Cực Phẩm Đại Thiếu

Cực Phẩm Đại Thiếu - Chương 194: Chủ Tịch Thành Đến




“Bụp.

Lâm Thiên nhanh chóng nắm lấy tay của ông ta.

Xung quanh tụ tập lại rất nhiều nhân viên đang vây xem, khi bọn họ nhìn thấy Lâm Thiên mặc quần áo của nhân viên vệ sinh, mà lại dám đi thách đấu với Huỳnh Thiếu, tất cả đều tỏ vẻ ngạc nhiên. “Nhân viên vệ sinh này không sợ chết sao? Còn dám đi thách đấu với Huỳnh Thiếu?” “Đúng vậy, chỉ là một nhân viên vệ sinh, làm sao có thể chống lại Huỳnh Thiếu được? Đây không phải là đang tự tìm cái chết sao?"

Mặc dù mọi người đồng tình với Lâm Thiên và Huỳnh Tuệ Mẫn, nhưng bọn họ cũng cảm thấy rằng Lâm Thiên dám thách thức với Huỳnh Thiếu, đúng thật là không biết tự lượng sức mình.

Phạm Mạnh Cường nhân viên cũ đang đứng cách đó không xa, cũng sốt sắng nói: “Thắng nhóc này sao lại hồ đồ như vậy, đắc tội đến ai thì cũng không được đắc tội với Huỳnh Thiếu mà, ông ta là con trai của tổng giám đốc Huỳnh đẩy."

Trong đại sảnh. “Xin lỗi, ông còn không đủ tư cách đánh tôi" Lâm Thiên hất tay Huỳnh Thiếu ra. “Không đủ tư cách? Vậy thì tôi sẽ sa thải cậu ngay bây giờ." Huỳnh Thiếu lớn tiếng nói với Lâm Thiên. “Sa thải tôi sao? Cầu còn không được đẩy?" Lâm Thiên cười lạnh một tiếng.

Hiện tại nhiệm vụ của Lâm Thiên đã hoàn thành, Lâm Thiên cũng không cần thiết phải tiếp tục ở lại đây nữa. “Bảo vệ, lôi thắng nhóc ranh này ra ngoài cho tôi” Huỳnh Thiếu hét lớn. “Không cần, tôi tự mình đi.” Lâm Thiên xua tay.

Vốn dĩ Lâm Thiên muốn trực tiếp tiết lộ thân phận của mình, nhưng sau khi nghĩ lại, nếu như bây giờ tiết lộ ra thân phận. Lỡ như trước ngày ông ngoại tới, thì Huỳnh Thiếu này giữa đêm bỏ trốn thì sao, vậy thì sẽ rất rắc rối.

Cho nên Lâm Thiên vẫn là quyết định, hôm nay khoan hãy tính sổ với ông ta, về khoản nợ này cứ để đó, ngày mai mới là ngày giải quyết hết tất cả với ông ta.

Lâm Thiên nhìn qua Huỳnh Tuệ Mẫn bên cạnh. “Lâm Thiên”

Huỳnh Tuệ Mẫn sốt sắng nhìn Lâm Thiên, Lâm Thiên bởi vì bảo vệ cô ấy mà bị đuổi việc rồi, trong lòng Huỳnh Tuệ Mẫn tất nhiên cảm thấy có lỗi. “Không sao đâu Huỳnh Tuệ Mẫn, tôi đảm bảo, hai cha con nhà họ Huỳnh bọn họ sẽ không ung dung được bao lâu nữa đâu" Lâm Thiên nói.

Tiếp theo đó, Lâm Thiên lại nhìn Huỳnh Thiếu, “Huỳnh Thiếu, chúng ta cứ chờ xem

Nói xong, Lâm Thiên trực tiếp bước ra ngoài.

Trong công ty. “Các người nhìn cái gì, nếu dám đối đầu với tôi, thì cuối cùng cũng chỉ có kết cục bị đuổi việc mà thôi, hiểu không? Cút hết đi làm việc cho tôi” Huỳnh Thiếu hét vào mặt những nhân viên vây xem xung quanh.

Sau khi những nhân viên đang đứng vây xem ở phía xa nghe được lời này, liền nhanh chóng giải tán.

Về phần Lâm Thiên, sau khi rời khỏi công ty, anh trực tiếp trở về khách sạn, chờ đợi đến ngày mai. Buổi tối, Lâm Thiên lại bắt taxi đến bên ngoài công ty đón Phạm Minh Tú tan làm.

Nhưng công ty phải tăng ca, đến chín giờ buổi tối Phạm Minh Tú mới ra khỏi công ty. Lề đường bên ngoài công ty. “Tít tít”

Một chiếc Audi lái đến trước mặt Lâm Thiên, đồng thời cửa kính xe kéo xuống, người đang ngồi trong ghế lái chính là Phạm Minh Tú. “Lâm Thiên, em làm tăng ca mệt quá, anh đến lái xe đi, em nghỉ ngơi một chút.” Phạm Minh Tú vừa nói vừa từ trên ghế lái đi ra. “Không vấn đề gì.

