Cực Phẩm Đại Thiếu

Cực Phẩm Đại Thiếu - Chương 61: Con Rể Rất Trâu Bò




Hơn nữa lần trước lúc ông ngoại đến thành phố Bảo Thạnh để thăm Lâm Thiên, còn cho Lâm Thiên ba ngàn năm trăm tỷ tiền tiêu vặt.

Số tiền kia, Lâm Thiên còn chưa dùng đến, nếu như tình thế bắt buộc, Lâm Thiên cũng có thể lấy số tiền đó ra tiêu.

Tổng cộng tất cả, đó chính là tám nghìn bảy trăm năm mươi tỷ đó!

Nhiều tiền như thế, Lâm Thiên tự tin rằng, trên buổi đấu giá lần này, nhất định có thể dùng tiền đập chết tập đoàn Hùng Dũng.

Một bên khác.

Khách sạn Mường Thanh.

Từ chín giờ sáng, đủ kiểu xe sang trọng lần lượt đi vào bãi đậu xe của khách sạn Mường Thanh. Bên trên đường đến bãi đậu xe, Mercedes Benz, Porsche, Bentley. Đủ loại xe sang tề tụ

Người đi ngang qua đều bị nhiều siêu xe như thế làm cho khiếp sợ không thôi, không khỏi tự hỏi hôm nay là ngày gì, sao lại có nhiều xe sang như thế tề tụ

Tất cả hiển nhiên là vì buổi đấu giá hôm nay, phần lớn nhân vật có máu mặt trong giới kinh doanh của thành phố Bảo Thạnh đều tụ hội ở đây.

Những người có giá trị bản thân ít hơn ba trăm năm mươi tỷ, căn bản không có tư cách vào đây.

Lúc này, một chiếc xe Mercedes Benz màu đen lái vào bãi đậu xe.

Lâm Thiên và Lưu Thân từ trong xe đi ra, chiếc xe Mercedes Benz màu đen này là của Lưu Thân.

Sau khi hai người xuống xe. “Chủ tịch Lâm, chủ tịch hội doanh nhân thành phố Bảo

Thạnh muốn được gặp mặt chào hỏi anh.” Lưu Thân nói. “ồ? Ông ta ở đâu?” Lâm Thiên hỏi. “Ông ta đã có mặt ở trong khách sạn, nếu như chủ tịch

Lâm muốn gặp ông ta, tôi sẽ dẫn đường” Lưu Thân trả lời. “Được rồi, nếu mấy người kia đã muốn gặp, vậy thì chúng ta đi thôi.” Lâm Thiên nói.

Nếu như Lâm Thiên muốn phát triển chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh này, có thể làm quen với mấy người, đương nhiên là tốt hơn. “Cậu Lâm!”

Đúng vào lúc này, phía sau vang lên một giọng nói rất cung kính.

Lâm Thiên quay đầu nhìn, thì ra là anh Bình, người mà anh đã gặp ở khu du lịch suối nước nóng Thanh Châu. “Anh Bình, thì ra là anh." Lâm Thiên nhìn về phía anh

Bình. “Cậu Lâm, cậu cứ gọi tôi là Bình, cậu gọi anh Bình như thế, tôi tổn thọ mất.” Anh Bình cười gượng.

Dừng một lúc, anh Bình tiếp tục nói. “Cậu Lâm, nếu chúng ta đã trùng hợp gặp nhau ở cửa ra vào, chúng ta đi chung nhé?” “Tôi còn có chuyện khác cần làm, anh vào trước đi Lâm Thiên xua tay. Lâm Thiên quả thật có việc, anh cần phải đi gặp chủ tịch hội doanh nhân trước. “Là như vậy sao, vậy tôi sẽ không quấy rầy đến cậu Lâm nữa, tôi xin phép đi trước." Anh Lâm thức thời gật đầu, sau đó rời đi.

Cùng lúc đó, ở trong phòng nghỉ dành cho khách VIP của khách sạn Mường Thanh.

Dưới sự dẫn đường của Lưu Thân, Lâm Thiên đi vào trong phòng khách, sau đó đập vào mí mắt anh là một người đàn ông có mái tóc hoa râm, tuổi tác khoảng chừng hơn sáu mươi. “Tổng giám đốc Lưu, vị này chính là chủ tịch Lâm đúng không?”

Sau khi ông cụ nhìn thấy Lưu Thân và Lâm Thiên đi vào, vội vàng mỉm cười đứng dậy chào đón. “Chủ tịch Lâm, vị này chính là chủ tịch hội doanh nhân của thành phố Bảo Thạnh, chủ tịch Doãn, là bậc tiền bối trong giới kinh doanh của thành phố Bảo Thạnh này." Lưu Thân nói với Lâm Thiên. “Chào chủ tịch Doãn, tôi tên là Lâm Thiên.

Lâm Thiên mang theo nụ cười, mỉm cười đưa tay phải “Cậu Lâm, rất hân hạnh được làm quen với cậu."

