Cực Phẩm Nam Nhân Ảnh Đế Thỉnh Tự Trọng

Chương 21: 21: Gả Cho Anh H




Đường Phục Sinh giống như là bị điên, anh không thể giữ được sự bình tĩnh, điềm đạm vốn có nữa, hiện tại ở Vũ trạch cũng không có ai ngoài Vũ Thiên Ái đang ngủ.

Đột nhiên anh lại lóe lên một suy nghĩ táo bạo hơn, đó chính là chiếm đoạt lấy Vũ Dạ Uyển, anh biết nếu như anh làm như vậy thì chắc chắn cô sẽ hận anh đến chết, nhưng hiện tại anh không thể nghĩ nhiều như thế.

Không để ý đến vẻ mặt bất mãn và căm phẫn của Vũ Dạ Uyển, anh liền cúi xuống hôn lấy môi của cô.

Hai mắt của cô trợn trắng, liên tục vùng vẫy, giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của anh, tuy nhiên thì Đường Phục Sinh lại không muốn buông tha cho, anh trực tiếp giữ hai tay của cô giơ lên.

Nhưng Vũ Dạ Uyển cũng đâu phải dạng dễ động vào, tay thì bị anh giữ chặt nhưng chân thì vẫn còn hoạt động được, liền muốn giơ chân lên đá anh.

Đường Phục Sinh tựa như đoán ra được ý đồ xấu xa của nữ nhân dưới thân liền cắn nhẹ vào tai của cô, nói:

- Tiểu Uyển Uyển, em mà giơ chân đá thì sau này không ai hầu hạ em được đâu.

Em định dựa vào cái tên Giản Thiên Trọng kia sao? Cậu ta có sức sao?

- Đường Phục Sinh, chú đừng vô sỉ như vậy! Tôi đã có bạn trai rồi, chú đừng làm chuyện xằng bậy!

Căn bản là anh không quan tâm, hôm nay không biến cô thành người phụ nữ của mình thì anh không từ bỏ, hơn nữa nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi anh càng điên tiết hơn, không tài nào nuốt trôi cục tức này được.

Liền cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi nhỏ của cô, thì thầm:

- Tiểu Uyển, tại sao em lại chọc giận anh bằng cách chấp nhận tình cảm của Giả Thiên Trọng? Em muốn anh tức chết có đúng không?

Ngay lúc này Vũ Dạ Uyển thật sự rất buồn cười, ngay từ đầu là anh từ chối cô, bây giờ giọng điệu lại cứ như là cô cắm sừng anh không bằng.

Càng nói càng khiến cô ghét anh hơn, ánh mắt của cô có vài phần khinh bỉ, Đường Phục Sinh híp mắt, thái độ hiện tại của cô là đang chế giễu anh sao?

Hay là bây giờ cô chê anh già rồi, có tuổi rồi, không còn sức hấp dẫn nữa nên cô mới đi tìm một nam nhân trẻ tuổi khác như Giản Thiên Trọng? Nghĩ cũng đừng nghĩ, cho dù có chết thì cô cũng là người của anh, tuyệt đối không để người khác có được cô, ngay cả người đó là ai!

Vũ Dạ Uyển nhìn anh, tại sao hôm nay thái độ của anh đối với cô lại kì lạ như thế.

Không còn cái dáng vẻ cao cao tại thượng như trước, cũng không phải kiểu né tránh cô, càng không phải là kiểu muốn trêu đùa cô.

Rốt cuộc những ngày này ai đã nói gì vào tai của Đường Ảnh đế rồi? Hay là có ai đó chơi bùa ngải với anh rồi? Không lẽ chị dâu yêu thương cô mù quáng nên đã lập đàn chơi bùa chơi ngải anh sao?

Lúc này Vũ Dạ Uyển không nghĩ nhiều liền dùng hết sức lực cuối cùng của mình mà đẩy anh ra, đột nhiên bị cô chuyển từ bị động thành chủ động cũng khiến cho anh bị giật mình hoảng hốt.

Nhưng sau đó hành động tiếp theo của cô lại khiến cho anh nghuệch mặt ra, hiện tại cô đang “sờ mó” toàn thân của anh? Không chỉ vậy mà còn nhìn rất kĩ từng chỗ một.

Đường Phục Sinh thở dài nhìn cô, năm phút, mười phút rồi mười lăm phút trôi qua mà cô vẫn chỉ lục tìm gì đó trên cơ thể anh, nhưng thời gian là vàng là bạc hiện tại khí thế của anh còn hừng hực nhưng nhìn con mèo nhỏ nghịch ngợm này thì lại muốn giở trò gì đây? Anh liền hắng giọng ho khan một tiếng, nói:

- Em đang làm gì vậy?

- Tôi đang tìm bùa! Nè Đường Phục Sinh, mấy ngày nay chú đến nhà tôi ăn chực thì có thấy chị dâu tôi biểu hiện kì lạ không?

Trên trán của anh hiện rõ ba chữ “Không hiểu gì”, cái gì mà “bùa?”, cái gì mà “ăn chực?” nhìn anh giống một tên ăn chực lắm sao? Rồi cái gì mà biểu hiện kì lạ? Rốt cuộc là cô đang nghĩ cái gì ở trong đầu vậy?

Ngay lúc này anh cũng không muốn hiểu chuyện gì nữa, liền nắm lấy tay cô, rồi thuận thế ôm cô vào lòng, Vũ Dạ Uyển không có thăng bằng liền ngã vào lòng anh, hai mắt của cô mở to, nhìn thấy anh đang cười hả hê cũng không biết nãy giờ cô có nói gì sai à?

- Chú định làm gì vậy?

- Làm gì? Em thử nghĩ xem, cô nam quả nữ ở cùng một phòng, ngoài chuyện tế nhị thì còn gì nữa sao? Chẳng lẽ ở đây cùng em nói chuyện thời sự?

