Cực Phẩm Đại Thiếu

Cực Phẩm Đại Thiếu - Chương 204: Giúp Đỡ




Một bên khác.

Bên trong biệt thự của Khương Hùng Dũng.

Bên trong biệt thự của Khương Hùng Dũng, một đống vệ sĩ lực lưỡng đeo kính đen đi qua đi lại tuần tra trong sân. Toàn bộ biệt thự canh giữ nghiêm ngặt, dường như một con muỗi cũng không bay lọt vào được. Trong phòng khách của biệt thự. "Ông Khương, một đội thu phí bảo kê của chúng ta vào thu phí nhà bạn của Lâm Thiên, làm cha người đó bị thương. Theo tính cách của Lâm Thiên, chỉ sợ cậu ta sẽ không làm hòa" Cố vấn báo cáo với Khương Hùng Dũng. "Hừ, cho dù cậu ta không chịu làm hòa thì sao chứ, lẽ nào cậu ta dám tấn công tôi như tấn công ông Lục sao?" Khương Hùng Dũng cười lạnh.

Khương Hùng Dũng nói tiếp: "Nếu như đúng là thế thì tôi cầu còn không được. Tôi đã sớm sắp đặt một cái bẫy rồi, chỉ chờ cậu ta nhảy vào thôi."

Chuyện Lâm Thiên tấn công ông Lục, tất nhiên Khương Hùng Dũng cũng đã biết rồi.

Bởi vì Lâm Thiên cũng là kẻ thù một mất một còn với ông ta, Khương Hùng Dũng sợ Lâm Thiên sẽ tấn công ông ta.

Vì thế nên từ sau khi Khương Hùng Dũng biết được chuyện này thì ông ta đã âm thầm sắp xếp chuẩn bị, cài một cái bẫy.

Nếu như Lâm Thiên dám dẫn người tới tấn công ông ta, lực lượng vệ sĩ bên trong biệt thự chắc chắn có thể chống đỡ đợi tới khi cứu viện của ông ta tới. Đến lúc đó phối hợp trong ngoài tấn công, ông ta tin chắc mình có thể đánh bại Lâm Thiên.

Vì thế nên gần đây Khương Hùng Dũng đã trắng trợn chiêu mộ thêm người, thậm chí ông ta còn lấy hết của cải dự trữ mấy năm nay ra để đầu tư.

Bởi vì thiếu tiền nên Khương Hùng Dũng mới tăng mức giá bảo kê, cũng cố gắng tìm cách vơ vét tiền tài ở những mặt khác.

Bên trong phòng làm việc ở tầng cao nhất của cao ốc Tỉnh Xuyên. "Chủ tịch Lâm, để em bóp vai cho anh nhé." An Tiểu

Ngọc thư ký riêng của Lâm Thiên đấm bóp vai cho anh. Lúc này, tổng giám đốc Lưu Thân bước vào. "Lưu Thân, mấy hôm nay tôi không có ở công ty, công ty vẫn ổn chứ?" Lâm Thiên hỏi. "Anh Thiên, mọi thứ đều ổn cả, sau khi khu bảo vệ số 1 bắt đầu phát triển, bây giờ chúng ta đang dốc hết sức mình tiến hành xây dựng phát triển, tranh thủ nhanh chóng làm xong" Lưu Thân nói. "Ừ" Lâm Thiên gật đầu. "Đúng rồi Lưu Thân, anh nói có việc muốn báo cáo với tôi, là chuyện gì thế?" Lâm Thiên hỏi.

Lưu Thân quay đầu nhìn thư ký An Tiểu Ngọc, nói: "An Tiểu Ngọc, cô đi ra ngoài mua một ly cà phê cho chủ tịch Lâm đi."

Lưu Thân làm như thế tất nhiên là vì muốn đuổi An Tiểu Ngọc ra ngoài. "Vâng, tổng giám đốc Lưu" An Tiểu Ngọc gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài. Sau khi An Tiểu Ngọc rời khỏi phòng làm việc, Lưu

Thân lập tức lên tiếng. "Chủ tịch Lâm, lần trước anh kêu tôi nghĩ cách lôi kéo quản lý cấp cao trong công ty Khương Hùng Dũng, đã có kết quả rồi" “Ồ? Mua chuộc được mấy tên?" Lâm Thiên vội vã hỏi dò. "Trước mắt đã có hai người, lần lượt là giám đốc tài chính và giám đốc quản lý chất lượng của tập đoàn Hùng Dũng, bây giờ còn đang tiếp cận thêm mấy người quản lý cấp cao, khả năng lôi kéo được về đây khá là cao" Lưu Thân nói. "Tốt lắm!" Lâm Thiên cười gật đầu. "Bọn họ cũng đã cung cấp một chút tin tức nội bộ của công ty bọn họ cho chúng ta, chuyện này rất có lợi cho chúng ta" Lưu Thân nói. "Ừ!" Lâm Thiên gật gù.