Chủ tịch Doãn vội vàng đưa hai tay ra, vô cùng nhiệt tình bắt tay với Lâm Thiên.

Chủ tịch Doãn đã sớm biết được, Làm Thiên chính là cháu trai của Lê Chi Thành, cho nên ông ta vô cùng nhiệt tình. "Chủ tịch Doăn, sau này còn mong được ông quan tâm nhiều hơn." Làm Thiên mỉm cười. “Sao cậu Lâm lại nói như thế chứ, nên là cậu Lâm quan tâm nhiều đến ông già này hơn, ha ha ha.” Chủ tịch

Doàn cười to một tiếng.

Ngay sau đó, chủ tịch Doãn lấy ra một tấm danh thiếp, cung kính đưa cho Lâm Thiên, cũng biểu đạt, sau này nếu Lâm Thiên cần đến sự giúp đỡ của ông ta, cứ việc liên hệ với ông ta.

Chủ tịch Doãn hiểu rất rõ, Lâm Thiên là cháu ngoại của Lê Chí Thành, tương lai sẽ vươn ra khỏi thành phố Bảo Thạnh, đi về một nơi cao hơn, tiền đồ không thể đo lường được.

Đối với việc chủ tịch Doãn đưa danh thiếp, Lâm Thiên cũng khách khí nhận lấy.

Một bên khác.

Trong đại sảnh ở tầng hai.

Buổi đấu giá còn chưa chính thức bắt đầu, trước khi tham gia buổi đấu giả, mấy ông chủ giàu có và nhóm cô cậu ấm đều tụ họp ở trong đại sảnh tầng hai.

Mấy ông chủ đều tụ tập ở bên trong cùng, nói chuyện với nhau, phần lớn chính là mấy chuyện. “Tổng giám đốc Lưu, nghe nói gần đây ông lại mở khách sạn ả, về sau việc kinh doanh càng ngày càng phát triển rồi. "Tổng giảm đốc Lý, hạng mục một trăm bảy mươi làm tỷ kía của ông, lợi nhuận như thế nào rồi?” “Tổng giám đốc Trần, nghe nói đối tác làm ăn của ông cũng đến, ông có thể dẫn tôi đi gặp mặt không

Còn nhóm cô cậu ẩm thì tụ tập ở phía bên ngoài,

Mỗi người bọn họ hình thành từng nhóm nhỏ, những cô chủ nhà giàu kia, đề tài nói chuyện của bọn họ, phần lớn là các chủ đề liên quan đến thương hiệu túi xách nối tiếng gì đó.

Còn về phần mấy cậu ấm, bọn họ tụ tập lại một chỗ nói chuyện, phần lớn là xe đua gì đó, hoặc là mấy cô nàng xinh đẹp.

Anh Giang và hơn mười cậu ấm, lúc này cũng tụ họp lại một chỗ.

Tổng tài sản của gia đình anh Giang này rơi vào khoảng trên dưới hai ngàn tám trăm tỷ, ở trong số hơn mười cậu ấm này, xem như là có máu mặt nhất, đương nhiên vẫn luôn nhận được mấy lời tâng bốc của bọn họ. “Anh Giang, anh nhanh nhìn đi, anh Bình đến rồi!” Có cậu ấm chỉ về phía cửa ra vào.

Anh Giang nhìn theo, quả nhiên là anh Bình. “Đi thôi! Chúng ta qua đó chào hỏi anh Bình!” Anh Giang trực tiếp dẫn theo hơn mười cậu ấm này, muốn đi chào hỏi anh Bình.

Tuy ở trong mười người này, anh Giang là người có máu mặt nhất, nhưng so với anh Bình, anh ta còn kém nhiều lắm. “Chào anh Bình!”

Sau khi mấy người anh Giang đi đến, vội vàng chào hỏi với anh Bình. “Là mấy cậu à." Anh Bình trả lời một câu “Anh Bình, anh vừa mới trở về thành phố Bảo Thạnh này, còn chưa quen biết nhiều bạn bè, hay là anh ở đây với chúng em." Anh Giang chủ động ném ra cành ô liu,

Anh Giang này, đương nhiên muốn theo anh Bình nhờ vả một ít quan hệ, nếu như anh ta có thể trở thành bạn tốt của anh Bình, đối với anh ta mà nói, chuyện này vô cùng có lợi. “Xin lỗi mấy cậu, tôi còn muốn gặp một người.” Anh

Giang trực tiếp từ chối.

Nếu không phải anh Bình nghĩ đến, sau này việc làm ăn của khu du lịch suối nước nóng Thanh Châu kia còn cần phải nhờ đến đám cậu ấm này quan tâm đến, anh Bình sẽ không muốn để ý đến anh Giang kia.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì anh Giang đã đắc tội với Lâm Thiên. “Là như vậy ư, vậy chúng em không quấy rầy đến anh

Bình nữa.” Anh Giang thấy anh Bình khách sáo từ chối, anh ta chỉ có thể thức thời gật đầu.

