Cực Phẩm Đại Thiếu

Cực Phẩm Đại Thiếu - Chương 82: Chuyện Cũ Của Thạch Hàn




Trên đường đi tới quán bar, Lâm Thiên nhận được điện thoại Tô Bảo Nhi gọi tới.

Lúc nhìn thấy tên Tô Bảo Nhi hiện trên màn hình, Lâm Thiên mới nghĩ tới, mình từng đồng ý với cô ấy, chín giờ tối sẽ tới nhà cô ấy, giúp cô ấy giả làm bạn trai lần cuối.

Nhưng Lâm Thiên nhìn đồng hồ, bây giờ đã là chín giờ rưỡi rồi, bởi vì chuyện lúc trước, trái lại Lâm Thiên quân mất chuyện này.

Sau khi vừa nghe điện thoại. “Lâm Thiên, đã sắp chín giờ rưỡi rồi, sao anh còn chưa tới đây?” Trong điện thoại truyền ra giọng nói tức giận của

Tô Bảo Nhi. “Tô Bảo Nhi, trên đường tới tôi gặp phải tai nạn, mới rời khỏi bệnh viện, chỉ sợ hôm nay không tới được rồi.” Lâm

Thiên bất đắc dĩ nói.

Lâm Thiên không nói dối, nếu mình không gặp chuyện không may, chắc chắn sẽ đi. “Tai nạn sao? Anh... Anh không lừa người ta đấy chứ? Anh không bị thương đúng không? Anh ở bệnh viện nào thế?” Ở đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói hơi quan tâm hỏi. “Sao thế? Cô còn biết quan tâm tôi à?” Lâm Thiên có vẻ hơi kinh ngạc. “Anh đừng nghĩ nhiều quá. Nếu anh là vì tới chỗ tôi, mà xảy ra tai nạn trên đường, đương nhiên là tôi phải chịu trách nhiệm chuyện này rồi.” Tô Bảo Nhi nói.

Từ những lời này của Tô Bảo Nhi, Lâm Thiên có thể thấy được, tuy bình thường Tô Bảo Nhi là một công chúa nhỏ bốc đồng điêu ngoa, nhưng trong lòng cô ấy rất lương thiện. “Không cần, chỉ bị thương ngoài da mà thôi, nhưng hôm nay tôi chắc chắn không tới được nhà cô, nếu không thì ngày mai đi.” Lâm Thiên nói. “Anh... Không phải là anh dùng tai nạn để lừa tôi đấy chứ?” Trong điện thoại truyền ra giọng nói nghi ngờ của Tôi Bảo Nhi. “Tôi sẽ không lấy chuyện bị tai nạn ra gạt cô, cô thích tin thì tin, không tin thì thôi, ngày mai tôi sẽ tới nhà cô, đã đồng ý với cô rồi tôi chắc chắn sẽ thực hiện hứa hẹn.” Lâm Thiên lạnh nhạt nói. “Được rồi, tôi tắt máy đây.

Sau khi nói xong, Lâm Thiên liền cúp điện thoại.

Trong nhà của Tô Bảo Nhi. “Tức chết rồi! Lại cúp điện thoại của mình.

Tô Bảo Nhi thở hổn hển ném di động lên trên ghế sofa. “Con gái, làm sao vậy? Chẳng lẽ cậu ấy không muốn tới?” Tổng giám đốc Tô vội vàng hỏi.

Tổng giám đốc Tô chẳng những biết thân phận thật của Lâm Thiên, ông ta cũng biết Lâm Thiên và Tô Bảo Nhi là giả vờ làm người yêu

Chính là vì giả vờ, cho nên tổng giám đốc Tô luôn lo lắng Lâm Thiên sẽ không tới. “Không phải không tới, anh ta nói anh ta có việc, ngày mai sẽ tới ạ.” Tô Bảo Nhi chu miệng nói. “Không sao! Chỉ cần cậu ấy đồng ý tới là được, ngày mai thì ngày mai.” Tổng giám đốc Tô cười nói, có vẻ rất vui. “Cha, cha... Sao cha kỳ lạ như vậy?” Tô Bảo Nhi kinh ngạc nhìn cha mình.

Tô Bảo Nhi biết rõ tính cách của cha, lần đầu tiên con rể tới cửa mà lỡ hẹn, Tô Bảo Nhi cho rằng cha của cô ấy sẽ tức giận cơ.

Tô Bảo Nhi cảm thấy cha mình đúng là kỳ lạ, đây là cha cô ấy sao?

Trong quán bar Bách Nhiên.

Chỗ quầy bar.

