Cực Phẩm Nam Nhân Ảnh Đế Thỉnh Tự Trọng

Chương 1: 1: Sinh Nhật Thứ 18




Nhân sinh như mộng

Ải tình khó qua

Tâm sâu khó lường

Chỉ tiếc...!Gặp nhau quá muộn...

Năm anh cố gắng chật vật vì chỗ đứng ở cái đất Phong Thành, thì cô chỉ mới vừa chào đời.

Thấm thoát mà mười tám năm đã trôi qua, hôm nay là sinh nhật lần thứ mười tám của Vũ Dạ Uyển, con gái vàng ngọc của nhà họ Vũ.

Có cha là một tổng tài nổi tiếng, anh trai nối nghiệp cha cũng là một tổng tài khét tiếng.

Nhưng những gì mà Vũ Dạ Uyển được truyền lại thì chính là tài năng diễn xuất và nhan sắc xinh đẹp từ người mẹ Ảnh hậu nổi tiếng bậc nhất Phong Thành - Trang Nhược Uyển.

Sau khi Trang Nhược Uyển kết hôn với Vũ Dạ Triệt thì hạ sinh hai người con, là Vũ Dụ Bạch và Vũ Dạ Uyển.

Con trai lớn thì theo nghiệp cha, còn con gái út lại nối gót mẹ để bước trên phim trường, từ những năm còn ngồi trên ghế nhà trường thì Vũ Dạ Uyển đã có vài vai diễn để đời, cũng đã có một lượng fan nhất định.

Tuy nhiên, những thứ mà cô làm không xuất phát từ sự yêu thích, mà là vì một người...!Chính là người mà cô đã thầm thương trộm nhớ từ thuở còn bé cho đến khi đã hiểu chuyện như hiện tại.

Sống trên đời mười tám năm, thì cô đã dành tình cảm mười lăm năm cho Đường Phục Sinh.

Ban đầu tất cả mọi người đều nghĩ rằng cô chỉ là cảm mến nhất thời nên cũng không có ý kiến gì, nhưng càng lớn thì tình cảm nó cũng lớn theo...Hoàn toàn không thể kiểm soát được.

Tuy nhiên thì Vũ Dạ Uyển đã tỏ tình anh rất nhiều lần, mỗi lần như vậy thì Đường Phục Sinh luôn dùng một lý do chính là...

- Em còn quá nhỏ, lo học tập cho tốt đi, đừng có lo yêu đương mà quên nhiệm vụ học hành!

Lần nào cũng như lần nấy, anh đều viện lý do như vậy để từ chối cô, riết rồi Vũ Dạ Uyển nghe cũng đủ nhàm.

Nhưng hôm nay có lẽ sẽ khác...

Vũ Dạ Uyển đã tỏ tình Đường Phục Sinh hai mươi ba lần, mỗi lần tỏ tình đều được cô chuẩn bị một cách chỉn chu nhất, nhưng kết quả lại chẳng như ý muốn.

Lần này cô hạ quyết tâm cuối cùng, chỉ cần Đường Phục Sinh đồng ý thì cô và anh sẽ viên mãn.

Còn nếu như anh từ chối, thì xem như giữa họ có duyên không phận, đoạn tình cảm này cô sẽ chấp nhận buông bỏ.

Chiều cũng dần tàn, khách khứa cũng đã có mặt gần như là đầy đủ, Vũ Dụ Bạch nhìn em gái vẫn còn buồn bã ngồi một mình thui thủi ở trong phòng cũng không biết nói gì.

Đứa em này đúng là nói hoài cũng chẳng nghe lọt tai mấy chữ, Vũ Dụ Bạch thật sự chỉ biết lắc đầu ngao ngán, anh đi đến bên cạnh em gái, nhẹ nhàng xoa đầu của cô, nói:

- Đừng chờ nữa, cậu ấy không đến đâu.

Hôm nay Phục Sinh có một cảnh quay ở Trác Thành, không về kịp.

- Ngay cả sinh nhật của em...!Mà anh ấy cũng không sắp xếp được thời gian sao?

- Tiểu Dạ, em phải hiểu tính chất công việc của Phục Sinh.

Cậu ấy không thể nào chỉ vì em mà đánh đổ sự nghiệp gần hai mươi năm của mình.

Vừa lúc Vũ Dụ Bạch nói ra câu này thì Quan Vi Duyệt cũng mở cửa đi vào, nghe thấy chồng mình nói ra câu rất chi mà đáng bị đòn liền đánh anh một cái, sau đó thì đuổi khéo anh ra.

Sắc mặt của Vũ Dạ Uyển đã sớm không được vui, bây giờ nghe những câu mà anh hai nói lại càng khó chịu hơn.

- Tiểu Dạ, em đừng nghe Dụ Bạch nói linh tinh, thật ra thì...

- Thôi chị dâu, chị đừng nói giúp anh ấy nữa.

Vốn dĩ là anh ấy không thích em, nên chuyện anh ấy có đến hay không thì em cũng đoán được.

Vũ Dạ Uyển đứng dậy bỏ đi mặc cho Quan Vi Duyệt gọi lớn, cô mang cái nét mặt giống như đưa đám đi xuống, cha và mẹ nhìn thấy con gái không được vui trong ngày sinh nhật liền lắc đầu, lúc này thì Vũ Thiên Ái cầm theo một que kem đi một vòng nhà, thấy ông bà nội cứ đứng khoanh tay nhìn cô út thì Thiên Ái cũng tò mò mà ngồi xuống bên cạnh họ.

