh rắn đánh bảy gậy, tôi học được rồi." Thời Phòng cắm USB vào máy tính của mình và gửi nội dung của USB cho cảnh sát bằng một tài khoản nặc danh. Tiếp sau đây là lúc để xem trò vui rồi.

Người của Cục Giám sát bắt tay vào việc điều tra bất động sản của nhà họ Phương, Phương Trấn Hải đâu còn tâm trí để tâm đến chuyện của Bàng Phi nữa.

Chưa nói đến việc các tòa nhà có vấn đề gì không, chỉ riêng việc ông ta tiền ra mua chuộc người trong Cục Giám sát cũng đủ để khiến ông ta mệt mỏi rồi.

"Ha, ha, ha, anh Bàng, vẫn là anh có cách giải quyết, giải quyết mọi việc mà không ai hay biết." Trêи bàn ăn, Thời Phòng nâng ly, chúc mừng Bàng Phi, rắc rối lần này được giải quyết tất cả là nhờ công sức của Bàng Phi, vì vậy nhất định phải mời anh rượu.

Bàng Phi không thích náo nhiệt, tối nay anh và Thời Phong ăn uống với nhau, vốn dĩ chỉ muốn náo nhiệt một chút, không thể uống rượu, lát nữa còn phải lái xe.

"Uống một ngụm thôi, lát nữa còn có việc không thể uống quá nhiều."

Điện thoại Bàng Phi khẽ rung, anh và Lâm Tĩnh Chi, anh một câu, em một câu.

Thời Phong liếc nhìn, hiểu hết mọi chuyện nhưng không nói thẳng ra: "Nếu tối nay anh Bàng có việc cần làm, thì đừng uống nữa, đừng ảnh hưởng đến việc phát huy của anh. Ha ha..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.