Cực Phẩm Rể Quý

Chương 1: Không có tôn nghiêm




Không lâu sau khi Bàng Phi trở lại khách sạn, An Dao xuất hiện.

Hắn cố tình để cửa mở, để người phụ nữ này trong lúc cấp bách còn đến xin hắn giúp đỡ.

Nhưng từ lúc bước vào cửa, An Dao đều một giọng ra lệnh, điều này khiến Bàng Phi rất khó chịu.

An Dao cũng rất khó chịu, bị người ta chuốc thuốc còn suýt nữa thất thân, nhìn thấy cái bộ dạng đáng ghét ép mình phải cúi đầu cầu xin của Bàng Phi, thì cơn tức giận càng không kiềm chế nổi: "Tôi đang nói với anh, anh điếc à?"

Bàng Phi ngồi như một khúc gỗ, không để ý đến lời nói của cô.

An Dao đập mạnh túi xách về phía Bàng Phi: "Tôi trả 800.000 tệ để mua anh, không phải để anh lên mặt, anh nhìn cho rõ vị trí của mình đi."

Bàng Phi vốn cũng đang nóng giận, "soạt" một cái đứng lên: "Cô nói lại một câu nữa xem? Tin hay không tôi ném cô ra ngoài ngay bây giờ!"

Hắn cao hơn An Dao một cái đầu nên có lợi thế tuyệt đối về thể hình, nhưng ngoài chuyện đó ra, ở mọi mặt khác An Dao hoàn toàn áp đảo.

Tại buổi tiệc, dù bị cô chê bai đủ kiểu nhà quê, anh vẫn tốt bụng cảnh cáo cô rằng Triệu Vỹ hình như có ý đồ xấu với cô, nhưng lại bị người phụ nữ này mắng là bị thần kinh. Bàng Phi tức giận trở về phòng dành cho khách, trong lòng nghĩ cô muốn làm gì thì làm.

Vậy mà mới đó không đến mười phút cô đã lại xuất hiện ở đây trong bộ dạng thê thảm như vậy, rõ ràng là đuối lý, nhưng vẫn ra lệnh với Bàng Phi.

Ở rể thì không phải là người sao, không có tôn nghiêm sao, đáng bị sỉ nhục như vậy sao?

"Chát!" An Dao vung tay, trực tiếp tát Bàng Phi một cái, "Anh giỏi thì ném thử đi! Anh có tư cách đó à!"

Câu nói này còn đau hơn cái tát kia, cái tát đó Bàng Phi cũng có thể giải thích là do An Dao đang phát điên, nhưng thực tế bất lực khiến anh không thể trốn tránh.

Bởi vì Bàng Phi chàng rể này là do An Dao bỏ tiền ra mua, giống như mua chó mua mèo, không, còn không bằng chó mèo, bởi vì An Dao đối với chó cưng của cô còn tốt hơn anh ta.

Ngoài việc mất đi tôn nghiêm của đàn ông trước mặt người phụ nữ này, Bàng Phi còn cảm thấy mình thật sự kém cỏi, hai mươi lăm tuổi, không sự nghiệp, gia đình phải nhờ quan hệ đưa hắn vào quân đội, thế mà hắn, 5 năm sau đã bị khuyên rút khỏi quân ngũ, một xu phụ cấp cũng không có.

Ca phẫu thuật của em gái bị trì hoãn đến khi không thể trì hoãn được nữa, bệnh viện đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch, Bàng Phi mới quyết vứt bỏ tôn nghiêm của một người lính và đồng ý bán mình cho An Dao với giá 800.000.

Hai người quen nhau qua sự giới thiệu của một người bạn, An Dao cần người ở rể, còn Bàng Phi cần tiền.

Lúc mới gặp, hắn nghĩ An Dao khá tốt, nhưng sau đó mới phát hiện ra người phụ nữ này không phải thứ tốt đẹp gì, hoàn toàn không coi hắn là người, suốt ngày mắng nhiếc hắn là đồ vô dụng, không cho ngủ cùng, không được phép nói là vợ chồng trước mặt người khác. không được phép thế này, thế kia...

Bàng Phi vài lần muốn vùng lên, nhưng cuối cùng vẫn phải chịu đựng.

Hợp đồng ký trong hai năm, khi hết hai năm, hắn sẽ được tự do, 800.000 không phải trả lại, nhưng nếu vi phạm hợp đồng trong vòng hai năm, sẽ phải bồi thường gấp đôi số tiền.

Hiện tại hắn không có tiền để trả, quả thực cũng không có gì để chứng minh trước mặt An Dao, nhưng cục tức này, hắn nuốt không trôi.

Mặc kệ!

Không quan tâm!

Thích khó chịu thì cứ việc khó chịu.

Suy cho cùng hôm qua vẫn là không nên đồng ý dự tiệc cùng cô ta, hoàn toàn là tự sỉ nhục bản thân.

An Dao bây giờ đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Đi không được mà ở lại cũng không xong. Người của Triệu Vỹ đang ở bên ngoài, một khi đi ra là coi như xong đời, nhưng bảo cô phải xuống nước với Bàng Phi cũng thực sự không làm được.