Lâm Thiên trực tiếp ngồi vào trong ghế lái.

Tiếp theo đó, chiếc xe nổ máy và đi về phía khách sạn.

Bên trong xe.

Phạm Minh Tú đặt một tay lên đùi Lâm Thiên, đồng thời cười quyến rũ nói: “Lâm Thiên, chuyện hôm nay anh giúp đỡ Huỳnh Tuệ Mẫn đã được lan truyền khắp công ty rồi nhé” “Ơ, Minh Tú, em đừng suy nghĩ lung tung, anh không có ý gì đặc biệt với cô ấy, chỉ là anh cảm thấy cô ấy là một người tốt, hơn nữa đã từng giúp đỡ anh. Lâm Thiên nhanh chóng giải thích. “Hừ, em đâu có nói anh với cô ấy gì đâu, anh đây không phải là không đánh mà khai sao.” Phạm Minh Tú hừ nhẹ một tiếng. “Ơ, anh..” Lâm Thiên nhất thời không biết nói gì. “Hi hi hi, em trêu anh đó” Phạm Minh Tú bụm miệng cười. “Trều anh ư?”

Lâm Thiên cười xấu xa: “Đợi về đến khách sạn, anh nhất định phải làm cho em hiểu được, việc dám trêu chọc anh là có kết cuộc gì.” “Xì, ai sợ ai nào. Phạm Minh Tú bĩu môi.

Ngay lúc Phạm Minh Tú nói ra lời này, tay cô ấy còn không thành thật mà để lên người “anh em” của Lâm Thiên

Lâm Thiên toàn thân run lên. “Minh Tú, em đây là muốn anh hành động trên xe với em sao?”

Lâm Thiên vừa nói, vừa bật đèn xi nhan, có ý muốn dừng xe vào lề đường vậy. “Đừng phá nữa, trên đường này có nhiều người ra vào như vậy, đến khách sạn rồi nói đi.” Phạm Minh Tú ngượng ngùng nói. “Ha ha, anh cũng đang trêu chọc em đấy.” Lâm Thiên ha hả cười, sau đó phi nhanh về khách sạn.

Hôm qua và hôm nay, Lâm Thiên mấy lần muốn làm chuyện đó với Phạm Minh Tú, kết quả đều không thành. Cơn lửa nóng kìm nén trong bụng, đến bây giờ vẫn đang cổ đè nén, hơn nữa còn ngày càng nhiều hơn.

Tối hôm nay, nói như thế nào cũng phải giải quyết cơn lửa này đi. “Đúng rồi Lâm Thiên, ngày mai ông ngoại Thành sẽ tới, có phải là đến giải quyết chuyện hai cha con nhà họ Huỳnh không?” Phạm Minh Tú nói. “Tất nhiên.” Lâm Thiên gật đầu.

Lâm Thiên khựng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Anh có thể thành công lấy được chứng cứ, công lao của em là lớn nhất, em yên tâm đi, anh nhất định sẽ thành thật nói cho ông ngoại...nói cho ông ngoại Thành biết.” “Em làm như thế là vì anh và công ty, chứ không phải là vì lấy công.” Phạm Minh Tủ bĩu môi nói. “Dù sao thì em cũng là người có công lao nhất, tại sao không bổ nhiệm làm tổng giám đốc của chi nhánh Việt

Hoàng?" Lâm Thiên nói. “Xì, cứ nói như là anh có thể quyết định vậy. Đây là bổ nhiệm vị trí tổng giám đốc đấy, anh chỉ là điều tra viên thôi nhé” Phạm Minh Tú nói.

Phạm Minh Tú nói như vậy cũng không có gì kì lạ, bởi vì cô ấy chỉ biết Lâm Thiên là người mà ông ngoại Thành phải đến công ty điều tra, nhưng cô ấy không biết rằng Lâm Thiên chính là cháu trai của ông ngoại Thành. “Hì hì, ngày mai thì em sẽ biết thôi” Lâm Thiên nhoẻn miệng cười.

Vào lúc này, điện thoại của Lâm Thiên vang lên. “Bạn gái nhỏ của anh lại gọi điện đến cho anh hả?” Phạm Minh Tú nhìn Lâm Thiên. “Là ông ngoại....là Lê Chỉ Thành chủ tịch hội đồng quản trị gọi đến. Lâm Thiên cười khổ.

Tiếp theo đó, Lâm Thiên trả lời điện thoại. “A Thiên, hiện tại ông đã đến thành phố Việt Hoàng rồi, giờ đang ở khách sạn bên Việt Hoàng, cháu đến đây đi, sáng ngày mai chúng ta sẽ cùng vào công ty.” Ông ngoại Thành nói. “Ơ” Lâm Thiên cười gượng gạo.

