Cực Phẩm Đại Thiếu

Cực Phẩm Đại Thiếu - Chương 208: Ông trùm thực sự




Mới vừa rồi, gã thanh niên tóc đỏ nghe rất rõ anh Long gọi Lâm Thiên là cậu Lâm.

Gã thanh niên tóc đỏ đương nhiên biết cậu Lâm là ai, chính là ông trùm phía sau của Bảo Thạnh, là chủ tịch chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở Bảo Thạnh.

Làm sao một thanh niên xã hội như gã dám đắc tội với người này được? "Không sai, chính là tôi" Lâm Thiên hờ hững gật đầu. "Cậu Lâm! Xin tha mạng!"

Gã thanh niên tóc đỏ bị dọa vội vàng quỳ sụp xuống đất, cả người không ngừng run rẩy! "Cậu... cậu Lâm!"

Đám thanh niên còn lại cũng đồng loạt luống cuống quỳ xuống, không đứa nào là không bị dọa đến sợ run người.

Bọn họ cũng hiểu đứng trước mặt một đại ca thực sự thì lũ côn đồ, lưu manh như bọn họ đến con kiến cũng chẳng bằng! "Mặc dù tôi không muốn so đo với một đám nhóc như các cậu nhưng các cậu quả đúng là thiếu giáo dục. Tôi đành thay người lớn nhà các cậu dạy dỗ thật tốt các cậu vậy!" Lâm Thiên bình tĩnh nói.

Kế đó, Lâm Thiên vung tay lên. "Tất cả lên cho tôi, thay tôi dạy dỗ lũ nhóc này tử tế đi" "Vâng!"

Sau tiếng đáp lại, nhóm người áo đen xông thẳng đến chỗ lũ thanh niên kia.

Đám thanh niên đó đâu dám phản kháng chỉ biết ngoan ngoãn đứng đó chịu đòn.

Lâm Thiên nhìn sang phía An Tiểu Mai. "An Tiểu Mai, lúc trước anh bảo anh từng dẫn dắt trận đánh nghìn người, lúc ấy em còn chê cười anh chọc ghẹo em, giờ em đã tin rồi chứ?" Lâm Thiên cười như không cười hỏi.

An Tiểu Mai không đáp lại Lâm Thiên mà chỉ nuốt nước bọt cái ực sau đó ngơ ngác nói: "Anh... Anh chính là cậu Lâm trong truyền thuyết đó sao?"

Lúc còn ở trong quán bar, An Tiểu Mai còn nghe tên tóc vàng nói với mình cậu Lâm là ai!

Trong mắt cô, đó chính là nhân vật lớn có thể nhìn mà không thể tiếp xúc.

Có nằm mơ cô cũng không ngờ đến hóa ra Lâm Thiên chính là cậu Lâm đó. "Phải, chính là tôi." Lâm Thiên lại cười như không cười gật đầu. "Cậu Lâm, em... em sai rồi, lúc trước đã chống đối anh, anh đừng có giết em!" An Tiểu Mai vô cùng sợ hãi nói. "Giết em? Tại sao anh phải giết em?" Lâm Thiên cười hỏi. "Bởi vì anh là đại ca giang hồ đó! Người bình thường đắc tội với đại ca không phải đều bị đại ca xử sao?" An

Tiểu Mai yếu ớt nói. "Hahaha!" Lâm Thiên không kiềm được phá lên cười. "An Tiểu Mai, anh phát hiện ra em quả đúng là một cô gái có tư tưởng bất thường đấy." Lâm Thiên cười nói.

Dừng vài giây, Lâm Thiên lại tiếp tục: "Với lại, anh là bạn của chị em, sao có thể giết em được chứ, phải không?" "Cũng đúng, không ngờ chị em lại tìm được một bạn trai là đại ca giang hồ. Chị ấy đúng là giỏi thật, còn bạn trai em đúng là một thằng khốn!" An Tiểu Mai nói. "Người bạn trai kia của em? Cậu ta cùng lắm cũng chỉ là một thanh niên xã hội, ngay cả đàn em giang hồ cũng chẳng phải." Lâm Thiên lắc đầu đáp.

Ngay sau đó, Lâm Viên lại vẫy vẫy tay với anh Long bên cạnh tỏ ý bảo ông ta mang tên tóc vàng đến đây.

Tóc vàng lập tức bị người ta dẫn tới. "Cậu... cậu Lâm!" Tóc vàng vô cùng sợ hãi, không cả dám ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thiên.

