Cực Phẩm Đại Thiếu

Cực Phẩm Đại Thiếu - Chương 189: Bất Chợt Bị Làm Phiền




Nếu đến như vậy anh còn không có phản ứng, Lâm Thiên e rằng còn phải đi gặp bác sĩ đấy. “Tôi nhìn rõ ràng là cậu đã làm gì tôi rồi, không tin cậu nhìn ga giường đi, đây là lần đầu tiên của tôi, cậu là đồ khốn nạn” Phạm Minh Tú bật khóc lên.

Lâm Thiên mở ra xem, phát hiện trên ga trải giường có vết máu. “Lẽ nào thật sự đã làm rồi sao?”

Đầu của Lâm Thiên lúc này vẫn còn chút choáng váng, bởi vì say rượu, nên Lâm Thiên cũng không dám chắc chắn là hôm qua cùng Phạm Minh Tú có xảy ra chuyện gì hay không.

Hơn nữa còn có vết máu, đây chính là bằng chứng. “Mẹ nó, không lẽ nào lại cẩu huyết như vậy chứ?” Lâm Thiên lộ ra vẻ bất lực.

Cả đêm qua bản thân mình cố gắng kiềm chế vậy mà, chính là sự sẽ xảy ra chuyện gì, kết quả là....

Trong lòng Lâm Thiên không khỏi suy nghĩ, sao mình lại còn không có chút cảm giác gì, mà đã lấy đi lần đầu tiên của Phạm Minh Tú như thế này?

Mẹ nó còn không bằng là hôm qua cứ quang minh chính đại mà hành động nữa.

Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ lung tung của Lâm Thiên. “Nếu như cậu thật sự đã làm gì tôi rồi, lỡ như tôi mang thai đứa con thì sao, cậu có chịu trách nhiệm với tôi không. Phạm Minh Tú khóc nói.

Lâm Thiên lại nhìn vết máu đó, sau đó anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu như thật sự là như vậy. Đương nhiên tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô.

Nếu như mình đã lấy mất lần đầu tiên của Phạm Minh Tú, mà còn không chịu trách nhiệm với cô ấy, thì Lâm Thiên cũng sẽ tự coi thường bản thân mình.

Trong lòng Lâm Thiên có chút rối bời.

Dù sao thì anh cũng là người có bạn gái, hơn nữa ảnh còn có một chút vướng mắc với Tô Bảo Nhi. Bây giờ lại thêm một Phạm Minh Tú nữa.

Mặc dù chín mươi chín chấm chín phần trăm đàn ông đều hy vọng mình sẽ gặp nhiều diễm phúc.

Nhưng mà đôi khi đây cũng là một gánh nặng tâm lý, Lâm Thiên không muốn có lỗi với ai cả.

Mặc dù Lâm Thiên đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân mình, nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi, Lâm Thiên còn có thể làm gì nữa?

Chỉ có thể nghĩ cách khác thôi. “Lâm Thiên, tôi thành thật nói với cậu là tôi có tâm lý về lần đầu tiên, nếu như tôi đã giao lần đầu tiên của mình cho ai đó, thì tôi sẽ không thể nào chấp nhận cùng những người đàn ông khác xảy ra quan hệ nữa. Phạm Minh Tú nghiêm túc nhìn Lâm Thiên “Nhưng mà tôi chỉ là một nhân viên vệ sinh, cô đường đường là một giám đốc, tôi không xứng với cô” Lâm Thiên nói. “Nhân viên vệ sinh thì đã sao chứ. Tối qua là cậu đã cứu tôi khỏi phòng KTV, dựa vào việc cậu đã dũng cảm quên mình bằng lòng đi cứu tôi khi tôi gặp nguy hiểm, chuyện này so với cậu làm giám đốc hay ông chủ còn giỏi hơn rất nhiều, cái tôi muốn là một người có thể bảo vệ cho tôi” Phạm Minh Tú nghiêm túc nói.

Mặc dù Phạm Minh Tú không nhớ rõ Lâm Thiên đã cứu cô ấy bằng cách nào.

Nhưng cô ấy vẫn nhớ rằng, vào đêm qua khi cô ấy tuyệt vọng nhất, là Lâm Thiên đã đến bên cô ấy và đưa cô ấy ra ngoài.

Lâm Thiên tiếp tục nói: “Nhưng mà tôi chỉ là một nhân viên vệ sinh, tôi không có tiền nuôi cô” “Vậy thì để tôi kiếm tiền nuôi cậu, dù sao tôi cũng có khả năng kiếm tiền.” Phạm Minh Tú nói.

Lâm Thiên nghe xong lời này cũng không biết nên nói gì nữa, Lâm Thiên thật không có nghĩ tới, một người phụ nữ lại đi nói với mình là sẽ nuôi mình như vậy.