- Ông nội, bà nội, sao hai người nhìn cô út dữ dạ?

- Tiểu Ái, con xem tại sao hôm nay sinh nhật của Tiểu Dạ mà con bé không được vui lắm thì phải.

Vũ Thiên Ái cũng nhìn về phía của cô một cái, thấy cô vẫn còn đang bực tức và trút giận vào đám cây cỏ của cha mình, Thiên Ái nghĩ nghĩ ngợi một lúc, liền nhìn vỗ tay một cái, nói:

- Chú Phục Sinh chắc luôn! Bây giờ sắp đến giờ để khai tiệc rồi mà chú ấy còn chưa đến, chắc chắn cô út giận chú ấy rồi.

Trang Nhược Uyển và Vũ Dạ Triệt nhìn nhau, rồi cũng có nhắn tin thúc giục Đường Phục Sinh đến, nhưng anh bận lịch quay nên không thể nào sắp xếp được công việc để đến đây, tuy nhiên thì Trang Nhược Uyển cũng không muốn con gái buồn nên đã chụp một tấm ảnh mà con gái đang tức giận gửi cho anh theo dòng tin nhắn: “Cậu còn không đến thì đám cây cỏ của con trai sẽ chết trong tay nó đấy”.

Tin nhắn vừa gửi thì Đường Phục Sinh cũng nhanh chóng xem, ở phim trường thì anh cũng chỉ đưa tay lên trán, đạo diễn và trợ lý Cao Trấn Hào cũng gọi anh nhanh chóng quay cho xong cảnh phim này rồi còn chạy sang chỗ chụp ảnh quảng cáo, nhưng ngay sau đó anh lại nhìn sang phía của đạo diễn Viễn, nói:

- Viễn đạo, hôm nay tới đây thôi, tôi có việc rồi.

- Phục Sinh, cho dù cậu là diễn viên đỉnh lưu của Thống Nhất, nhưng mà đây là chuyện công việc, cậu không được phép rời khỏi phim trường khi chưa quay xong cảnh… Cậu… Nè, nè! Đường Phục Sinh, cậu đừng nghĩ tôi không dám thay cậu…

Nhưng Đường Phục Sinh thì vẫn thu dọn hành lý rồi cùng Cao Trấn Hào rời khỏi phim trường, trước khi rời khỏi thì anh cũng nói lại với Viễn đạo một câu “Nếu Viễn đạo muốn thay tôi thì cứ thay đi, tổ tông nhà tôi giận rồi”.

Trên xe đến Phong Thành thì Cao Trấn Hào cũng hỏi anh đã xảy ra chuyện gì rồi, tổ tông của anh là ai, ngay sau đó thì Đường Phục Sinh cũng đưa đoạn tin nhắn cho cậu ta xem, nhưng cậu ta cũng chỉ biết nuốt một ngụm khí lạnh, tổ tông này đúng là rất lớn, nhắc mới nhớ… Hình như là hôm nay chính là sinh nhật của Vũ Dạ Uyển, đột nhiên Cao Trấn Hào thấy rùng mình, rõ ràng tự nhắc nhở bản thân phải dọn trống ngày hôm nay cho Phục Sinh mà công việc lu bu quá nên quên mất luôn.

- Phục Sinh, xin lỗi cậu nhé, tôi không biết Dạ Uyển sẽ giận như vậy.

- Tính khí của Uyển Uyển là vậy mà, cậu đừng để tâm.

Một chút nữa tôi dỗ ngọt xíu là được rồi.

Nghe Đường Phục Sinh nói như vậy thì Cao Trấn Hào cũng thấy yên tâm.

Tuy nhiên thì quãng đường từ Trác Thành đến Phong Thành cũng không phải quá ngắn, nên anh phải dùng hết sức bình sinh để chạy đến.

Nhưng khi mà anh về đến thì tiệc cũng tàn rồi, Vũ Dụ Bạch nhìn thấy anh đến liền lắc đầu, vỗ vỗ vai nói:

- Chúc cậu may mắn, con bé nó hậm hực từ sáng tới giờ.

- Uyển Uyển đâu?

- Trong phòng đấy, cậu lên tìm nó đi.

Đường Phục Sinh gật đầu, anh đi lên phòng của cô, khẽ gõ cửa.

Nhưng Vũ Dạ Uyển không đáp lại, anh cũng thở dài, xem ra lần này tiểu tổ tông của anh thực sự giận dỗi rồi.

- Uyển Uyển, anh xin lỗi… Anh thật sự có việc mà.

- Chú cút đi, cháu không cần chú chúc mừng sinh nhật nữa.

- Uyển Uyển, anh thật sự không cố ý mà…

Sau một hồi lâu thì cô cũng mở cửa nhìn anh, Đường Phục Sinh thấy cô đã đồng ý mở cửa liền đưa quà cho cô, nhưng cô hất ra, cực kỳ đanh đá nhìn anh, nói:

- Chú Đường! Em thích chú, chú làm bạn trai của em nha?

- Uyển Uyển, anh đã nói rồi mà.

Hiện tại em vẫn…

- Đủ rồi! Em vẫn còn nhỏ chứ gì? Vẫn nên cố gắng học tập cho tốt đúng không? Tôi nghe nằm lòng rồi.

Đường Phục Sinh, tôi nói cho chú biết, nếu chú không yêu thì trả dép cháu về! Giờ thì chú đi đi! Không tiễn!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.