Tóc vàng cũng không ngờ được, Lâm Thiên mà cậu ta cứ trêu chọc lại là cậu Lâm. Nghĩ đến bản thân cứ đứng trước mặt cậu Lâm khoe khoang chính mình giỏi giang thế nào, cậu ta lại thấy bản thân đúng là quá nực cười!

Lâm Thiên quay sang nhìn An Tiểu Mai hỏi: "An Tiểu Mai, anh muốn xử lí bạn trai em, em không có ý kiến gì chứ?" "Cậu Lâm, em... em nào dám có ý kiến! Hơn nữa khi anh ta quỳ xuống thì anh ta đã không phải bạn trai em nữa rồi!" An Tiểu Mai nói,

Lâm Thiên gật đầu sau đó đi đến trước mặt tên tóc vàng.

Lúc này, tóc vàng cũng chỉ biết run lên như cầy sấy. "Tóc vàng, mấy lần trước cậu nói muốn đánh tôi đều bị An Tiểu Mai cản lại, giờ đã không ai cản trở nữa, cậu có thể ra tay đánh tôi rồi đấy!" Lâm Thiên cúi nhìn cậu ta. "Cậu... cậu Lâm, lúc trước tôi không biết thân phận của anh nên mới dám hùng hồn vậy. Tôi... tôi không dám đánh cậu Lâm đâu!" Tóc vàng không ngừng run rẩy.

Lâm Thiên nhìn chăm chú mới phát hiện quần tóc vàng đã ướt rồi.

Bị anh dọa tè ra quần rồi à?

Đúng là khác xa cái bộ dáng hung hăng, cao ngạo với anh khi trước mà. "Ngẩng đầu!" Lâm Thiên nói.

Tóc vàng ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, có điều cả trên mặt và trong mắt cậu ta đều viết đầy chữ sợ. "Sau này đừng tìm đến An Tiểu Mai nữa, rõ chưa?"

Lâm Thiên bình tĩnh nói. "Rõ! Rõ!" Tóc vàng gật đầu lia lịa y như gà con mổ thóc. "Cút đi!" Lâm Thiên xua tay nói.

Lâm Thiên cũng lười lãng phí thời gian với cái loại lâu la bé tẹo như cậu ta. "Vâng vâng vâng!" Tóc vàng liên tục gật đầu sau đó chạy đi. "Dừng lại cả đi!" Lâm Thiên phẩy tay nói.

Người của công ty vệ sĩ Tỉnh Xuyên đều nghe lệnh, dừng tay.

Lâm Thiên đi đến trước mặt gã tóc đỏ kia.

Gã tóc đỏ đã bị đánh sưng hết mặt mũi rồi. "Sau này đừng mẹ nó thấy con gái là ghẹo, rất vô đạo đức hiểu chưa? Sau này mà để tôi biết cậu tiếp tục làm trò đẩy thì tôi thấy một lần đánh cậu một lần!" Lâm Thiên nhìn gã nói. "Vâng vâng vâng!" Gã tóc đỏ gật đầu liên tục. "Còn cái đám thanh niên các cậu, ngoan ngoãn học hành, đừng mẹ nó ngày ngày nhằm mắt lăn xả, biết chưa?" Lâm Thiên liếc nhìn qua đảm thanh niên còn lại. "Vâng vâng vâng! Cậu Lâm dạy phải!" Đám thanh niên đó cũng gật đầu liên tục. "Được rồi, cút cả đi!" Lâm Thiên phầy tay. "Cảm ơn cậu Lâm! Cảm ơn cậu Lâm!"

Sau khi bái tạ, mấy thanh niên vội vàng trèo lên chiếc mô tô Quỷ Hỏa chạy đi mất. "Ha ha ha! Thắng rồi!" Trông thấy bọn tóc vàng chạy mất dạng, An Tiểu Mai vui vẻ nhảy lên reo hò, vô cùng phấn khích.