Trong quầy bar có một cô gái xinh đẹp, cô gái xinh đẹp này có mái tóc dài xoăn màu rượu vang, từng vòng đều rất nóng bỏng, lông mi nồng đậm, đôi mắt mị hoặc, đôi môi đỏ mọng, không có lúc nào không để lộ ra phong tình vạn chủng. “Ồ, đây không phải là Lâm Thiên đấy sao, đã lâu không gặp”

Lâm Thiên vừa đi tới, người phụ nữ xinh đẹp này liền cười chào hỏi với Lâm Thiên. “Chị Hoa, cho tôi một ghế dài hoàn cảnh tốt đi.” Lâm Thiên nói với người phụ nữ xinh đẹp ở sau quầy.

Lúc Lâm Thiên mới là chủ tịch của Tỉnh Xuyên, đến nơi này tiêu tiền, đã hỏi chuyện chị Hoa này hai lần, cho nên coi như là quen biết cô ta. “Không thành vấn đề. Chị Hoa sẽ sắp xếp cho cậu. Đúng rồi cậu Thiên, có cần gọi hai em gái tiếp rượu không?

Mỗi một loại hình đều có.” Chị Hoa cười tươi nói.

Lâm Thiên nghe thấy vậy, lập tức quay đầu nhìn về phía Thạch Hàn ở phía sau. "Thạch Hàn, anh thích loại hình gì, hay là tôi gọi một người cho anh nhé.” Lâm Thiên vỗ bả vai Thạch Hàn nói. “Tôi sao? Cậu chủ, cậu đừng đùa nữa, tôi là tới bảo vệ cậu, không phải là tới để chơi. Thạch Hàn hơi xấu hổ trả lời. “Ha ha! Tôi đùa anh thôi.” Lâm Thiên cười ha ha. “Nhưng mà tôi thật sự không ngờ tới, anh đường đường là Thạch Hàn, mà cũng có lúc xấu hổ” Lâm Thiên cười nói. Dưới sự sắp xếp của chị Hoa, Lâm Thiên đi tới một ghế dài có hoàn cảnh rất tốt.

Sau khi Lâm Thiên ngồi xuống, Thạch Hàn lại đứng ở phía sau, bộ dạng giống như vệ sĩ, không có ý ngồi xuống. “Thạch Hàn, tôi là tới mời anh uống rượu, anh nhanh tới đây đi.”

Lâm Thiên vừa nói, vừa cố gắng kéo Thạch Hàn ngồi xuống ghế. “Nào, tôi rót rượu cho anh.

Lâm Thiên lại chủ động rót rượu cho Thạch Hàn,

Ngay sau đó, Lâm Thiên bưng ly rượu lên, nghiêm túc “Hôm nay anh cứu tôi một mạng, mình còn bị thương, nói: ly rượu này tôi kính anh."

Sau khi nói xong, Lâm Thiên trực tiếp ngửa đầu uống sạch.

Thạch Hàn suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng lựa chọn bưng ly rượu lên, uống một ngụm. “Ha ha, như vậy mới được chứ." Lâm Thiên thấy Thạch

Hàn uống xong, Lâm Thiên lập tức lộ ra tươi cười vui vẻ. Ngay sau đó, Lâm Thiên lại rót rượu cho Thạch Hàn, lại kính anh ta một lỵ.

Sau khi rượu quá ba vòng, Lâm Thiên ngồi xuống. Hiện giờ đã là mười giờ tối, đúng là lúc quán bar đông người, trong quán bar là tiếng âm nhạc đinh tai nhức óc.

Thạch Hàn nhìn lướt qua, sau đó nói: “Nói thật với cậu chủ, cá nhân tôi không quen ở nơi này, cũng không thích nơi này”

Lâm Thiên ngẩn ra, lập tức cười nói: “Vậy sao? Tôi cũng giống như anh

Lúc nói chuyện, Lâm Thiên nhìn lướt qua sân nhảy ở quán bar, ở đó đang có rất nhiều nam nữ trẻ tuổi ăn mặc mát mẻ, đang khiêu vũ trong sàn nhảy, trong đó có không ít hành động khác.

Dời mắt đi, Lâm Thiên nhìn Thạch Hàn cười nói: “Thạch Hàn, tôi hỏi anh một vấn đề riêng tư có được không?” “Mời cậu chủ nói.” Thạch Hàn nghiêm túc trả lời. “Chuyện đó. Anh còn là xử nam đúng không?”

Lâm Thiên vừa mới nói xong câu đó, ngay cả mình cũng không nhịn được che miệng cười rộ lên. “Cậu chủ, cậu...

Thạch Hàn nghe thấy câu hỏi của Lâm Thiên xong, gương mặt anh ta thậm chí hơi đỏ lên, ngay từ đầu anh ta đã không nghĩ tới Lâm Thiên sẽ hỏi vấn đề này. “Trời ạ, không nghĩ tới Thạch Hàn anh cũng có lúc đỏ mặt” Lâm Thiên che miệng cười nói.

