Cực Phẩm Đại Thiếu

Cực Phẩm Đại Thiếu - Chương 199: Trở Về Thành Phố Bảo Thạnh




Sau khi Đỗ Thiếu và ba của Đỗ Thiếu nghe được lời nói này, vẻ mặt của họ đều thay đổi.

Ngông cuồng.

Bọn họ chỉ cảm thấy Lâm Thiên thật là quá ngông cuồng.

Vừa mở miệng đã dám nói là sẽ tiêu diệt nhà họ Đỗ bọn họ, nhà họ Đỗ bọn họ ở thành phố Việt Hoàng này, dù sao cũng là gia đình có máu mặt. “Sao hả? các người không tin tôi có thể diệt trừ được nhà họ Đỗ sao? Tôi có thể diệt trừ được ông Lục, các người cảm thấy nếu tôi muốn diệt trừ nhà họ Đỗ các người là sẽ có vấn đề sao?” Lâm Thiên cười lạnh nói.

Sau khi Đỗ Thiếu và ba của Đỗ Thiếu nghe được lời nói này, toàn thân bất chợt run lên.

Lời nói này của Lâm Thiên, không khác gì đã thức tỉnh hai người họ, nhà họ Đỗ còn thua kém hơn ông Lục rất nhiều, Lâm Thiên có thể tiêu diệt ông Lục, đi tiêu diệt thêm nhà họ Đỗ họ thì có là gì? “Cậu Thiên, còn có sự lựa chọn thứ ba không?” Ba của Đỗ Thiếu cố nặn ra một nụ cười khó coi. “Ông nói xem?” Lâm Thiên cười lạnh một tiếng. “Được, chúng tôi chọn cách thứ nhất” Ba của Đỗ Thiếu cắn chặt răng nói ra sự lựa chọn.

Con đường thứ nhất và con đường thứ hai, nếu như phải lựa chọn, chỉ cần không phải là đồ ngốc, đều nhất định sẽ chọn con đường thứ nhất. "Ba."

Đỗ Thiếu kinh hãi nhìn ba mình. “Thằng khốn nạn, ai kêu mày đánh người phụ nữ của cậu Thiên? Bây giờ là để mày trả nợ” Ba của Đỗ Thiếu hung dữ nói. “Ông chủ Đỗ, xem ra ông vẫn còn có chút lý trí, biết đưa ra sự lựa chọn như thế nào” Lâm Thiên lạnh lùng nói. Nếu như ba của Đỗ Thiếu không chọn con đường thứ nhất. Lâm Thiên bây giờ tuyệt đối dám tiêu diệt nhà họ Đỗ. Tiếp theo đó, Lâm Thiên ra hiệu cho Thạch Hàn.

Thạch Hàn gật đầu, sau đó trực tiếp lao tới trước mặt

Đỗ Thiếu. "Ao." Cùng với một tiếng mổ heo thảm thiết vang lên, chân của Đỗ Thiếu trực tiếp bị Thạch Hàn đạp gãy.

Cả người Đỗ Thiếu ngã nằm trên mặt đất, anh ta đau đến thở ra một ngụm hơi lạnh, khuôn mặt càng trắng bệch đến không còn một chút sắc máu.

Ba của Đỗ Thiếu chứng kiến tất cả những điều này, nhưng ông ta lại không dám làm gì, bởi vì ông ta biết rằng với thân phận và xuất thân của Lâm Thiên, ông ta căn bản không đủ tư cách để thách thức Lâm Thiên,

Lâm Thiên nhìn Đỗ Thiếu, chậm rãi nói: “Đỗ Thiếu, đây là một bài học cho anh, tôi sẽ nói thẳng cho anh biết, nếu như sau này anh còn dám đến quấy rầy Phạm Minh Tú, thì đó chính là lúc nhà họ Đỗ của anh bị huỷ diệt"

Sau khi buông xuống câu nói này, Lâm Thiên trực tiếp đưa mọi người đi ra ngoài.

Hai trăm người do Lâm Thiên dẫn tới cũng lần lượt lui ra khỏi biết thư

Trong biệt thự.