Mình còn đang định đi vào khách sạn với Phạm Minh Tú mà, kết quả là ông ngoại lại đột ngột kêu gọi mình. “Sao vậy a Thiên? Có gì bất tiện sao?” Ông ngoại Thành nghi hoặc nói. “Không có gì, cháu sẽ tới ngay” Lâm Thiên nói.

Nếu như là ông ngoại gọi mình đến, thì Lâm Thiên chắc chắn không thể không đi được. Còn về chuyện Phạm Minh Tú, chỉ đành phải tiếp tục dời ngày rồi.

Sau khi cúp điện thoại. “Minh Tú, ông ngoại Thành bảo anh tới đó, cho nên tối hôm nay không thể ở cùng em rồi.” Lâm Thiên lộ ra vẻ bất lực. “Chủ tịch Thành bảo anh tới, thì chắc chắn là không thể không đi rồi, anh hãy mau đi đi, hi hi hi.” Phạm Minh Tú cười nói.

Cứ như vậy, Lâm Thiên lái chiếc Audi của Phạm Minh Tú đi thẳng đến khách sạn Việt Hoàng.

Sau khi xe dừng lại. “Anh yêu, đợi một chút”

Ngay khi Lâm Thiên chuẩn bị xuống xe, Phạm Minh Tú liền kéo lấy Lâm Thiên lại, sau đó trực tiếp hôn lấy Lâm Thiên.

Sau một phút hôn nhau trên xe. “Được rồi, anh sợ nếu tiếp tục thì sẽ không nhịn được mất” Lâm Thiên ngượng nghịu nói. Phạm Minh Tú che miệng cười, nói: "Hôm nay nếu không làm được, thì chờ ngày mai đi, đừng gấp gáp như thế, em là của anh, thế nào cũng không thoát được đâu.

Khi Phạm Minh Tú nói đến câu cuối cùng, còn chớp mắt với Lâm Thiên một cách quyến rũ. “Được rồi, anh đi đây”

Lâm Thiên hôn một cái lên má Phạm Minh Tú, sau đó nhanh chóng xuống xe. Một người xinh đẹp như Phạm Minh Tú vốn đã rất có sức hấp dẫn, khi cô ấy đang quyến rũ mình, nếu như Lâm Thiên còn không xuống xe, sợ là sẽ thực sự không kiềm chế được mất.

Trong khách sạn, Lâm Thiên vào gặp ông ngoại Thành, anh đích thân đưa sổ sách cho ông ngoại Lê Chí

Thành, sau đó trò chuyện với ông ngoại về chi nhánh Việt Hoàng, kể cho ông ngoại những gì mà mình đã thấy khi ở trong công ty vào mấy ngày qua.

Chín giờ sáng ngày hôm sau.

Tập đoàn Tỉnh Xuyên, trước cửa chi nhánh Việt Hoàng. Lúc này đây, tất cả nhân viên đều đang tập trung ở bên ngoài cửa công ty, trên tay không ít nhân viên còn cầm theo lá cờ màu nhỏ.

Ngoài cửa công ty thậm chí còn treo một bức biểu ngữ, trên đó được ghi là: Nhiệt liệt chào mừng chủ tịch Thành đích thân đến thị sát chi nhánh Việt Hoàng.

Tổng giám đốc Huỳnh và hai vị phó tổng giám đốc đứng ở hàng đầu tiên,

Giám đốc và quản lý đứng ở hàng thứ hai, Phạm Minh Tú chính là đang đứng ở hàng thứ hai.

Những người đứng ở hàng thứ ba đều là cấp chủ quản, sếp trước của Lâm Thiên, chủ quản vệ sinh đó chính là đang đứng ở hàng này. “Sắp được tận mắt nhìn thấy chủ tịch Thành rồi, hồi hộp quá đi.” “Đúng vậy, tôi đã làm việc ở chi nhánh Việt Hoàng được hai năm rồi, còn chưa tận mắt nhìn thấy chủ tịch Thành đấy. Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội này rồi”

Những nhân viên đứng hai bên đường chào đón lúc này cũng đều đang xôn xao bàn tán.

Nhiều nhân viên có vẻ hơi kích động, bởi vì có hầu hết nhân viên ở đây đều chưa từng được tận mắt nhìn thấy Lê Chí Thành.

Huỳnh Tuệ Mẫn và anh trai của Huỳnh Tuệ Mẫn cũng đang đứng trong số các nhân viên đó.

Mặc dù ngày hôm qua Huỳnh Tuệ Mẫn bị Huỳnh Thiếu gây khó dễ, nhưng Huỳnh Tuệ Mẫn đã lựa chọn cúi đầu trước hiện thực, cho nên Huỳnh Thiếu không có đuổi việc hai người họ.

Lúc này, một chiếc Bentley dẫn đầu, ba chiếc xe thương mại đi theo phía sau hướng đến cửa vào của công ty.

Biển số của xe Bentley là tám tám tám tám bốn số giống nhau. “Đến rồi, đến rồi"

Sau khi các nhân viên nhìn thấy chiếc Bentley này xuất hiện, nhất thời trở nên nhốn nháo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.