Cực Phẩm Đại Thiếu

Cực Phẩm Đại Thiếu - Chương 97: Thảm Bại




“Hoàng Luân, anh nhớ, trước kia mỗi lần học viện kỹ thuật Bảo Thạnh thi đấu hữu nghị với trường chúng ta, bọn họ đều không đấu lại được trường của chúng ta, hôm nay sao thế?” Lâm Thiên lên tiếng hỏi. “Anh Thiên, người đội trường Đỗ Khang kia của đối phương, là người mới gia nhập vào học viện kỹ thuật Bảo Thạnh, người này quá mạnh, bên chúng ta thua, chủ yếu cũng vì anh ta, ngoài ra còn có mấy gương mặt lạ hoắc nữa, những người này cũng tương đối mạnh” Hoàng Luân nói.

Dừng lại một lúc, Hoàng Luân cắn răng nghiến lợi, tiếp tục nói. “Hơn nữa, Đỗ Khang này quá phách lối, mỗi một lần ghi điểm đều giơ ngón giữa với chúng ta, trên mặt đều là khinh thường”

Lâm Thiên gật đầu: “Anh nhìn thấy rồi, tuy nói về chơi bóng rổ, người này có một chút thực lực, nhưng làm người quá phách lối lại không coi ai ra gì, nhất định sau này không làm nên trò trống gì.

Nửa sau của cuộc tranh tài nhanh chóng được bắt đâu.

Cuộc tranh tài không có một xíu kịch tính nào, tranh tài vẫn hoàn toàn ở trong trạng thái nghiêng về một bên.

Sau khi kết thúc nửa sau của cuộc tranh tài, điểm số dừng ở mốc 78 : 18.

Đối với trường đại học Bảo Thạnh mà nói, đây tuyệt đối là một điểm số sỉ nhục.

Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, toàn trường đều rơi vào yên tĩnh, các thành viên trong đội bóng của trường đại học Bảo Thạnh đều cúi đầu.

Xung quanh đã có rất nhiều người vây xem, gần 1000 người, hiện tại đều ủ rũ. Đội trưởng Đỗ Khang của học viện kỹ thuật Bảo Thạnh vừa ôm bóng, vừa cười nói. “Tôi không nhằm vào một người nào trong đội bóng rổ của trường đại học Bảo Thạnh các anh, tôi chỉ muốn nói, tất cả các sinh viên trường đại học Bảo Thạnh ở đây đều là đồ bỏ đi. "Ha ha ha!"

Những đội viên phía sau lưng Đỗ Khang đều phải lên cười to, trên mặt đều là vẻ đắc ý.

Tiếng cười đắc ý của bọn họ truyền khắp sân bóng rổ. Hiển nhiên hôm nay bọn họ đã thành công đến phá đám.

Những sinh viên trường đại học Bảo Thạnh đang đứng vây xem đều siết chặt nắm đấm, vô cùng tức giận, đây không chỉ là nhục nhã đối với đội bóng rổ của bọn họ, cũng là nhục nhã đối với toàn bộ trường đại học Bảo Thạnh.

Lúc này, Đỗ Khang tiếp tục nói. “Trước khi tranh tài bắt đầu, chúng ta đã nói rõ điều kiện, tôi nghĩ chắc hẳn các anh còn nhớ đúng không, bên thua phải hô to ba tiếng “trường đại học Bảo Thạnh chúng tôi là đồ bỏ đi”, hiện tại mấy người có thể hô to rồi.

Đỗ Khang chỉ về phía Hoàng Luân: “Bao gồm cả những đội viên vừa bị thay ra sân kia đều phải hộ.” "Mấy người, mấy người. Thành viên trong đội bóng trường đại học Bảo Thạnh đều trừng mắt nhìn Đỗ Khang.

Nhóm sinh viên trường đại học Bảo Thạnh cũng lộ ra tức giận không thôi.

Hoàng Luân càng tức đến mức đứng dậy, đi thẳng đến chỗ Đỗ Khang. “Con mẹ nó Đỗ Khang, anh muốn nhục nhã chúng tôi như thế, nằm mơ đi!” Hoàng Luân giơ nắm đấm, dáng vẻ giống như muốn xông lên đánh Đỗ Khang. “Sao thế? Muốn đánh nhau đúng không? Đừng cho rằng đây là địa bàn của mấy người thì tôi sẽ sợ, nói cho anh biết, trong số những người vây xem kia, có người của chúng tôi đang quay phim, đến lúc đó video được tung ra ngoài, sẽ chỉ khiến cho người ta biết được, các người không chịu thua nổi, xông lên đánh người, nghĩ thôi đã cảm thấy mất mặt, ha ha ha. Đỗ Khang đắc ý cười nói.