Đúng lúc này, Phạm Minh Tú lại chủ động nhào về phía Lâm Thiên, sau đó hôn lấy Lâm Thiên.

Não bộ của Lâm Thiên “ầm” một cái như đã nổ tung.

Mình thế mà lại bị một người phụ nữ cưỡng hôn ư? Hơn nữa còn là một người phụ nữ đẹp mà vô số đàn ông thèm muốn kia. Mặc dù định lực của Lâm Thiên rất giỏi, nhưng dù sao

Lâm Thiên cũng là một người đàn ông bình thường, hơn nữa còn đang ở độ tuổi sung sức nhất.

Dưới tình huống như vậy, sẽ không có một người đàn ông bình thường nào có thể chịu đựng được.

Dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra rồi, lần trước vẫn còn trong tình trạng ngủ say, anh hoàn toàn không cảm nhận được.

Vậy thì làm thêm một lần nữa đi. Lâm Thiên trực tiếp chuyển thể bị động thành chủ động, anh chủ động lật người lên.

Một cơn mưa bão sắp phun trào. “Bùm bùm bùm

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa nặng nề đột nhiên vang lên. “Mẹ nó.”

Lâm Thiên không khỏi chửi rủa một câu, con mẹ nó lúc này ai lại gõ cửa chứ.

Phạm Minh Tú cũng giật mình sửng sốt. “Ai đấy.

Lâm Thiên hướng về phía cửa hét lên một tiếng. “Cộc cộc cộc”

Tiếng gõ cửa nặng nề liên tục vang lên, đối phương cũng không thấy trả lời là ai, chỉ là không ngừng gõ cửa, dường như muốn gõ tới khi nào mở cửa mới thôi. “Minh Tú, cô mặc quần áo đi, tôi ra mở cửa.

Sau khi Lâm Thiên nói xong, liền choàng lấy áo ngủ đi ra phía bên cửa, Phạm Minh Tủ cũng choàng áo ngủ lên người. "Két."

Sau khi cánh cửa được mở ra, hiện ra trước mắt Lâm Thiên là một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây phục và thắt cà vạt, đằng sau anh ta còn có bảy tám người đàn ông mặc đồ đen đứng đó.

Sau khi cửa mở ra, Lâm Thiên còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông mặc tây phục này liền trực tiếp dẫn theo người phía sau xông vào trong phòng. “Phạm Minh Tú, cái con đi cái này, thế mà lại thật sự dám đến đây tìm đàn ông đẩy” "Bop."

Người đàn ông mặc tây phục đó nhanh chóng lao tới trước giường và giáng cho Phạm Minh Tú một bạt tai. "A."

Phạm Minh Tú bị cú tát mạnh này tát đến ngã ngay xuống giường. “Mẹ nó”

Sau khi Lâm Thiên nhìn thấy cảnh này, trong lòng đột nhiên tức giận.

Phạm Minh Tú bây giờ đã là người phụ nữ của Lâm

Thiên rồi.

Bất luận là người đàn ông mặc tây phục này là ai, thế mà lại dám động vào người phụ nữ của Lâm Thiên? Lâm Thiên trực tiếp lao đến bên giường, lấy khẩu súng lục từ trong quần áo ra. “Bùm.”

Lâm Thiên bắn một phát lên trần nhà. “Con mẹ nó tất cả đều không được động đậy”

Lâm Thiên chĩa súng vào người đàn ông mặc tây phục. “Cậu...cậu sao lại có súng”

Người đàn ông mặc tây phục vốn vẫn còn đang kiêu ngạo kia, liền bị phát súng của Lâm Thiên làm cho sợ hãi, bị dọa đến sắc mặt trở nên trắng bệch.

Lâm Thiên lùi đến bên giường. “Minh Tú, cô không sao chứ?”

Lâm Thiên một tay chĩa súng vào người đàn ông mặc tây phục, một tay đỡ Phạm Minh Tú lên. “Tôi...tôi.” Phạm Minh Tú che mặt bật khóc, trên mặt cô ấy hiện rõ vết bạt tay. “Minh Tú, anh ta chính là bạn trai cũ của cô đúng không?” Lâm Thiên hỏi.

Phạm Minh Tú vừa khóc vừa gật đầu. “Tôi hiểu rồi, cô hãy yên tâm, có tối ở đây sẽ không ai có thể làm tổn thương cô nữa, cái bạt tai này tôi nhất định sẽ đòi lại cho cô” Lâm Thiên nghiêm túc nói.

Tiếp theo đó, Lâm Thiên đứng dậy nhìn sang người đàn ông mặc tây phục. “Mẹ nó, anh tổn thương đến Phạm Minh Tú, tôi đây còn chưa đi tìm anh tính sổ, anh lại không biết xấu hổ mà tìm đến tận cửa sao.”

