Chèo kéo Đường Phục Sinh không được nên Bạch Giai Giai đã thay đổi kế sách của mình, trước tiên thì cô ta phải tìm cách để ngăn chặn tài nguyên của Thống Nhất đổ vào anh.
Nhưng nói thế nào thì công ty giải trí Thống Nhất cũng là công ty lớn bậc nhất ở Phong Thành, còn Hành Tất của cô ta thì cùng lắm cũng xếp hạng ba, hạng tư.
Nhiều diễn viên tuy không có tiếng nói ở Thống Nhất nhưng ít nhất thì khi biết được xuất thân dưới trướng của Thống Nhất thì sự ưu ái vẫn nhiều hơn.
Nên chẳng ai muốn thoát khỏi cái danh đó cả.
Buổi quay được diễn ra vô cùng suôn sẻ, trước khi Đường Phục Sinh quay về nhà thì Lý Hoàng Bân cũng đã đến và nói chuyện riêng với anh.
Nhưng Đường Phục Sinh hiện tại cũng không có tâm trạng để đôi co hay trách móc gì đoàn phim của Thẩm Trác Tân, vì thế nên anh cũng chỉ đáp lại vài câu qua loa rồi rời đi.
Trên đường về nhà thì Đường Phục Sinh đã cố tình đánh xe một vòng lớn, cố ý đi đến Vũ Trạch, hi vọng rằng sẽ được gặp cô.
Quả nhiên tâm tư của anh bỏ ra không uổng phí, lúc anh đi đến nhà của cô thì đã nhìn thấy Vũ Dạ Uyển đang đứng ở bên ngoài ban công, cô đang nhìn lên bầu trời đêm, hôm nay nó tĩnh lặng đến bất ngờ, âm thanh của gió khẽ chạm vào gương mặt xinh đẹp của cô.
Đường Phục Sinh chỉ cần nhìn thấy cô bình an là đủ rồi.
Tuy nhiên, lúc anh định quay xe rời đi thì lại nhìn thấy Vũ Dạ Uyển đang thả một sợi dây dài làm bằng chăn bông xuống dưới nhà, chẳng lẽ cô muốn bỏ trốn sao? Đường Phục Sinh cũng không vội rời khỏi, mãi cho đến khi Vũ Dạ Uyển leo khỏi hàng rào rồi chạy mất thì anh mới bảo Hàn Nhâm chạy theo cô.
Đi được một quãng đường ngắn thì Đường Phục Sinh đã chạy ra khỏi xe, sau đó thì nắm lấy tay của Vũ Dạ Uyển đang chạy bán sống bán chết.
Ban đầu cô còn tưởng là người Vũ gia đang đến bắt cô nên đã có chút vùng vẫy, nhưng ngay sau đó, anh đã nói:
- Uyển Uyển.
Giọng nói quen thuộc liền làm tâm tình kích động của cô trở lại bình thường, Vũ Dạ Uyển xoay lại nhìn anh, sau đó liền ôm chặt lấy người đàn ông ở trước mặt rồi òa khóc.
Anh cũng nhẹ nhàng ôm lấy cô, cũng không quên xoa nhẹ mái tóc của cô, sau đó thì cũng để cô đi vào trong xe.
- Phục Sinh, chúng ta rời khỏi nơi này có được không? Đi đâu cũng được...!Em không cần biết cuộc sống sau này thế nào, em chỉ muốn ở bên cạnh anh mà thôi.
Đường Phục Sinh nhìn cô, anh cũng chỉ nhẹ nhàng ôm cô rồi vỗ về mà không nói gì.
Thật ra trước khi anh đến phim trường thì đã có một gặp gỡ và nói chuyện với Vũ Dạ Triệt, ông ấy rất thương Vũ Dạ Uyển và luôn hi vọng con gái sẽ có được hạnh phúc, nhưng hiện tại tuổi tác giữa anh và cô là quá lớn, hơn nữa chỗ đứng của anh ở giới giải trí bây giờ cũng đã bị lung lay rồi, nếu như để con gái cưng của ông ấy ở bên cạnh anh thì đúng là sẽ không có tương lai.
Có lẽ vì những đêm này Vũ Dạ Uyển đã suy nghĩ rất nhiều về việc chạy trốn nên đã buồn ngủ và ngủ thiếp đi, anh nhẹ nhàng ôm chặt lấy người con gái ở trong lòng, nội tâm cũng có chút rối bời và không biết nên làm gì tiếp theo đây.
- Anh Phục Sinh? Chúng ta đi đâu đây?
- Vũ gia.
- Nhưng Tiểu Dạ đã...
- Cứ đưa chúng tôi về Vũ gia.
Hàn Nhâm cũng không biết ý định của Đường Phục Sinh là gì, nhưng cậu ta vẫn ngoan ngoãn đưa hai người quay lại Vũ gia.
Trước khi vào nhà thì anh cũng đã gọi Vũ Dạ Uyển dậy, cô nhìn thấy chiếc xe đã đổ lại ở trước cửa nhà liền nhìn anh bằng đôi mắt khó hiểu, rõ ràng cơ hội này rất tốt để chạy trốn, nhưng tại sao anh lại đưa cô quay về nhà?
- Uyển Uyển, em có tin anh không?
Vũ Dạ Uyển gật đầu, nhìn thấy được cái gật đầu của cô cũng đủ để anh yên tâm rồi, đặt một chiếc ảnh của hai người họ vào tay của cô, sau đó liền nói:
- Chờ anh, anh nhất định sẽ khiến cho cha mẹ em đồng ý chuyện của chúng ta.Từ đây cho đến khi anh quay lại thì em phải hứa không được làm ra chuyện ngu ngốc có biết không?
- Đường Phục Sinh...!Anh thật sự sẽ quay lại đón em đúng không?
Anh nhẹ nhàng đưa tay chạm vào gương mặt của cô, cũng không e ngại mà hôn nhẹ lên đôi môi của cô, nói:
- Anh sẽ đường đường chính chính mang sính lễ đón em về làm vợ của anh.
Uyển Uyển ngoan, em phải chờ anh.
Vũ Dạ Uyển liền gật đầu, trước khi anh để cô vào nhà thì cũng cởi giày rồi tận tay mang giày vào cho cô, sau đó thì cũng đưa cô xuống nhà, đứng ở trước cổng nhà rồi nhấn chuông.
Trước khi rời đi thì hai người họ vẫn lưu luyến nhau không rời, chẳng biết rằng ông trời sẽ còn thử thách họ đến khi nào nữa.
Họ không hi vọng giàu sang phú quý, chỉ mong có thể ở bên nhau!.