Các đội viên sau lưng Đỗ Khang cũng nhao nhao phụ họa. “Đúng thế, đúng thế, thua cuộc lại đánh người, một đảm rác rưởi, có bản lĩnh thì thắng lại trên sân thi đấu?” “Hoàng Luân, có kẻ đang lén quay phim, đừng ra tay.

Mấy đồng đội của Hoàng Luân, vội vàng ngăn Hoàng

Luân lại.

Lúc này Lâm Thiên cũng đi đến chỗ sân bóng rổ. “Wow, đây không phải là anh chàng đẹp trai lái Lamborghini à? Là anh ấy! Anh ấy thế mà cũng đến xem thi đấu. “Đúng đúng đúng, chính là anh ấy, tôi nghe nói, hình như anh ấy tên là Lâm Thiên.”

Sau khi Lâm Thiên đi đến sân bóng, những sinh viên trường đại học Bảo Thạnh đang đứng vây xem, rất nhiều người nhận ra Lâm Thiên. “Thân phận và bối cảnh của anh ấy, nhất định là rất cường đại, chẳng lẽ anh ấy muốn ra mặt thay cho đội bóng rổ của trường chúng ta?” “Hôm nay thật đúng là quá ấm ức, nếu như anh ấy có thể ra mặt thay cho chúng ta thì tốt quá rồi.” Những học sinh vây xem đều lộ ra vẻ chờ mong.

Bên trong sân bóng. “Anh Thiên!”

Đám cầu thủ bóng rổ của trường đại học Bảo Thạnh, sau khi nhìn thấy Lâm Thiên, đều vội vàng gọi Lâm Thiên là anh Thiên.

Lâm Thiên gật đầu, sau đó đi lên vỗ vai của Hoàng

Luân. “Hoàng Luân, em bình tĩnh lại, hiện tại nếu như em xúc động, cho dù đấm anh ta một nhát, anh ta vẫn không sao, người mất mặt vẫn là trường đại học Bảo Thạnh của chúng ta. “Nhưng anh Thiên, bọn họ nhục nhã chúng ta như thế, chúng ta. Hoàng Luân nghiến răng nghiến lợi, rất không cam lòng. “Anh là một thành viên của trường đại học Bảo Thạnh, anh cũng giống như em vậy, không thể chịu đựng người khác chà đạp lên trường học chúng ta. Lâm Thiên híp mắt nói.

Sau khi nói xong, Lâm Thiên trực tiếp xoay người đi đến chỗ Đỗ Khang – Đội trưởng của đối phương. Đỗ Khang này thân cao hơn một mét chín, Lâm Thiên chỉ có một mét bảy, Lâm Thiên đứng ở trước mặt anh ta, lộ ra rất nhỏ bé, dưới ưu thế về chiều cao, Đỗ Khang này rất có khí thế.

Chẳng qua Lâm Thiên lại không kiêu ngạo, không tự ti, không chút bị khí thế của anh áp đảo. “Anh là ai?” Đỗ Khang nhìn xuống Lâm Thiên. “Tôi là ai không quan trọng, tôi chỉ muốn nói cho anh, làm người nên giữ lại một con đường cho mình, sau này dễ nói chuyện, hôm nay, quả thật chúng tôi đã thua, nhưng mong các anh nên tôn trọng đối thủ. Lâm Thiên lộ ra rất bình tĩnh. “Anh là cái thá gì chứ? Muốn tôi tôn trọng ư? Vậy thì hãy dựa vào thực lực thắng được chúng tôi. Đỗ Khang giơ ngón giữa lên với Lâm Thiên, trên mặt đều là vẻ kiêu ngạo. Lâm Thiên thấy Đỗ Khang giơ ngón giữa lên với mình, sắc mặt càng thêm âm trầm. “Các anh em, trường đại học Bảo Thạnh thua cuộc lại muốn quỵt nợ, chúng ta không chấp nhặt với đám người vô dụng đó nữa, đi thôi.”

Đỗ Khang vung tay, dẫn theo hơn mười người đội viên bên mình, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài, giống như một con gà chọi vừa đá thắng.

Những sinh viên trường đại học Bảo Thạnh đứng vây xem xung quanh đều tức giận bao vây, không nhường đường cho bọn họ. “Các bạn học sinh trường đại học Bảo Thạnh, các bạn hãy nhường đường cho bọn họ, chúng ta thua cũng phải thua có khí thế, đừng để bọn họ nói trường đại học Bảo Thạnh của chúng ta không thua nổi.” Lâm Thiên lên tiếng.

