Cực Phẩm Đại Thiếu

Cực Phẩm Đại Thiếu - Chương 95: Phá Quán




“Tôi... Tôi cảm thấy, sau này chúng ta có thể làm bạn tốt” Cuối cùng Lâm Thiên cũng nói ra những lời này.

Lúc này, Như Tuyết đã đứng dậy, vành mắt cô ấy đỏ ửng, nhìn rất đáng thương, khiến cho người ta sinh lòng thương tiếc.

Nhìn dáng vẻ này của Như Tuyết, trong lòng Lâm Thiên càng thêm cảm thấy khó chịu. “Lâm Thiên, tôi không muốn cùng cậu làm bạn tốt, tôi cảm thấy sau này, chúng ta vẫn nên là người xa lạ thì hơn. Sau khi nói xong câu đó, Như Tuyết chạy thẳng đến ven đường, bắt một chiếc xe taxi, sau đó ngồi vào trong xe. “Như Tuyết!”

Lâm Thiên chỉ có thể trơ mắt nhìn Như Tuyết đóng cửa xe lại, sau đó nhanh chóng rời đi.

Sau khi xe taxi biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Thiên, Lâm Thiên chán nản ngồi vào trong xe, sau đấy gục đầu vào tay lái.

Một bên khác.

Như Tuyết ngồi bên trong xe taxi đã sớm khóc không thành tiếng.

Thật ra Như Tuyết thích Lâm Thiên từ lâu rồi, hơn nữa từ trước đến nay, Lâm Thiên vẫn luôn chăm sóc rất tốt cho cô ấy, khiến cô ấy cho rằng, Lâm Thiên cũng thích cô ấy.

Nhưng cô ấy không nghĩ đến sẽ có kết ở như vậy.

Sau khi Lâm Thiên về nhà, anh rất muốn gọi điện thoại chơ Như Tuyết, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Trong lòng Lâm Thiên buồn bực, lập tức gọi điện cho Hoàng Luân, hẹn anh ta ra ngoài uống rượu với mình. Chạng vạng tối.

Trong một căn phòng bao của quán karaoke Dương Câm. “Hoàng Luân, nào, anh em chúng ta làm một ly

Sau khi Lâm Thiên nói xong, trực tiếp cầm một chai rượu, ừng ực uống xuống. “Anh Thiên, em uống với anh!”

Hoàng Luân không nói hai lời, cầm lấy một chai rượu, cùng Lâm Thiên uống.

Sau khi uống xong một chai, Lâm Thiên lại cầm lấy một chai nữa, tiếp tục uống. Cứ như thế, Lâm Thiên và Hoàng Luân, mỗi người uống ba chai. "Khoan đã! Anh Thiên, chờ một lát, anh còn tiếp tục uống như thế nữa, sẽ xảy ra chuyện đấy.”

Khi Lâm Thiên chuẩn bị cầm chai rượu thứ tư lên, Hoàng Luân vội vàng ngăn tay Lâm Thiên lại.

Liên tục uống ba chai rượu, lúc này, mặt Lâm Thiên đã hơi đỏ. “Anh Thiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế anh Thiên, anh có thể tiết lộ một xíu không?” Hoàng Luân hỏi.

Vừa rồi lúc Hoàng Luân nhìn thấy Lâm Thiên, anh ta đã phát hiện ra tâm trạng của Lâm Thiên rất kém, anh ta biết chắc chắn đã có chuyện gì đó. “Hoàng Luân, hôm nay Như Tuyết thổ lộ với anh.” Lâm Thiên nói. “Đây là chuyện tốt mà, anh và Như Tuyết chính là một đôi, em cảm thấy hai người nên sớm ở bên nhau. Hoàng Luân lộ ra rất nghi ngờ, “Nhưng anh từ chối cô ấy, bởi vì giữa anh và Tô Bảo Nhì đã xảy ra quan hệ.” Lâm Thiên lắc đầu. “Cái gì? Anh Thiên, anh... Anh thế mà cùng hoa hậu giảng đường Tô Bảo Nhi xảy ra quan hệ?” Hoàng Luân trừng to mắt, giống như nghe được một tin tức khủng khiếp. Lâm Thiên lại cầm lấy một chai rượu, một hơi uống sạch.