Ba của Đỗ Thiếu nhanh chóng đỡ con trai mình dậy “Con trai, chuyện này cũng là bất đắc đ, từ nay về sau con nhớ tuyệt đối đừng đồng vào Phạm Minh Tú nữa, nếu không nhà họ Đỗ của chúng ta sẽ gặp tại hoa diệt vong bay giờ ba sẽ đưa con đến bệnh viên ngay.

Sau khi rời khỏi nhà họ Đỗ, Lâm Thiên liên đưa Phạm Minh Tú trở về khách sạn.

Bên trong khách sạn.

Vừa vào đến khách sạn, Phạm Minh Tú đã chủ động ôm lấy Lâm Thiên. “Lâm Thiên, cảm ơn anh. Đã giúp em cho Đỗ Thiếu một bài học, cũng coi như là trút được cơn giận trong lòng em” Phạm Minh Tú nở một nụ cười quyến rũ. “Bây giờ đừng nhắc tới người khác nữa, đêm nay sẽ không ai có thể quấy rầy chúng ta rồi. Lâm Thiên nở một nụ cười xấu xa.

Mấy ngày nay, mỗi lần Lâm Thiên muốn xảy ra chuyện gì đó với Phạm Minh Tử thì đều bị quấy rầy.

Và bây giờ, chuyện cần làm cũng đã được xử lý xong Sau khi nói xong, Lâm Thiên trực tiếp đẩy Phạm Minh

Tú vào tường, anh hôn lên Phạm Minh Tử.

U.

Phạm Minh Tú khẽ rên lên một tiếng, trên mặt bắt đầu ửng đỏ, vốn cô ấy đã là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, giờ đây nhìn lại càng trông hấp dẫn hơn, khiến người không thể kiềm chế được.

Khi Lâm Thiên cởi quần áo của Phạm Minh Tú, cô ấy lên tiếng nói. “Anh yêu đừng gấp gáp, em đi tắm trước đã. “Tiểu yêu tinh, anh không đợi được nữa.

Lâm Thiên trực tiếp ôm Phạm Minh Tú lên đặt ở trên giường.

Nhìn Phạm Minh Tú đang nằm ở trước mặt mình, Lâm Thiên suýt chút nữa đã chảy máu mũi, Phạm Minh Tú không chỉ xinh đẹp, hơn nữa thân hình còn vô cùng nóng bỏng. “Tiểu yêu tinh, anh đến đây.

Cơn lửa nóng mà Lâm Thiên đã kìm nén suốt mấy ngày nay, lúc này đã dâng trào rồi, Lâm Thiên nào còn có thể đợi được nữa? Củi khô gặp ngọn lửa, chuyện gì sẽ xảy ra, điều này không cần nói cũng biết được.

Trong căn phòng tràn ngập sắc xuân. “Anh yêu, chờ một chút”

Khi Lâm Thiên đang chuẩn bị xâm nhập vào, thì Phạm Minh Tú đột nhiên gọi cản Lâm Thiên. “Sao vậy?” Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn Phạm Minh Tú. “Anh phải đảm bảo với em là sẽ cho em một danh phận” Phạm Minh Tú lộ ra vẻ nghiêm túc. “Đương nhiên. Lần trước không phải anh đã hứa với em rồi sao” Lâm Thiên gật đầu.

Sau khi nói xong, Lâm Thiên tiếp tục.

Cùng với một tiếng rên rỉ của Phạm Minh Tú, Lâm

Thiên trực tiếp xâm nhập thẳng vào. Lần này, cuối cùng cũng không có ai đến làm phiền

Lâm Thiên và Phạm Minh Tú.

Lâm Thiên trẻ tuổi sung sức, tất nhiên không thể chỉ một hai lần là kết thúc, anh và Phạm Minh Tú quấn quýt với nhau đến tận trời tờ mờ sáng, hai người mới ôm nhau mơ màng chìm vào trong ngủ giấc ngủ.

