Cực Phẩm Đại Thiếu

Cực Phẩm Đại Thiếu - Chương 182: Nhiệm Vụ Nội Ứng




“Anh Thạch Hàn, anh đừng có đùa giỡn với tôi nữa, khoảng cách giữa tôi và anh vẫn còn rất lớn. Bạch Hổ cười gãi đầu.

Tiếp theo đó, Bạch Hổ lại nhìn qua Lâm Thiên. “Anh Thiên, khi cậu cần tôi giúp đỡ, thì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi vừa xem qua là ở đây vẫn nhận được tín hiệu. Đợi khi tôi học thành xuống núi, nhất định sẽ giúp anh Thiên đạt được đại nghiệp.” Bạch Hổ nói với giọng điệu kiên định. “Được rồi, cậu không cần phải đưa tiễn nữa” Lâm Thiên xua tay.

Cứ như thế, Lâm Thiên để Bạch Hổ ở lại đạo quán Vân Nam, để cậu ấy học võ công.

Hôm nay Lâm Thiên đã thấy được sự lợi hại của đạo trưởng, Lâm Thiên tin rằng đợi khi Bạch Hổ theo ông ấy học nghệ đến một thời gian, thêm với thể chất đặc biệt của Bạch Hổ, Lâm Thiên rất mong đợi thời điểm Bạch Hổ học thành xuống núi, cậu ấy có thể mạnh đến mức nào.

Sau khi từ núi Vân Nam trở về, Lâm Thiên chuẩn bị trực tiếp quay về thành phố Bảo Thạnh.

Lúc này, điện thoại của Lâm Thiên vang lên.

Lâm Thiên vừa nhìn, thì thấy là cuộc gọi của ông ngoại Lê Chí Thành gọi đến. “Xin chào, ông ngoại. Lâm Thiên nhanh chóng bắt máy nghe. “Anh Thiên à, nghe nói cháu đã tiêu diệt được ông Lục của thành phố Việt Hoàng?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói hiền từ của ông ngoại Lê Chí Thành. “Ơ, không sai.” Lâm Thiên gật đầu. “Ha ha, giỏi lắm a Thiên, ông Lục này tên đầu sỏ ngầm, diệt trừ tên đầu sỏ ngầm là điều phiền phức và nguy hiểm nhất, không ngờ cháu lại làm được.” Ông ngoại cười ha hả nói. “Ông ngoại quá khen rồi.” Lâm Thiên cười ngượng ngùng, lần này quả thực khá nguy hiểm.

Nhưng lần này thu hoạch cũng không ít, ít nhất là Lâm

Thiên đã tích lũy được kinh nghiệm thực tế, khiến cho Lâm

Thiên biết được làm loại chuyện này thực tế sẽ khó hơn so với tưởng tượng rất nhiều.

Ông ngoại tiếp tục nói: “A Thiên này, lần trước khi ông đến thành phố Bảo Thạnh, ông đã nói với cháu là mấy ngày nay có thể sẽ có chuyện giao cho cháu đi làm, cháu còn nhớ không?” “Đương nhiên là cháu nhớ rồi, ông ngoại có gì căn dặn cứ việc nói” Lâm Thiên gật đầu đáp. “Chuyện này đúng lúc là phải để con làm tại thành phố Việt Hoàng, ống cần phải vào chi nhánh bên thành phố Việt Hoàng của tập đoàn Tỉnh Xuyên, làm nội ứng trong chi nhánh thành phố Việt Hoàng một thời gian để thu thập bằng chứng về việc tham ô tiền bạc của tổng giám đốc chi nhánh Việt Hoàng” Ông ngoại nói, “Ồ, ông ngoại có thể chắc chắn được là tổng giám đốc bên chi nhánh Việt Hoàng này là người tham ô tiền bạc không?” Lâm Thiên hỏi. “Dựa theo một số manh mối ông biết được, điều này là rất có khả năng, nhưng vẫn chưa có bằng chứng nào có thể trực tiếp chứng minh, hơn nữa tổng giám đốc chi nhánh Việt Hoàng này phòng bị rất chặt chẽ, vì vậy ông cần cháu đi làm nội ứng để thu thập một số chứng cứ. Lê Chí Thành nói. “Được, cháu phải đi ngay bây giờ hay sao?” Lâm Thiên hỏi. “Cũng không nhất thiết phải là hôm nay, cháu có thể tự linh hoạt sắp xếp, trong những ngày này ngày nào cũng được cả” Lê Chí Thành nói. “Được a, ông ngoại hãy yên tâm, cháu nhất định sẽ làm ổn thỏa việc này.” Lâm Thiên đảm bảo đáp ứng.

Nếu như là nhiệm vụ mà ông ngoại đã đích thân phân phó cho mình, dĩ nhiên Lâm Thiên sẽ không từ chối.