Sau khi uống xong, Lâm Thiên đặt chai rượu xuống, lắc đầu nói. “Cha của Tô Bảo Nhi bỏ thuốc kích dục liều nặng vào trong rượu của anh và Tô Bảo Nhi, mới khiến cho hai bọn anh xảy ra quan hệ"

Hoàng Luân nghe đến đó mới giật mình gật đầu. “Tuy anh và Tô Bảo Nhi không phải là tình nguyện, nhưng chuyện này đã xảy ra, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm với Tô Bảo Nhi, vì thế anh không thể đồng ý với Như Tuyết. Lâm Thiên lắc đầu nói. “Thì ra là như thế. Lúc này Hoàng Luân mới hiểu được tất cả. “Hoàng Luân, anh tin tưởng em, cho nên mới nói cho em biết, em nhất định không được đem chuyện này nói ra, cũng đừng nói cho Như Tuyết.” Làm Thiên nghiêm túc nhìn Hoàng Luân. “Anh Thiên yên tâm, em chắc chắn sẽ không nói." Hoàng Luân gật đầu. “Nào, chúng ta uống tiếp!”

Lâm Thiên lại một lần nữa cầm chai rượu lên. “Được, em uống với anh.

Vốn dĩ Hoàng Luân định khuyên Lâm Thiên, nhưng sau khi anh ta suy nghĩ lại, hiện giờ trong lòng Lâm Thiên đang rất khó chịu, hơn nữa loại chuyện này, anh ta cũng không biết nên khuyên nhủ Lâm Thiên như thế nào mới tốt.

Sau khi Lâm Thiên và Hoàng Luân uống mấy chai rượu. “Hoàng Luân, anh đi vào nhà vệ sinh một lúc.” Lâm Thiên đứng dậy. “Em đi với anh

Hoàng Luân thấy Lâm Thiên lảo đảo, làm sao có thể yên tâm để Lâm Thiên đi vào nhà vệ sinh một mình, cho nên anh ta vội vàng đứng lên, đỡ lấy Lâm Thiên.

Trong lối đi nhỏ ở quán karaoke Dương Cầm.

Bởi vì có men say, cho nên bước chân của Lâm Thiên có hơi lảo đảo, không cẩn thận va vào một người phụ nữ trung niên xinh đẹp. “Mắt mấy cậu bị mù à?” Người phụ nữ trung niên xinh đẹp này hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Thiên và Hoàng Luân. “Xin lỗi bà, người anh em của tôi uống say” Hoàng Luân vội vàng xin lỗi người phụ nữ trung niên. “Một câu xin lỗi là xong rồi à? Cậu có biết bộ trang phục này của tôi đắt cỡ nào không? Làm hỏng đồ của tôi, các cậu bồi thường nổi không?”

Người phụ nữ trung niên bày ra dáng vẻ phách lối, đúng lý không tha người. “Thế nhưng chúng tôi đã nói xin lỗi rồi.” Hoàng Luân bất đắc dĩ nói. “Xin lỗi có tác dụng gì à, nếu như xin lỗi hữu dụng, còn cần đến cảnh sát và luật pháp làm gì!” Người phụ nữ trung niên vênh vang đắc ý nói. “Oe, oe!”

Đúng vào lúc này, Lâm Thiên đột nhiên nôn mửa ra ngoài, trực tiếp nôn lên người phụ nữ trung niên xinh đẹp kia. "Õi!"

Người phụ nữ trung niên hét to lên.

Vẻ mặt Hoàng Luân tràn đầy ngạc nhiên và bất đắc dĩ, anh ta cũng không nghĩ đến, Lâm Thiên lại nôn vào lúc này. “Cậu... Cái đồ kiến hôi này, thế mà lại nôn lên người tôi, cậu biết tôi là ai không? Tôi chính là người phụ nữ của ông chủ quán karaoke này đấy, tôi nói cho các cậu biết, hôm nay các cậu chết chắc rồi!” Người phụ nữ trung niên hét ầm lên.

Bởi vì tiếng hét của người phụ nữ trung niên này quá chói tai, cho nên đội trưởng đội bảo vệ lập tức dẫn người chạy đến “Chị Mai, là chị à, đã xảy ra chuyện gì ư?”

Sau khi đội trưởng đội bảo vệ nhìn thấy người phụ nữ trung niên kia, anh ta vội vàng nở nụ cười với bà ta.

Bởi vì đội trưởng đội bảo vệ biết, người phụ nữ trung niên này là chị Mai, là tình nhân của ông chủ “Trương Thanh, cậu nhìn xem, thằng ranh con này lại dám nôn vào trên người tôi.

Người phụ nữ trung niên quát to.

Đội trưởng đội bảo vệ nhìn thoáng qua trên người bà ta, sau đó quay đầu nói với Lâm Thiên và Hoàng Luân. “Hai thằng ranh này, thế mà lại dám nôn lên người chị Mai. Hôm nay hai cậu chết chắc rồi.” “Lâm Thiên, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Hoàng Luân lay Lâm Thiên. Hoàng Luân chưa từng trải qua loại chuyện này, anh ta không biết phải làm sao.