Đây là lần thứ ba Lâm Thiên làm loại chuyện này, lần đầu tiên là với Tô Bảo Nhi, nhưng đó là khi anh và Tô Bảo Nhi đều bị chuốc thuốc, sau đó Lâm Thiên không hề chạm vào Tô Bảo Nhi nữa.

Lần thứ hai là với Phạm Minh Tú, chính là lần trước khi hai người say rượu, nhưng Lâm Thiên hoàn toàn không nhớ ra được.

Bây giờ mới là theo đúng nghĩa là lần đầu tiên mà Lâm

Thiên làm trong trường hợp tỉnh táo.

Lần này cùng với Phạm Minh Tú người phụ nữ xinh đẹp này, thật khiến Lâm Thiên không thể nhịn được, dĩ nhiên anh làm rất thoả chí.

Lâm Thiên đã dành ba ngày ở lại với Phạm Minh Tú, rồi mới khởi hành rời khỏi thành phố Việt Hoàng.

Trong ba ngày này, chi nhánh Việt Hoàng của tập đoàn Tỉnh Xuyên cũng trải qua một đợt cải tổ.

Đồng thời vào lúc này, Trần Hạo cũng ở trong ba ngày này, bắt đầu tiếp quản công việc làm ăn của ông Lục.

Công ty vệ sĩ Tỉnh Xuyên của chi nhánh Việt Hoàng cũng chính thức được mở cửa. Trước khi Lâm Thiên rời đi, Phạm Minh Tú đương nhiên đi tiễn Lâm Thiên.

Ở tầng dưới công ty. “Lâm Thiên, anh đừng quên em đấy, có thời gian nhớ đến thành phố Việt Hoàng thăm em, biết không?" Phạm Minh Tú bĩu môi nói một cách nũng nịu. “Yên tâm đi, từ thành phố Việt Hoàng đến thành phố Bảo Thạnh cũng chỉ có hai tiếng lộ trình, hơn nữa khi em nhớ anh cũng có thể đến thành phố Việt Hoàng tìm anh. Lâm Thiên cười nói. “Được thôi.

Phạm Minh Tú sáp lại gần Lâm Thiên, rồi hôn lên mặt Lâm Thiên một cái.

Đúng lúc này, Huỳnh Tuệ Mẫn cũng từ công ty chạy ra, chạy tới chỗ Lâm Thiên. “Lâm Thiên, nghe nói anh phải đi rồi, tôi...tôi cũng muốn đến tiễn anh. Huỳnh Tuệ Mẫn vừa nói vừa đan ngón tay của mình vào nhau, trông có chút không tự nhiên.

Phạm Minh Tú khế cười thầm, sau đó nói nhỏ vào tai Lâm Thiên: “Anh yêu, anh đào hoa thật đấy"

Lâm Thiên nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng. “Huỳnh Tuệ Mẫn, mấy ngày nay làm quản lý hành chính vẫn quen chứ?" Lâm Thiên hỏi. “Đều nhớ vào chị Minh Tú đã dạy bảo tôi, nếu không đến bây giờ tôi vẫn không biết phải làm gì” Huỳnh Tuệ Mẫn mỉm cười. “Vậy sao?”

Lâm Thiên kinh ngạc nhìn Phạm Minh Tú. “Nhìn em làm gì? Trọng trách anh giao phó cho em, em đương nhiên phải đào tạo cho thật tốt rồi” Phạm Minh

Tú cười nói. Phạm Minh Tú dừng lại một chút, lại tiếp tục nói: “Nhưng mà thiên phú của Huỳnh Tuệ Mẫn rất tốt, tuy rằng còn nhiều thứ không hiểu, nhưng vừa học đã biết ngay, em tin là không lâu nữa, cô ấy sẽ có thể tự mình đảm đương công việc trở thành chủ lực của công ty. “Được, Minh Tú còn phải phiền em dạy dỗ thêm cho cô ấy” Lâm Thiên nói.

Phạm Minh Tú gật đầu: “Yên tâm đi, em nhất định sẽ tận tâm giúp cô ấy mà. “Được, anh đi trước đây”

Sau khi tạm biệt hai người, Lâm Thiên liền quay người bước lên xe.