Thậm chí Lâm Thiên còn phải làm cho thật tốt nhiệm vụ của ông ngoại giao, làm cho ông ngoại hài lòng, như vậy anh mới không không phụ lòng của ông ngoại. “A Thiên, ông giao việc này lại cho cháu, thứ nhất là vì muốn rèn luyện cháu, thứ hai là nếu như cháu có thể làm tốt việc này, cũng coi như là tích lũy thành tích cho bản thân mình, nếu như cháu không có thành tích, sau này nếu để cháu tiếp quản tập đoàn Tỉnh Xuyên, thì có thể người dưới quyền sẽ không chịu phục” Ông ngoại Lê Chí Thành nói. “Cháu hiểu rồi ông ngoại” Lâm Thiên gật đầu.

Sau khi cúp máy điện thoại. “Xem ra chúng ta còn phải ở lại thành phố Việt Hoàng thêm vài ngày nữa.” Lâm Thiên cười nói.

Trong lòng Lâm Thiên nghĩ, nếu sớm hoàn thành được nhiệm vụ này, thì anh sẽ có thể trở về thành phố Bảo Thạnh sớm hơn, vì vậy sau khi cúp máy điện thoại, Lâm Thiên liền chuẩn bị một chút, rồi đi đến chi nhánh bên thành phố Việt Hoàng của tập đoàn Tỉnh Xuyên. Chi nhánh bên thành phố Việt Hoàng, tập đoàn Tỉnh

Xuyên. Lâm Thiên cùng Thạch Hàn đi đến cửa công ty.

Bên cạnh công ty có dán một tờ thông báo tuyển dụng.

Tuyển năm nhân viên bảo vệ và hai nhân viên vệ sinh. “Đúng lúc nhỉ.” Sau khi nhìn thấy tờ thông báo tuyển dụng Lâm Thiên bất giác nở một nụ cười.

Nếu như đã muốn vào công ty làm nội ứng, thì tức nhiên cần phải vào công ty với danh nghĩa công việc một cách chính đáng. Như thế mới có thể tìm cách thu thập bằng chứng. “Thạch Hàn, anh đi ứng tuyển nhân viên bảo vệ đi, tôi ứng tuyển nhân viên vệ sinh.” Lâm Thiên nhìn chằm chằm vào thông tin tuyển dụng. “Anh Thiên, chúng ta tách ra làm hai nơi sao? Chuyện này, chuyện này không được tốt lắm? Hơn nữa để anh Thiên làm nhân viên vệ sinh, thế thì quá thiệt thòi đi. Thạch Hàn nói.

Lâm Thiên mỉm cười: “Thạch Hàn, tôi làm nhân viên vệ sinh, vừa hay có thể có cơ hội bước vào phòng làm việc dọn dẹp, đây sẽ là cơ hội tốt để thu thập chứng cứ, còn anh làm bảo vệ, đúng lúc có thể trông chừng cho tôi. Tóm lại, chúng ta hai người một bộ phận, thì có thể bắt đầu từ hai hướng, chỉ có lợi mà không có hại. “Thôi được, tôi nghe theo sự sắp xếp của anh Thiên” Thạch Hàn gật đầu, anh ta cũng cảm thấy những gì Lâm Thiên nói là có lý.

Tiếp theo đó, Lâm Thiên trực tiếp bước vào công ty, sau khi đến cửa bày rõ mục đích đến là để ứng tuyển, liền được đưa đến bộ phận nhân sự trên lầu nộp đơn.

Lâm Thiên và Thạch Hàn đều là ứng phải công việc có trình độ tương đối thấp, cũng không có yêu cầu gì về trình độ cá nhân và trình độ học vấn gì cả, nên quá trình phỏng vấn diễn ra rất thuận lợi.

Trong phòng phỏng vấn. “Chuyện đó về tiền lương của tôi cho công việc này là bao nhiêu?" Lâm Thiên lên tiếng dò hỏi. “Lương là tám triệu bảy trăm năm mươi đồng, bao ăn không bao ở, thời gian thử việc là một tháng. Nhân viên nhân sự phụ trách phỏng vấn không nhanh không chậm mà trả lời. “Tám triệu bảy trăm năm mươi đồng? Thấp như vậy?”

Lâm Thiên hơi kinh ngạc.

Theo như Lâm Thiên biết, tiền lương của nhân viên vệ sinh mà trụ sở chính quy định là mười hai triệu hai trăm năm mười đồng, còn chi nhánh bên thành phố Bảo Thạnh của Lâm Thiên cũng cho giống như vậy. “Tôi nghe nói tiền lương của nhân viên vệ sinh bên tập đoàn Tỉnh Xuyên là mười hai triệu hai trăm năm mười đồng, sao lại là tám triệu bảy trăm năm mươi đồng?” Lâm Thiên nhịn không được nói.

Mặc dù Lâm Thiên đến đây làm nội ứng, căn bản anh không quan tâm về tiền lương của mình là bao nhiêu.