Từ sau khi đám người anh Giang rời đi, anh Bình đi thẳng vào bên trong. “Cậu Bình!”

Anh Bình vừa mới đi vào bên trong, lập tức nghe thấy phía sau có người chào hỏi với mình.

Anh Bình quay đầu lại nhìn, đây không phải cha Tô Bảo Nhi – Tổng giám đốc Tôi ư? “Cậu Bình, nghe nói cậu mới trở về thành phố Bảo Thạnh, vốn dĩ tôi chuẩn bị tìm cơ hội đến thăm cậu, không nghĩ đến hôm nay lại gặp cậu ở đây.

Tổng giám đốc Tô nhiệt tình đi đến trước mặt anh Bình, đồng thời vươn tay ra.

Tổng giá trị tài sản của tổng giám đốc Tô rơi vào khoảng ba nghìn năm trăm tỷ, ở thành phố Bảo Thạnh này, coi như là nhân vật kinh doanh rất có máu mặt, nhưng so với cha của anh Bình, hiển nhiên vẫn còn kém xa

Phải biết rằng, tổng giá trị tài sản của cha anh Binh ước chừng mười ngàn năm trăm tỷ, việc làm ăn đã sớm mở rộng ra khỏi nơi đây. “Tổng giám đốc Tô, là ông à? Sao tôi không thấy em Bảo Nhi đầu?” Anh Bình mim cười bắt tay với tổng giám đốc Tô. “Đứa con gái này của tôi vẫn còn tùy hứng lắm, tôi bảo con bé đến đây, nhưng con bé nhất định không chịu đến.” Tổng giám đốc Tô lắc đầu cười khổ. “Con gái mà, cô ấy không có hứng thú với mấy bữa tiệc rượu như thế này cũng là bình thường.” Anh Bình nói. Lúc này, tổng giám đốc Tô đến trước mặt anh Bình, nhỏ giọng nói. “Cậu Bình, cậu cảm thấy Bảo Nhi nhà chúng tôi thế nào? Cậu Bình đây là nhân tài kiệt xuất, tôi cảm thấy cậu và Bảo Nhi nhà chúng tôi, chính là một đôi trai tài gái sắc “Chuyện này.” Anh Bình nghe xong, trong lúc nhất thời, vẻ mặt xấu hổ.

Anh Bình không phải kẻ ngốc, ám chỉ của tổng giám đốc Tô với anh ta, anh ta rất rõ, rõ ràng là muốn gán ghép anh ta và Tô Bảo Nhi.

Nhưng anh Bình dám sao? Anh ta tuyệt đối không dám!

Bởi vì anh Binh biết, Tô Bảo Nhi là bạn gái của Lâm Thiên, anh ta nào dám có ý gì với người phụ nữ của Làm Thiên “Sao thế cậu Bình? Chẳng lẽ cậu thấy Bảo Nhi nhà chúng tôi không xinh đẹp à?” Tổng giám đốc Tô nghi ngờ hỏi. “Không phải thế, Bảo Nhi đương nhiên xinh đẹp, chỉ là, theo như tôi được biết, Bảo Nhi đã có bạn trai"Anh Bình cười gượng. “Cậu biết Bảo Nhi có bạn trai?” Tổng giám đốc Tô ngạc nhiên.

Ngay sau đó, tổng giám đốc Tô lắc đầu nói. “Người bạn trai kia của Bảo Nhi, còn ở một khu nhà nghèo, trong nhà chẳng có gì, cậu ta xứng với Bảo Nhi nhà chúng tôi ư? Hoàn toàn là hoa nhài cắm bãi cứt trâu!”

Trong giọng nói của tổng giám đốc Tô tràn đầy khinh thường với Lâm Thiên.

Anh Bình nghe đến đó, không nhịn được bật cười.

Trong lòng anh Bình không khỏi nghĩ thầm, tổng giám đốc Tô à tổng giám đốc Tô, bạn trai của con gái ông không nghèo gì đâu.

Người ta là cháu ngoại của người giàu nhất Tây Nam, không biết trâu bò hơn tôi gấp bao nhiêu lần, có một người con rể trâu bò như thế còn không biết, lại đi phàn nàn.

Anh Bình suy tư một lúc, sau đó cười nói. “Tổng giám đốc Tô, cậu có biết chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh này, có một vị chủ tịch mới đến không?”

Anh Bình biết Lâm Thiên che giấu thân phận, cho nên anh ta không thể nói thẳng ra thân phận của Lâm Thiên, nhưng anh ta vẫn quyết định nói bóng nói gió, nhắc nhở tổng giám đốc Tôi mấy câu “Chủ tịch mới của tập đoàn Tỉnh Xuyên ư? Hình như tôi có nghe loáng thoáng" Tổng giám đốc Tô gật đầu. “Vậy ông có biết người chủ tịch mới kia là ai, có thân phận và bối cảnh gì không?” Anh Bình tiếp tục cười hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.