- Tôi không phải quả nữ, tôi có bạn trai rồi!

Nhưng Đường Phục Sinh lại nhíu mày, anh không thích cô nói về vấn đề này, liền để cô sang một bên, cầm lấy điện thoại của cô, bắt ép cô phải mở khóa, trong lúc Vũ Dạ Uyển vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì anh đã bấm vào mục danh bạ, tìm số điện thoại của Giản Thiên Trọng rồi nhắn cho cậu ta một tin dưới danh nghĩa Vũ Dạ Uyển.

Tin nhắn đơn giản là [Thiên Trọng, em cảm thấy tình cảm của mình vẫn còn ở chỗ của chú Phục Sinh, em không tài nào bỏ đoạn tình cảm này được, xin lỗi anh.

Chúng ta chia tay đi].

Nhắn xong thì anh cũng tắt nguồn điện thoại của cô rồi ném sang một bên.

Vũ Dạ Uyển muốn chạy đến tìm điện thoại của mình nhưng đã bị anh giữ lấy, cô hất tay của anh ra, có chút tức giận quát:

- Chú làm gì với điện thoại của tôi vậy? Chú biết như vậy là phạm pháp không, chú đang xâm phạm quyền riêng tư của người khác!

- Thì sao?

Nhìn Đường Phục Sinh vô sỉ như vậy thì cô cũng không biết nói gì hơn.

Ngay sau đó anh lại nắm tay kéo cô về giường, bốn mắt nhìn nhau, anh cũng tốt bụng nói cho cô biết vừa rồi anh đã nhắn tin chia tay Giản Thiên Trọng hộ cô, không chỉ vậy mà anh còn nói rất rõ lý do, chính là không quên được anh!

Càng nghe những lời vô sỉ của Đường Phục Sinh càng làm cho Vũ Dạ Uyển tức giận hơn, cô muốn mắng anh tự cao tự đại nhưng những gì cô muốn nói đều bị anh nuốt hết vào bụng.

Ban đầu là giãy giụa nhưng sau đó thì cô cũng không còn bất cứ phản kháng nào nữa, nhìn thấy nữ nhân dưới thân đã ngoan ngoãn thì anh cũng dịu dàng hơn.

Vừa hôn vừa nói:

- Anh yêu em, Tiểu Uyển.

Anh không biết lý do vì sao, từ khi nào, nhưng anh biết anh yêu em… Thật lòng yêu em.

Hai tai của cô bắt đầu ong ong nghe không còn rõ nữa, rốt cuộc là vì anh mê tình nên nói bậy, hay là do cô mê luyến nên nghe nhầm? Nhưng hiện tại cô vẫn không hề chối bỏ, bản thân vẫn còn tình cảm với anh, rất sâu đậm.

Vũ Dạ Uyển đưa tay choàng lên ôm lấy cổ của anh, nói:

- Đường Phục Sinh, chú muốn trâu già gặm cỏ non sao?

- Nếu anh không ngại, thì em cũng không cần ngại.

- Vô sỉ, chú gọi mẹ tôi là chị Nhược Uyển, gọi anh trai tôi là anh Dụ Bạch, bây giờ anh lại muốn ăn tôi?

Đường Phục Sinh bật cười, nhẹ nhàng cắn lên mũi của cô, khiến cho cô nhăn mặt, sau đó liền đáp anh không sợ vô sỉ, chỉ là muốn vô sỉ với cô mà thôi.

Xong, anh cũng không tiếp tục nhịn nữa, không khí trong phòng bắt đầu nóng lên, cả hai cơ thể cứ như vậy mà quấn lấy nhau.

Vũ Dạ Uyển cũng không nghĩ nhiều, cô chỉ biết là hiện tại cả hai người đều rất thỏa mãn với cái mà họ đang làm, Đường Phục Sinh hiển nhiên là càng thoải mái hơn, anh từ trước đến nay đều không động lòng với bất kì ai, cho dù Cao Trấn Hào muốn anh tự mình thoát cấm dục nhưng anh luôn từ chối.

Bây giờ, ở phía dưới anh lại là một cô gái mới tròn mười tám tuổi, không chỉ vậy mà cách đây vài hôm anh còn từ chối lời tỏ tình của người ta, nghĩ đến đây Đường Phục Sinh đã thấy hối hận muốn chết rồi.

Đột nhiên anh lại luân động nhanh hơn, cũng bắt đầu sâu hơn khiến cho Vũ Dạ Uyển theo không kịp, nhưng chợt cô nhớ đến chuyện quan trọng, cô liền gấp gáp nói:

- Đường Phục Sinh! Chú… Chú không được phép ra bên trong! Nếu không… Nếu không… A… Nếu không…

- Nếu không thì sao? Em định làm gì anh?

- Nếu chú dám thì tôi… Tôi sẽ giết chú! A… Chậm thôi…

Nhưng những gì Vũ Dạ Uyển nói đều không lọt vào tai của anh, anh càng cố ý ôm chặt lấy cô hơn, hạ bộ hai người đều dán chặt vào nhau, tựa như không có kẻ hở, anh dịu dàng hôn lấy cái miệng nhỏ của cô không muốn cô nói bừa nữa, nhanh chóng kết thúc chuyện này, tất cả mầm móng của anh đều mạnh mẽ phóng thích bên trong cô, hai mắt của Vũ Dạ Uyển trợn tròn mở to, anh biết cô sẽ bất mãn, nhưng anh không muốn cô nghĩ anh đang lợi dụng cô thỏa mãn d/ục vọng của mình, liền nói:

- Tiểu Uyển, chúng ta kết hôn nhé?

- Không, tôi không muốn gả cho chú!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.