Sau hai tiếng lộ trình, Lâm Thiên cuối cùng cũng trở về thành phố Bảo Thạnh.

Chuyến đi đến thành phố Việt Hoàng này, đối với Lâm Thiên mà nói vẫn nhận được không ít thu hoạch, anh không chỉ khống chế được thế lực ngầm ở thành phố Việt Hoàng, mà còn nắm trong tay chi nhánh thành phố Việt Hoàng của tập đoàn Tỉnh Xuyên.

Nếu đến sau này Lâm Thiên phải tiếp quản Tỉnh Xuyên, Lâm Thiên càng nắm được nhiều thứ trong tay, thì tất nhiên sau khi tiếp quản, sự phản đối sẽ càng ít hơn.

Dĩ nhiên điều này còn lâu mới đủ, suy nghĩ của Lâm Thiên là ngoài sự nghiệp làm ăn của Tỉnh Xuyên, anh còn phải phát triển sự nghiệp làm ăn của riêng mình.

Nhưng về chuyện này không phải là trong một sớm một chiều có thể hoàn thành được.

Hiện tại mà nói công ty vệ sĩ Tỉnh Xuyên cũng coi như là sự nghiệp do Lâm Thiên làm nên.

Nhưng trong lòng Lâm Thiên có tính qua, lợi nhuận của công ty vệ sĩ trong một năm không cao. Công ty vệ sĩ ở thành phố Bảo Thạnh và thành phố Việt Hoàng cộng lại trong một năm có thể kiếm được mấy chục tỷ lợi nhuận ròng đã không tệ rồi.

Dù sao, bên dưới còn có rất nhiều nhân viên phải trả lương, với lại Lâm Thiên trả tiền lương cho những nhân viên này cũng khá cao.

Hơn nữa, Lâm Thiên không muốn làm kiểu làm ăn trái với lương tâm đó. Ví dụ như ông Lục trước đó phát triển nhờ vào các vụ bán hàng đa cấp để kiếm tiền ở thành phố Việt Hoàng.

Tất nhiên, đối với Lâm Thiên mà nói, mục đích chính của việc thành lập công ty vệ sĩ không phải chỉ dùng để kiếm tiền, mà để nâng cao thực lực của bản thân, để cho mình có thể lớn mạnh hơn.

Sau khi trở về thành phố Bảo Thạnh, Lâm Thiên lái xe trực tiếp đến thẳng bệnh viện để thăm Lý Ảnh Hồng lớp trưởng thời trung học và em trai của cô ấy, và vả cô gái Tiểu Ngọc được cứu khỏi vụ bán hàng đa cấp lần trước, anh đến xem vết thương của họ thế nào rồi.

Trước đó Lâm Thiên vội phải đến thành phố Việt Hoàng để trả thù, nên chỉ đưa họ vào bệnh viện rồi trực tiếp rời đi.

Trong bệnh viện. “Anh Thiên, chúng tôi đều chỉ bị thương ngoài da, cũng đã hồi phục rồi, đang chuẩn bị xuất viện trong hai ngày này” Lý Khánh Duy em trai của Lý Ảnh Hồng nói. “Vậy thì tốt” Lâm Thiên gật đầu. “Lâm Thiên, việc trả thù của cậu ở thành phố Việt Hoàng có thuận lợi không? Cậu...cậu không bị thương chứ?” Lý Ánh Hồng quan tâm hỏi. “Mình không sao.” Lâm Thiên giang hai tay ra. “Chị à, chị quan tâm đến Anh Thiên như vậy, không lẽ là chị thật sự thích Anh Thiên rồi đó chứ?” Lý Khánh Duy ở bên cạnh cười nói.

Lý Ánh Hồng đỏ mặt, sau đó quay đầu lại trừng mắt nhìn Lý Khánh Duy. “Em nói nhảm cái gì hả? “Chị ơi, chị xem mặt chị đỏ rồi kìa. Lý Khánh Duy bụm miệng cười nói. “Còn nói nữa chị sẽ xé rách miệng của em.” Mặt của Lý Ánh Hồng đã đỏ như cà chua rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.