Thế nhưng, nơi này lại chênh lệch gần mấy triệu bạc đấy, đối với Lâm Thiên mà nói anh sẽ không quan tâm, nhưng đối với những người thực sự làm nghề này thì lại là một chuyện khác. “Cậu nhóc, nếu như cậu chế ít, thì có thể không làm, còn rất nhiều người đang chờ làm việc này, có hiểu không?” Nhân viên nhân sự không kiên nhẫn nói. “Không, không, không, tôi làm" Lâm Thiên vội vàng nói. Nếu như Lâm Thiên không làm thì sao vào làm nội ứng được đây? “Muốn làm thì bớt nói nhảm đi, sáng mai 8 giờ đến công ty báo cáo, cậu về trước đi” Nhân viên nhân sự xua tay với Lâm Thiên.

Sau khi ra đến ngoài cửa công ty được một khoảng xa. “Anh Thiên, cậu là đại thiếu gia của cả một tập đoàn Tỉnh Xuyên, là cháu ngoại của Lê Chí Thành, nhưng bây giờ cậu lại chạy đến công ty con làm nhân viên vệ sinh rồi. Nếu như những người trong công ty biết được thân phận của cậu, không biết là bọn họ sẽ nghĩ như thế nào. Thạch Hàn cười nói.

Lâm Thiên cũng cười: “Ha ha, bọn họ sẽ không biết được đâu, ít nhất là bọn họ sẽ không biết được cho đến khi tôi thu thập đủ chứng cứ.

Sáng ngày hôm sau, Lâm Thiên và Thạch Hàn đến công ty báo cáo.

Thạch Hàn đến bộ phận bảo vệ báo cáo, còn Lâm Thiên là đến bộ phận vệ sinh báo cáo. Trong văn phòng bộ phận vệ sinh.

Lâm Thiền đứng trong văn phòng đợi chủ quản của bộ phận vệ sinh đến sắp xếp công việc, lúc này một cô gái trẻ tuổi bước vào.

Cô gái nhìn có vẻ còn chưa tới hai mươi tuổi, mặc thường phục, nhưng ngũ quan thanh tú và đoan trang. “Xin hỏi anh là nhân viên của bộ phận vệ sinh phải không?" Cô gái hỏi một cách dè đặt. “Ơ, tôi là người mới đến đây, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến làm. Lâm Thiên nói. “Vậy sao? Tôi cũng là ngày đầu tiên đến làm đấy. Cô gái nở một nụ cười hồn nhiên, đồng thời bước nhanh đến chỗ Lâm Thiên. “Tôi tên là Huỳnh Tuệ Mẫn, thế là sau này chúng ta sẽ là đồng nghiệp, sau này mong anh quan tâm nhiều hơn nữa. Cô gái cười nói. “Tôi tên là Lâm Thiên. Lâm Thiên cũng cười đáp lại cô

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên hỏi đầu ay. bước vào. “Hai người là người mới tới đây đúng không? Tôi là chủ quản vệ sinh, là sếp của hai người.

Trong lúc người đàn ông nói chuyện, ông ấy đi tới bàn làm việc, khi đang chuẩn bị ngồi xuống, chợt cau mày lại, ngẩng đầu nhìn sang Lâm Thiên hai người. “Hai người còn đứng đờ ra đó làm gì, không biết chào hỏi tôi sao?”

Giọng điệu của chủ quản vệ sinh lạnh lùng, tỏ ra có chút không vui. “Ơ, chào chủ quản. Lâm Thiên nói. “Chào chủ quản.” Cô gái tên Huỳnh Tuệ Mẫn cũng chào hỏi theo “Đúng là hai đứa ngốc, chuyện này còn phải cần người dạy nữa, chẳng trách chỉ có thể làm công việc vệ sinh. Chủ quản vệ sinh lắc đầu nói.

Lâm Thiên nghe được không khỏi cau mày. Nếu không phải bởi vì Lâm Thiên phải làm nội ứng không thể tiết lộ được thân phận, ông ta dám nói chuyện với Lâm Thiên như vậy, nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp. “Chủ quản, xin ông hãy nói chuyện khách sáo một chút, chúng tôi không phải đồ ngốc. Lâm Thiên nói.

Người chủ quản vốn đã ngồi xuống ghế, sau khi nghe được lời nói này, ông ta liền đứng lên. “Cậu nói cái gì hả? Bảo tôi nói chuyện khách sáo với cậu sao? Hơ hơ, có phải là muốn tôi nhường vị trí này lại cho cậu, rồi sau đó đi bưng trà rót nước cho cậu không?” Chủ quản lạnh lùng nhìn Lâm Thiên.

Tiếp theo đó, chủ quản chuyển cách nói chuyện, cười lạnh nói: “Nhóc ranh như mày cũng không biết đến mình là cái thá gì, thế mà lại dám nói chuyện với tao như thế này, lão tử tao đây đừng nói là mắng chửi mày, cho dù có đánh mày đi nữa, mày cũng phải chịu, không phục sao? Vậy thì cút khỏi đây đi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.