Ngừng một chút, Lâm Thiên nói tiếp: "Nếu như tôi nhớ không nhầm, bên cạnh Khương Hùng Dũng có một cố vấn, là thân tín đắc lực của ông ta, Khương Hùng Dũng rất tin tưởng gã, thường thường giao trách nhiệm cho gã, đúng không?" "Đúng vậy!" Lưu Thân gật đầu. Ngay sau đó, Lưu Thân sáng mắt lên, nói. "Anh Thiên. Không phải anh... Muốn mua chuộc tên cổ vẫn này chứ?" “Đúng là ý này. Lâm Thiên gật đầu. "Anh Thiên, chuyện này cực kỳ nguy hiểm, gã là thân tín của Khương Hùng Dũng, đã theo ông ta hơn mười năm rồi, muốn mua chuộc gã e là khó như lên trời"

Lưu Thân nói tiếp.

Mà một khi mua chuộc gã thất bại, chắc chắn gã sẽ báo cáo lại cho Khương Hùng Dũng, đến lúc đó, ông ta sẽ biết được chúng ta âm thầm sai khiến người của ông ta, chắc chắn ông ta sẽ nghiêm túc điều tra cấp dưới, có thể sẽ làm liên lụy tới người chúng ta đã mua chuộc.

Lâm Thiên gật gù: "Tôi hiểu, vì thế nên muốn mua chuộc gã thì không thể chỉ dựa vào tiền thôi là được, trước khi chắc chắn thì cũng không thể tìm gã được"

Sau đó, Lâm Thiên nhìn Lưu Thân. “Lưu Thân, trước đó anh hãy âm thầm đi điều tra gã cố vấn này, nhất là gã có những người thân nào, có điểm yếu như thế nào, điều tra xong thì báo cáo cho tôi, tôi sẽ tiếp tục nghĩ cách." Lâm Thiên nói.

Gã cố vấn của Khương Hùng Dũng này là thân tín của ông ta, nếu như có thể lôi kéo được gã về, trong ngoài cùng nhau phối hợp thì sẽ dễ dàng tiêu diệt được Khương Hùng Dũng hơn.

Đây cũng là một kế hoạch khác mà Lâm Thiên đã chuẩn bị. "Vâng, chủ tịch Lâm, tôi sẽ đi làm ngay lập tức!" Lưu Thân trả lời.

Sau khi Lưu Thân ra khỏi văn phòng không bao lâu, thư ký An Tiểu Ngọc đã bưng cà phê vào. "Chủ tịch Lâm, cà phê đây ạ"

Cô ấy đẩy tách cà phê nóng hổi tới trước mặt Lâm

Thiên. "Haiz..."

Lâm Thiên thở dài một hơi, sau đó nhắm mắt lại xoa xoa huyệt Thái Dương.

Một đống chuyện bề bộn như thế này làm Lâm Thiên nhức cả đầu.

Tuy rằng bây giờ Lâm Thiên đã trở thành thế hệ giàu có đời thứ ba bậc nhất, gia tài bạc tỷ, song song đó cũng có nhiều phiền phức và thử thách hơn.

Lâm Thiên phải nghĩ cách chiến đấu với bọn họ, đấu trí đấu mưu cùng họn họ!

Hơn nữa chỉ cần bất cẩn một chút là có thể rớt xuống vực sâu. "Chủ tịch Lâm, anh nhức đầu sao? Em xoa giúp anh nhé?" Sau khi An Tiểu Ngọc nói xong thì bắt đầu xoa huyệt

Thái Dương cho Lâm Thiên. "Tiểu Ngọc, khoảng thời gian này đã làm quen với công ty chưa?" Lâm Thiên hỏi.

An Tiểu Ngọc là người Lâm Thiên tự mình tuyển vào công ty, tất nhiên Lâm Thiên cũng sẽ quan tâm tới cô ấy. "Chủ tịch Lâm, trong khoảng thời gian anh không có mặt ở đây, mỗi ngày em không có chuyện gì làm, lúc rảnh rỗi thì ở trong công ty phụ giúp dọn dẹp sạch sẽ, sau đó đọc sách, học hỏi kinh nghiệm làm thư ký" An Tiểu Ngọc lại nói. "Đúng rồi, lần trước anh nói giúp em dạy dỗ em gái em, bây giờ em gái em ra sao rồi?" Lâm Thiên hỏi.