"Đồ khốn, anh không quan tâm đến sống chết của Bàng Yến đúng không? Được lắm, đừng hòng moi được một đồng viện phí nào từ tôi nữa, để bệnh viện trả cô ta về nhà dưỡng bệnh."

Những lời nói của An Dao đã chạm đến phần trái tim mềm yếu nhất của Bàng Phi. Em gái anh đã bỏ học để dành tiền cho Bàng Phi nhập ngũ. Bàng Phi luôn cảm thấy nợ em gái mình quá nhiều. Ngoài bán thân để lo tiền viện phí không thể làm gì khác nữa.

“Rầm Rầm Rầm!” Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

Bàng Phi ánh mắt rất nhanh liền kéo An Dao xuống giường, lật người đè lên người An Dao, sau đó nhanh chóng kéo chăn che hai người lại.

An Dao lập tức đỏ mặt: "Anh..."

"Không muốn rắc rối thì kêu đi."

Bàng Phi đặt hai tay lên hai bên đầu cô và bắt đầu chống đẩy.

"Rầm"

Gõ cửa một hồi lâu vẫn không có ai ra mở, những kẻ đó đạp cửa xông vào.

Căng thẳng tột độ kết hợp với tác dụng của thuốc khiến An Dao vô thức phát ra âm thanh rêи rỉ, ngọt ngào mềm mại, Bàng Phi sựng lại một lát, rồi lập tức phản ứng lại, ném cho người ở cửa vài câu thô tục.

Những người đó nói: "Xin lỗi", rồi đóng cửa đi ra ngoài.

“Còn chưa dậy?” An Dao dùng chân đá vào anh, giọng yếu ớt bất lực.

Tai Bàng Phi động động, nói: "Bọn chúng còn chưa đi, đang ở cửa nghe trộm, cô rêи tiếp đi."

An Dao còn tưởng hắn cố ý nói vậy, dùng tay đẩy mạnh ngực hắn, cơ bắp cường tráng lấp đầy lòng bàn tay, còn có một rãnh sâu, là sẹo sao?

Chỉ là cô nhất thời không nghĩ được nhiều thế, bản năng sinh học trỗi dậy làm cô cảm thấy rất mê hoặc.

Chuyển động bên trong không thể bị gián đoạn, nếu không sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của những kẻ bên ngoài.

Không nghĩ nhiều, Bàng Phi trực tiếp hôn lên môi An Dao, "ưm..."

An Dao trợn tròn mắt, cô không ngờ Bàng Phi lại to gan, dám đối xử với cô như thế này.

"Két ..." Cánh cửa bị đẩy hở ra một khe nhỏ, đám người kia vẫn còn đang nghi ngờ.

Để diễn chân thực hơn, Bàng Phi liền lột quần áo của An Dao và ném xuống đất.

Hắn đã trải qua quá trình huấn luyện đặc biệt, đối với ham muốn nguyên thủy giữa nam và nữ này đã hình thành một sức chịu đựng nhất định, nhưng hôm nay, đối mặt với người phụ nữ không coi mình như con người này, không ngờ Bàng Phi lại nảy sinh ham muốn sinh lý.

“Đi.” Một giọng nói nhẹ lùi lại, cửa phòng đóng lại, nhưng An Dao lại không có ý dừng lại.

Đôi tay mềm mại ấy đang mò mẫm quần áo của anh.

Bàng Phi có cơ hội ngăn cản, nhưng đột nhiên nghĩ đến vẻ mặt cao ngạo thường ngày của An Dao, trong lòng hắn lại nổi lên lửa giận.

Thực sự muốn xem bộ dạng người phụ nữ này bị chinh phục dưới thân hắn.

Nghĩ vậy, Bàng Phi liền thu tay lại và chồm lên...

Hùng hục cả đêm, ba lần, mỗi lần lại thêm điên cuồng, cuối cùng Bàng Phi lại chịu nép vế trước cô.

Cảnh tượng đó thật khó mà có thể tưởng tượng được, An Dao bình thường lạnh lùng cao ngạo, không ngờ lại có thể cuồng nhiệt đến vậy.

Tất cả mọi thứ đêm qua giống như một giấc mơ, ngẫm lại dư vị, có cảm giác rằng vẫn chưa tận hưởng hết.

Chỉ là Bàng Phi biết, mọi chuyện xảy ra tối qua là do An Dao bị chuốc thuốc, tỉnh lại nhất định sẽ mắng Bàng Phi.

Bàng Phi không muốn nhìn thấy bộ dạng phát điên của cô khi tỉnh dậy, bèn lặng lẽ mặc quần áo rồi xuống giường, nhưng vô tình thoáng thấy màu đỏ trêи ga giường, trong lòng khẽ xúc động.

Vốn tưởng rằng An Dao đã không còn trong trắng, nhưng không ngờ lần đầu tiên cô ấy lại bị Bàng Phi lấy đi như vậy.

Mọi phụ nữ dường như đều rất trân trọng lần đầu tiên.

Bàng Phi không thể tưởng tượng được An Dao sẽ phản ứng thế nào khi cô tỉnh dậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.