Lâm Thiên vừa nói ra những lời này, những sinh viên kia mới rối rít tránh đường. “Haiz, cứ tưởng Lâm Thiên sẽ ra mặt cho trường học của chúng ta, kết quả lại không có. “Đúng thế, tôi cũng nghĩ anh ta sẽ lấy lại danh dự cho trường chúng ta.

Rất nhiều bạn học vây xem đều có vẻ thất vọng.

Trước đó bọn họ nhìn thấy Lâm Thiên đi vào trong sân bóng, bọn họ còn cho rằng Lâm Thiên muốn thay trường đại học Bảo Thạnh lấy lại danh dự, xử lý đám người này. Thế nhưng không có.

Đợi sau khi đám người kia rời đi. “Đi thôi, đi thôi, xem như hôm nay trường học của chúng ta đã mất hết thể diện.

Sinh viên vây xem lũ lượt rời đi.

Trên sân bóng chỉ còn lại thành viên của đội bóng rổ trường đại học Bảo Thạnh. “Anh Thiên, hôm nay đám người kia thật sự quá khinh người, chẳng lẽ cứ để bọn họ như vậy sao? Cục tức này, em thật sự nuốt không trôi.” Hoàng Luân cắn răng nghiến lợi nói. “Đúng thế anh Thiên, anh cũng là một thành viên của trường đại học Bảo Thạnh, anh nghĩ biện pháp gì đi.”

Mỗi thành viên trong đội bóng rổ đều nhao nhao lên tiếng, bọn họ đều nghiến răng nghiến lợi, tức sôi máu. “Hôm nay nếu như không thả bọn họ đi, mà đánh bọn họ một trận, bọn họ tung video lên internet, nói chúng ta thua tranh tài, thua không nổi thì đánh người, như vậy thanh danh của trường đại học Bảo Thạnh sẽ hoàn toàn xấu đi.” Lâm Thiên lắc đầu cười nói.

Lâm Thiên không phải là kẻ lỗ mãng dễ xúc động, đạo lý trong đó, Lâm Thiên vẫn rất rõ ràng. "Đúng thế, chuyện này em hiểu. Hoàng Luân và các thành viên trong đội bóng đều rối rít gật đầu. “Tuy anh thả cho bọn họ đi, nhưng không có nghĩa là khoản nợ này, chúng ta cứ bỏ qua như thế, việc ngày hôm nay, Lâm Thiên anh nhất định sẽ thay Hoàng Luân, thay mọi người, thay trường đại học Bảo Thạnh đòi lại.” Lâm Thiên nheo mắt, giọng điệu không rét mà run. “Anh Thiên, anh chuẩn bị làm như thế nào để lấy mặt mũi?” Hoàng Luân ân cần hỏi han.

Những thành viên khác cũng mong chờ nhìn Lâm Thiên.

Đối với bọn họ mà nói, muốn dựa vào năng lực của mình để lấy lại danh dự, điều này hiển nhiên là không thể. Cho nên bọn họ chỉ có thể đem hy vọng ký thác lên người Lâm Thiên.

Tuy các thành viên khác trong đội bóng rổ đều không biết cụ thể về thân phận và bối cảnh của Lâm Thiên, nhưng chỉ bằng vào việc Lâm Thiên có thể lái nổi Lamborghini, bọn họ đã có thể kết luận, Lâm Thiên tuyệt đối có thận phận và bối cảnh rất trâu bò.

Lâm Thiên nhìn qua sân bóng rổ, chậm rãi nói. “Nếu như chúng ta đã thua trên sân bóng rổ, đương nhiên là phải tìm thể diện từ sân bóng rổ về, ngày mai chúng ta sẽ đi đến trường học của bọn họ, hạ chiến thư khiêu chiến với bọn họ. “Nhưng anh Thiên, Đỗ Khang kia quá giỏi, chúng ta căn bản không thể đánh lại được." Hoàng Luân lo lắng nói. “Đúng thế, cho dù đến đó khiêu chiến, chúng ta vẫn thất bại. Các thành viên khác cũng rối rít gật đầu. “Chuyện này chẳng phải rất đơn giản à, anh ta lợi hại, vậy anh sẽ tìm người lợi hại hơn anh ta." Lâm Thiên hời hợt nói. "Tìm ai?” Hoàng Luân và mọi người đều nghi hoặc nhìn Lâm Thiên. “VBA." Trong miệng Lâm Thiên nói ra ba chữ “VBA?” Hoàng Luân và mọi người đều giật mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.