Lúc này Lâm Thiên nôn xong, miễn cưỡng tỉnh táo hơn. “À, xin lỗi nhé, như vậy đi, tôi bồi thường tiền” Lâm Thiên nói. “Nói cho cậu biết, hôm nay nếu như cậu không bồi thường đủ tiền, tuyệt đối đừng nghĩ đến chuyện thoải mái rời đi.”

Người phụ nữ trung niên lớn tiếng nói.

Dưới ánh mắt soi mói của người phụ nữ, Lâm Thiên sờ vào túi quần của mình, cuối cùng lấy ra một tờ tiền một nghìn dúm đó. “Này, trả tiền cho bà

Lâm Thiên đưa tờ tiền dúm dó này cho người phụ nữ trung niên.

Lúc bà ta nhìn thấy tờ một nghìn này, vẻ mặt bà ta tái "Ranh con, cậu... Cậu đùa tôi? Cậu dám đùa tôi?”

Sau khi người phụ nữ trung niên nhận lấy, bà ta vo thành một cục, sau đó hung hằng ném tờ một nghìn này lên mặt Lâm Thiên.

Sắc mặt Lâm Thiên nhất thời trầm xuống. “Tôi đùa bà đấy thì sao nào? Ông đây nói cho bà biết, hôm nay tâm trạng của ông đây không tốt, biết điều thì nhanh biến đi, nếu không, một khi chọc giận đến tôi, hậu quả đó, bà không gánh được đâu.” Lâm Thiên lạnh lùng nói.

Vừa rồi, mặc dù Lâm Thiên choáng váng, nhưng Lâm Thiên vẫn còn giữ được ý thức. Trước đó không cẩn thận đụng vào bà ta, Hoàng Luân đã xin lỗi bà ta, nhưng bà ta vẫn không buông tha, thậm chí còn mắng hai người Lâm Thiên là kiến hôi, những điều này, Lâm Thiên đều nghe được.

Cho nên lúc Lâm Thiên nôn, anh không chuyển hướng, trực tiếp nôn lên người bà ta. Hôm nay, vốn dĩ tâm trạng của Lâm Thiên không tốt, gặp phải loại người này, Lâm Thiên đương nhiên sẽ không khách khí. “Được, để xem hôm nay chúng ta, ai là người chết chắc!”

Người phụ nữ trung niên sắc bén nói.

Ngay sau đó, bà ta quay đầu nhìn về phía đội trưởng đội bảo vệ, lớn tiếng nói: “Trương Thanh, hôm nay cậu nhất định phải nghĩ cách để cậu ta bồi thường ba trăm năm mươi triệu, nếu không, tôi sẽ bảo ông chủ đuổi việc cậu!” “Vâng, vâng, vàng”

Đội trưởng đội bảo vệ vội vàng gật đầu, ngay sau đó anh ta lập tức ra lệnh. “Các anh em, bao vây hai thằng nhóc này cho tôi.” Năm người vệ sĩ lập tức xông lên vây quanh hai người Lâm Thiên. "Ranh con, gọi điện thoại bảo người nhà mang tiền đến đây, tôi cam đoan, nếu như không có đủ ba trăm năm mươi triệu, hai cậu đừng nghĩ đến chuyện còn sống mà ra khỏi quán karaoke của chúng tôi.”

Đội trưởng đội bảo vệ chỉ vào Lâm Thiên. “Vậy tôi cũng nói cho anh biết, nếu như bây giờ anh không tránh đường, để cho tôi về phòng khách tiếp tục uống rượu, tôi nhất định sẽ đập nát quán của mấy người.” Lâm Thiên nheo mắt nói. “Con mẹ nó, cậu muốn chết!”

Đội trưởng đội bảo vệ nghe thấy Lâm Thiên nói như thế, anh ta trực tiếp cầm dùi cui hướng về phía Lâm Thiên. “Anh Thiên cẩn thận.

Hoàng Luân nhanh tay nhanh mắt, vội vàng thay Lâm

Thiên cản lại. "Bich!"

Một gậy này, đánh thẳng lên người Hoàng Luân.

Lâm Thiên thấy thế, trong lúc nhất thời, hai mắt dấy lên lửa giận. “Tôi đảm bảo anh sẽ phải trả giá đắt vì hành động này.” Lâm Thiên nói xong, lúc này anh lấy điện thoại di động của mình ra. “Alo, Trần Hạo, cậu và Hoàng Long đến đây, dẫn đủ người đến, dùng tốc độ nhanh nhất để đến quán karaoke Dương Cầm. “Làm gì ư? Phá quán!”

Giọng điệu của Lâm Thiên lạnh lùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.