An Tiểu Ngọc thở dài thườn thượt: "Haiz... Em ấy vẫn không chịu nghe lời, nhưng mà chủ tịch Lâm bận bịu như vậy. Em không thể làm mất thời gian của anh được." "Vừa hay bây giờ anh cũng đang rảnh rỗi một lúc, có thể giúp em dạy kèm, em gái em học cấp ba ở trường trung học phổ thông Bảo Thạnh đúng không? Cô bé tên là gì?" Lâm Thiên nói.

Tuy rằng bây giờ tình hình có hơi căng thẳng, nhưng bây giờ cái Lâm Thiên cần chính là chờ đợi.

Đầu tiên. Lâm Thiên đang chờ Thạch Hàn tìm tinh anh giúp mình, tiếp theo là chờ đợi cuộc thi đấu quyền dưới lòng đất được tổ chức sau mười ngày nữa, để thành lập một đội tinh nhuệ nhỏ.

Còn nữa, Lâm Thiên còn phải chờ tin tức dò la về gã cố vấn của Khương Hùng Dũng từ Lưu Thân nữa.

Vì thế một hai ngày này Lâm Thiên cũng không có bận rộn chuyện gì cả. "Con bé tên là An Tiểu Mai, em và trong nhà em bây giờ hoàn toàn không thể nào quản lý được nó. Nếu như chủ tịch Lâm thật sự có thể quản lý được nó vậy thì hay quá" An Tiểu Ngọc nói. "Anh chỉ có thể nói cố gắng, em kể lại cẩn thận tình huống của con bé cho anh nghe một chút." Lâm Thiên nói.

Năm giờ chiều, cổng trường trung học phổ thông Bảo Thạnh. Cổng trường có một chàng trai trẻ nhuộm tóc vàng lái một chiếc Volkswagen, dường như đang đỗ tại cổng trường chờ ai đó.

Lâm Thiên cũng đứng ở cửa trường học, đợi em gái An Tiểu Mai của An Tiểu Ngọc đi ra ngoài. "Oắt con, có thuốc lá không? Lấy hai điếu ra hút coi."

Tóc vàng đi tới trước mặt Lâm Thiên. "Không có" Lâm Thiên liếc nhìn người kia. "Chậc, ra ngoài mà còn không biết đem theo thuốc lá, vừa thấy đã biết là một thẳng hỏng bét" Sau khi tóc vàng khinh thường nói một câu thì xoay người đi khỏi.

Lâm Thiên cười lắc đầu một cái, cũng không rảnh quan tâm.

Lúc này tiếng chuông tan trường reo lên, học sinh lần lượt chạy ra khỏi trường học.

Lâm Thiên móc một tấm ảnh ra khỏi túi, đây là bức ảnh của em gái nhỏ An Tiểu Mai. Khoảng chừng bảy, tám phút sau. "Chính là cô bé!"

Rốt cuộc Lâm Thiên cũng thấy được bóng dáng của

An Tiểu Mai. Phía trên An Tiểu Mai mặc đồng phục học sinh, bên dưới lại là một chiếc quần jeans siêu ngắn, kiểu phối đồ này cũng hơi bị lạ.

Hơn nữa cô bé còn trang điểm tông màu khói, xỏ khuyên tai, ăn mặc theo phong cách cô nhóc lưu manh!

Có điều dáng vẻ của cô bé thật sự rất giống với chị gái

An Tiểu Ngọc của cô, nên nhan sắc cũng tính là rất ổn. "An Tiểu Mai!"

Lâm Thiên lên tiếng cản cô lại. "Ông chú, chú là ai thế? Tôi quen chú à?" Vẻ mặt An Tiểu Mai cảnh giác nhìn Lâm Thiên.

Nghe thấy An Tiểu Mai gọi mình là ông chú, Lâm Thiên cạn lời không biết nói gì.

Đây là lần đầu tiên Lâm Thiên nghe thấy người ta gọi mình như vậy, dù sao Lâm Thiên còn chưa tốt nghiệp đại học. "Anh là bạn của chị em, tới đón em tan học về nhà"

Lâm Thiên nói. "Vừa nhìn là biết chả phải người tốt rồi, sao tôi tin chú được chứ?" An Tiểu Mai cà lơ phất phơ phủi phủi túi đồng phục học sinh. "Đây là bức ảnh chị em đưa cho anh, chắc em biết tấm ảnh này nhỉ?" Lâm Thiên đưa bức ảnh trong tay tới trước mặt cô.

An Tiểu Mai nhìn nhìn, đó quả nhiên là bức ảnh chị mình chụp cho mình.

Ngay sau đó, An Tiểu Mai đánh giá Lâm Thiên từ trên xuống dưới, vẻ mặt chán ghét nói: "Đừng bảo chú là bạn trai của chị tôi nhé? Gu của chị tôi cũng tệ quá đi, thế mà lại tìm một tên bạn trai nghèo như thế, ra ngoài đường chị ấy không sợ mất mặt thì tôi cũng sợ giùm."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.