Lâm Thiên có cảm giác, anh phát hiện được một mặt khác của Thạch Hàn. “Cậu chủ, là do tôi uống rượu mà thôi.” Thạch Hàn nghiêm túc giải thích. “Được rồi, anh đừng giả vờ nữa, dù sao tôi cũng đã nhìn ra, anh chắc chắn là xử nam, chuyện này cũng không có gì phải mất mặt, dù sao tôi cũng vậy” Lâm Thiên cười nói. “Cậu chủ, cậu cũng vậy sao?” Thạch Hàn có vẻ kinh ngạc hỏi. “Chậc chậc, Thạch Hàn anh nói như vậy, xem ra là thừa nhận rồi.” Lâm Thiên cười nói. “Cậu chủ, cậu đừng đùa tôi nữa.” Thạch Hàn cười nói. Nhìn thấy Thạch Hàn cười, Lâm Thiên ngây ra một lúc.

Lâm Thiên thề, đây là lần đầu tiên anh thấy Thạch Hàn cười, có khả năng ngay cả ông ngoại của anh cũng chưa từng thấy Thạch Hàn cười.

Lâm Thiên cười tiếp tục nói: “Thạch Hàn, có muốn tôi gọi cho anh một người, giúp anh phá lần đầu tiên không? Tôi mời. “Cậu chủ, tôi... Tôi thực sự không có hứng thú đối với chuyện này, cậu có thể đừng nói tới vấn đề này được không?” Thạch Hàn xấu hổ giang tay nói. “Được rồi được rồi, tôi không nói được chưa. Nào uống rượu.

Lâm Thiên bưng ly rượu lên.

Thạch Hàn cũng bưng ly rượu lên, chạm ly với Lâm

Thiên.

Lâm Thiên nói những chuyện này với Thạch Hàn, là vì muốn thân thiết với Thạch Hàn hơn.

Uống ly này xong. “Thạch Hàn, lần trước ông ngoại tôi nói, anh từng là bộ đội đặc chủng, sau đó lại chuyển sang đánh quyền anh, anh có thể kể cho tôi nghe những chuyện anh từng trải qua không?” Lâm Thiên tò mò hỏi.

Đối với Thạch Hàn, Lâm Thiên có ấn tượng với anh ta là mạnh, thần bí.

Cho nên Lâm Thiên rất muốn biết những chuyện

Thạch Hàn từng trải qua.

Đương nhiên, với tính cách của Thạch Hàn, anh ta có thể kể cho mình nghe không, Lâm Thiên không nắm chắc lắm.

Thạch Hàn im lặng một lát, sau đó ngẩng đầu nói: “Lúc tôi còn nhỏ đã là cô nhi, lớn lên ở trong cô nhi viện, bởi vì trầm mặc ít lời, từ nhỏ tôi đã không có bạn, thành tích học tập cũng không tốt, chỉ có viện trưởng ở cô nhi viện là tốt với tôi, mà lúc tôi còn nhỏ nguyện vọng duy nhất là tham gia quân ngũ. “Cô nhi sao?” Lâm Thiên ngẩn ra.

Lâm Thiên kinh ngạc không chỉ Thạch Hàn là cô nhi, càng kinh ngạc chính là, vậy mà Thạch Hàn nguyện ý nói cho mình những chuyện này.

Thạch Hàn tiếp tục nói: "Sau đó dưới sự giúp đỡ của viện trưởng, tôi thành công nhập ngũ. “Ở trong phương diện tham gia quân ngũ, tôi đã thể hiện ra thiên phú vô cùng tốt, không lâu sau, tôi được cử đi học, tiến vào bộ đội đặc chủng rất mạnh, còn trở thành tinh anh trong bộ đội đặc chủng, nhiều lần hoàn thành nhiệm vụ thực chiến. “Vậy tiền đồ của anh vô cùng rộng mở mới đúng, sao sau này lại đi đánh quyền anh?” Lâm Thiên rất nghi ngờ. “Sau khi đi lính ba năm, một lần vào ngày nghỉ, tôi về cô nhi viện thăm viện trưởng, kết quả là cô nhi viện bị người ta phá hủy, nghe nói viện trưởng vì ngăn phá dỡ mà bị đả thương, cuối cùng không thể cứu được, tôi thậm chí không được gặp mặt bà ấy lần cuối.

Lúc Thạch Hàn nói tới đây, nắm đấm đã kêu răng rắc, trong đôi mắt lóe lên lửa giận, Thạch Hàn tức giận, khiến người ta có cảm giác rất khủng bố. “Sau đó thế nào, anh giết người à?”

Lâm Thiên đại khái có thể tưởng tượng được, Thạch Hàn phẫn nộ, rất có khả năng sẽ giết người, bởi vì đối với Thạch Hàn mà nói, viện trưởng của cô nhi viện là người thân duy nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.