Lâm Thiên chĩa súng vào người đàn ông mặc tây phục, trong mắt lóe lên tia tức giận. “Người anh em, cậu...cậu đừng kích động. Tôi là người của nhà họ Đỗ bên thành phố Việt Hoàng, nếu như cậu dám động vào tôi, cậu tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt” Người đàn ông mặc tây phục nói với sắc mặt tái xanh.

Lúc này Lâm Thiên chỉ muốn một phát bắn chết anh ta.

Nhưng có vẻ như người đàn ông mặc tây phục này có lai lịch, nếu như bắn chết anh ta, có thể sẽ gây chấn động nhất định đến thành phố Việt Hoàng, đến lúc đó bản thân mình buộc phải tiết lộ thân phận mới giải quyết được.

Nếu phải như vậy, thì thân phận của mình có thể rất nhanh sẽ bị phát tán ra ngoài, lỡ như truyền đến tại tổng giám đốc chi nhánh Việt Hoàng của tập đoàn Tỉnh Xuyên, thể thì nhiệm vụ nội ứng của anh sẽ hoàn toàn bị thất bại. Anh vẫn cần phải nhẫn nhịn. tôi.” “Nếu không muốn chết, thì lập tức biến khỏi đây cho

Lâm Thiên hét vào mặt người đàn ông mặc tây phục. “Vâng vâng vâng”

Người đàn ông mặc tây phục thấy Lâm Thiên có súng, anh ta nào dám chống lại, liền ngoan ngoãn dẫn theo người của mình lui ra khỏi căn phòng, còn không quên đóng cửa lại.

Sau khi những người này rời đi, Lâm Thiên mới bỏ súng xuống. “Minh Tú, cô không sao chứ, để tôi xem nào.” Lâm

Thiên đi tới trước mặt Phạm Minh Tú. “Lâm Thiên.

Phạm Minh Tú liền ôm lấy Lâm Thiên, bật khóc thành tiếng. “Yên tâm đi, không sao rồi, có tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không để tên khốn này tổn thương đến cô nữa đâu” Lâm Thiên vỗ nhẹ lên bờ vai thơm của Phạm Minh Tú. “Lâm Thiên, cảm ơn cậu, cậu lại bảo vệ tôi thêm một lần nữa” Phạm Minh Tú nức nở nói. Phạm Minh Tú đột nhiên phát hiện có Lâm Thiên ở bên cạnh cô ấy, cô ấy liền cảm thấy rất an tâm. “Minh Tú, mặc dù lúc nãy tôi không xử lý anh ta, nhưng cô hãy yên tâm, món nợ này tôi nhất định sẽ đòi lại cho cô. Lâm Thiên nghiêm túc nói. “Lâm Thiên, tại sao cậu lại có súng?” Phạm Minh Tú ngẩng đầu hỏi. “Ơ, chuyện này.” Lâm Thiên nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Phạm Minh Tú ngồi dậy, vòng tay qua cổ Lâm Thiên, nghiêm túc nói: “Tôi bây giờ đã là người phụ nữ của cậu rồi, cậu phải thành thật nói cho tôi biết, không được phép nói dối tôi”

Lâm Thiên suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng nói: “Được rồi, thể tôi sẽ nói sự thật, tôi đến chi nhánh Việt Hoàng làm nhân viên vệ sinh, không hẳn là nhân viên vệ sinh thật sự, mà là... do trụ sở chính của tập đoàn Tỉnh Xuyên cử đến để điều tra về vấn đề tham nhũng của chi nhánh Việt Hoàng”

Nếu như Phạm Minh Tú đã là người phụ nữ của mình rồi, Lâm Thiên cũng không có gì phải giấu giếm nữa. “Điều tra về vấn đề tham nhũng của công ty chúng tôi?” Phạm Minh Tú sững người.

Tiếp theo đó, Phạm Minh Tú mỉm cười nói: “Vào lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã cảm thấy khí chất của cậu không giống như một nhân viên vệ sinh.” “Minh Tú, nếu như tôi đã nói ra thân phận của mình, vậy cô có thể giúp tôi điều tra vấn đề tham nhũng của chi nhánh Việt Hoàng không? Cô là giám đốc cao cấp của chi nhánh Việt Hoàng, chắc chắn sẽ có chút tiếp xúc đến chứ?” Lâm Thiên nghiêm túc nói. “Tôi sớm đã nhận ra rằng chi nhánh của chúng tôi có vấn đề. Trước đây tôi còn âm thầm báo cáo với trụ sở chính nhưng tôi không có bằng chứng thuyết phục, trụ sở chính nói rằng sẽ cử người đến điều tra, xem ra người đó chính là cậu.” Phạm Minh Tú nói.

Phạm Minh Tú mỉm cười tiếp tục nói: “Xem ra đây là số phận do ông trời sắp đặt cho chúng ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.