Ngay sau đó, An Tiểu Mai quay sang nhìn Lâm Thiên. "Cậu Lâm, anh thật là đẹp trai quá đi! Nói có một câu thôi cũng làm bọn chúng sợ tè ra quần rồi!" An Tiểu Mai nhìn Lâm Thiên đầy ngưỡng mộ. "Đúng là cô gái não tàn." Lâm Thiên liếc mắt nhìn cô. "Cậu Lâm, anh đừng nói người ta như vậy mà." An Tiểu

Mai yếu ớt nói. "Sao không phản đối mạnh mẽ nữa rồi?" Lâm Thiên cười hỏi. "Em... em không dám. Anh là cậu Lâm mà" An Tiểu Mai yếu ớt nói. "Ha ha, không dám là đúng rồi!" Lâm Thiên hạ hạ cười. Coi như Lâm Thiên cũng nhìn rõ cô gái não tàn này rồi, rất tôn trọng người giang hồ. Muốn hàng phục được cô ta, muốn làm cô ta phải khuất phục, phải dùng thân phận cậu Lâm của anh mới được. "Vậy bắt đầu từ bây giờ, em có nghe lời anh hay không?" Lâm Thiên hỏi. "Đương nhiên! Cậu Lâm đã lên tiếng, em có thể không làm sao!?" An Tiểu Mai nói. "Được, vậy em theo anh về nhà đi, anh đưa em về" Lâm Thiên nói. "Về nhà á... An Tiểu Mai có chút không muốn. "Sao? Em không nghe lời anh à?" Lâm Thiên làm ra vẻ tức giận. "Không không không! Em không có ý đó! Em về với anh!" An Tiểu Mai vội vàng xua tay. "Thế còn tạm được" Lâm Thiên mỉm cười.

Tiếp sau đó, Lâm Thiên nhìn anh Long. "Tiểu Long, tối nay vất vả rồi, ông đưa các anh em về nhà đi" Lâm Thiên nói. "Làm việc cho cậu Lâm sao có thể vất vả được!" Anh Long cười đáp.

Sau đó anh Long cũng dẫn người đi khỏi. Lâm Thiên cũng dẫn An Tiểu Mai lên xe thương vụ của bản thân sau đó lái xe đến nhà cô ta.

Sau khi lên xe, Lâm Thiên gọi điện thoại cho chị của An Tiểu Mai là An Tiểu Ngọc, nói sẽ lập tức đưa An Tiểu Mai về nhà.

Trên xe. "Nếu anh là cậu Lâm, vậy lúc đầu khi anh đến tìm em, sao anh không công khai thân phận chứ, vậy thì em sẽ không coi thường anh rồi" An Tiểu Mai tò mò nói. "Ông lớn thực sự đều sẽ thâm tàng bất lộ, chỉ có lũ thanh niên xã hội hồ đồ mới chạy đi khoe khoang khắp nơi, hiểu không?" Lâm Thiên nói. "Nói rất có lí." An Tiểu Mai chợt hiểu ra, gật đầu đáp. "Cậu Lâm, mới nãy khi anh ra lệnh cho đám người áo đen kia, bọn họ cúi người chào anh, thực sự oai phong lắm!" An Tiểu Mai lại nhìn Lâm Thiên đầy ngưỡng mộ. "Vẫn nên nói chuyện của em đi. Sau này tan học thì về nhà đừng làm chị em bận lòng đã biết chưa. Nếu em mà không nghe lời thì anh lợi hại sao em cũng hiểu rồi đấy." Lâm Thiên giơ nắm đấm lên. "Vâng." An Tiểu Mai gật đầu đáp. "Còn nữa, sau này đừng giao du với loại người như tên tóc vàng nữa. Thật chẳng hiểu tại sao em lại kiếm người như vậy làm bạn trai nữa. Em không định trao thân cho cái loại người như thế đấy chứ?" Lâm Thiên nói. "Cậu Lâm nói linh tinh gì vậy! Người ta... Người ta vẫn là xử nữ đấy nhé!" An Tiểu Mai bĩu môi nói. "Ồ? Em vẫn là xử nữ cơ à? Không lừa anh đấy chứ?"

Lâm Thiên ngạc nhiên nhìn An Tiểu Mai.

Cái bộ dáng lưu manh như An Tiểu Mai này, lại còn đi theo tóc vàng chạy nhảy khắp nơi. Nói thật, lần đầu gặp cô ta, Lâm Thiên đã nghĩ cô ta sớm đã không còn... "Dù anh có là cậu Lâm cũng không thể bôi nhọ sự trong sạch của em được! Nếu mà không tin, anh... anh có thể kiểm tra!" An Tiểu Mai giận dữ. "Kiểm tra? Cái này thì sao mà kiểm tra được?" Lâm Thiên hỏi. "Anh thử một chút không phải sẽ biết ngay sao!" An Tiểu Mai ngẩng đầu ưỡn ngực.

An Tiểu Mai vừa nói xong mặt đã đỏ bừng. Cô ta nhận ra bản thân vì bị nghi oan mà nóng giận đến nói sai rồi. Sau khi nghe xong cả Lâm Thiên cũng bối rối theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.