Cực Phẩm Đại Thiếu

Cực Phẩm Đại Thiếu - Chương 169: Cứu Người




"Ai!"

Sau khi Lâm Thiên gõ cửa, trong phòng vang lên một giọng nói, cùng lúc đó, cửa phòng khe khẽ mở ra. "Bich!"

Lâm Thiên không nói hai lời, một chân đá trực tiếp đá văng cánh cửa ra "Xông vào!"

Theo lệnh của Lâm Thiên, Bạch Hổ và những người khác có mặt đều lao vào phòng. ở trong phòng.

Đã năm giờ ba mươi chiều. Trong nhà có hơn mười người, ngồi vào một bàn ăn. "Các anh là ai!"

Người ngồi ở vị trí phía trên là một phụ nữ trang điểm đậm, cô ta trực tiếp đứng lên và quát mắng đám người Lâm Thiên.

Nhìn bộ dạng, cô ta có lẽ là người đứng đầu của căn phòng này. "Chị! Chị cuối cùng cũng đến rồi!"

Một thanh niên ngồi trên bàn kích động đứng lên, cậu ta có lẽ là em trai của Lý Ảnh Hồng.

Chỉ là em trai của Lý Ảnh Hồng vừa đứng lên. Hai người đàn ông ngồi bên cạnh liền ấn lại về chỗ ngồi. "Lâm Thiên, cậu mau cứu em trai mình với." Lý Ánh Hồng nằm lấy cánh tay Lâm Thiên, sau khi cô ấy nhìn thấy em trai mình, có vẻ rất lo lắng. “Yên tâm." Lâm Thiên gật đầu.

HỒ, hóa ra là muốn đến đây để cướp người!” Người phụ nữ trung niên trang điểm đậm chế nhạo, hiển nhiên là cô ta đã nhìn ra. "Cướp người là cái gì? Chúng tôi tới đây là để cứu người! Các người làm bán hàng đa cấp, không biết đã làm hại bao nhiêu gia đình, lẽ nào trong lòng không tính sao? Mau giao người ra đây!" Lâm Thiên lạnh lùng nói.

Lâm Thiên vừa dứt lời, hầu hết những người trong bàn ăn lần lượt đứng lên. "Mày là cái thá gì! Chúng tao đang làm một dự án lớn để kiếm chác, mày thì hiểu cái gì?" "Đúng vậy, không hiểu thì đừng có nói năng bậy bạ!"

Những người này đều nói năng hùng hồn đầy lý lẽ để phản bác.

Nghe lời mà những người này nói, Lâm Thiên không khỏi lộ ra một nụ cười tà mị

Lâm Thiên chỉ nghĩ, nếu có thể, anh cũng sẽ cứu được những người khác ở trong căn phòng này dù sao cũng là tiện tay, nếu có thể cứu được càng nhiều người, đương nhiên là càng tốt rồi.

Nhưng nhìn bộ dạng này, bọn họ đã bị tẩy não không hề nhẹ rồi, cho dù Lâm Thiên muốn cứu bọn họ, e rằng bạn họ cũng không muốn. “Tốt thôi, anh tiếp tục làm dự án lớn của các anh, chỉ cần giao ra người tôi muốn là được!” Lâm Thiên nói. "Muốn giao người ra cũng không phải là không được. Đầu tiên phải thay cậu ta trả 250 triệu, nếu không, không có cửa đâu!" người phụ nữ trang điểm đậm nói “Trả cái rắm nhà mày, cướp người cho tôi!” Lâm Thiên hét lên.

Hơn chục người do Lâm Thiên dẫn tới trực tiếp bao vây lấy bọn họ. "Nhanh! Ngăn chúng lại!" Người phụ nữ trang điểm đậm hét mạnh.

Những người đàn ông trên bàn cơ bản đã đứng dậy và ngăn lại "Bùm bùm bùm bùm!"

Xảy ra hỗn chiến trong căn phòng.

Chỉ trong chốc lát, cuộc ẩu đả đã có kết quả.

Khoảng hơn chục người do Lâm Thiên đưa đến đều là những người ưu tú được tuyển chọn từ công ty vệ sĩ. Đối với những người bán hàng đa cấp ở trên bàn, làm sao có thể chống đỡ được!

Sau khi một vài người chặn đường bị đánh ngã xuống đất, những người còn lại sợ hãi đến mức không dám chặn nữa

Chính là như vậy, em trai của Lý Ánh Hồng, được cướp về thành công. “Chị ơi!” Em trai của Lý Ảnh Hồng bị kích động đến mức tim như muốn nhảy ra ngoài rồi "Đưa điện thoại di động cho tôi!"

Lâm Thiên nhìn thấy cô gái trang điểm đậm, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, Lâm Thiên trực tiếp ra lệnh, đương nhiên Lâm Thiên sẽ không để cô ta gọi điện cầu cứu.

Bạch Hổ đứng bên cạnh Lâm Thiên trực tiếp lao tới giật lấy điện thoại. "Cậu Thiên, điện thoại"

Bạch Hổ sau khi giật điện thoại, đưa cho Lâm Thiên. "Đoàng!"

Lâm Thiên trực tiếp đập nát điện thoại, tránh để một lúc nữa sau khi anh ra đến cửa, cô ta lập tức gọi người tới. "Đồ ... đồ khốn nạn! Đây là iphone X mới của tôi!" Cô gái trang điểm đậm giận dữ hét lên.

Lâm Thiên ánh mắt hơi híp lại nhìn chằm chằm cô ta, lạnh lùng nói: "Nếu không phải nể tình cô là phụ nữ, cô dám nói chuyện với tôi như vậy, tôi bảo đảm tôi sẽ xé nát miệng cô ra! "Đồ chó chết! Tao chửi mày thì có làm sao, đồ khốn kiếp, dám tới đây cướp người! Tao nói cho mày biết, cho dù mày có thể đem nó ra khỏi cánh cửa này, mày nhất định cũng không thể đem nó ra khỏi tiểu khu này! Các người đều xong đời rồi! "Cô gái trang điểm đậm hét lên. “Loại người như cô, chính là thèm đòn!” Lâm Thiên lắc đâu.

Sau đó, Lâm Thiên quay sang bên cạnh và nói với một thuộc hạ: "Đến dạy cho cô ta một bài học!" "Vâng, chủ tịch Thiên!"

Người đàn ông gật đầu, sau đó lao thẳng vào người phụ nữ trang điểm đậm, đá vào bụng cô ta, đạp cô ta xuống đất, rồi lại đá thêm vài cái nữa.

Người phụ nữ trang điểm đậm đang ôm bụng, sắc mặt tái mét.

Lâm Thiên bước tới chỗ cô ta. Nhìn xuống, nói: "Tôi nghĩ cô cũng được coi là một thủ lĩnh nhỏ đúng không? Tôi khuyên cô bớt hãm hại người khác đi. Thiện ác cuối cùng sẽ có báo ứng, không phải không có báo ứng, chỉ là thời điểm chưa tới thôi."

Một lúc sau, Lâm Thiên quay đầu lại. "Chúng ta đi!"

Lâm Thiên dẫn mọi người chuẩn bị rời đi. "Anh ơi! Có thể cứu cũng cứu em với được không?" Giọng một cô gái dịu dàng và yếu ớt vang lên.

Lâm Thiên quay đầu lại, nhìn thấy đó là một cô gái trẻ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, đang đứng trước bàn ăn, đôi mắt trong veo nhìn mình với bộ dạng đáng thương.

Mặc dù cô gái ăn mặc bình thường, nhưng cô ấy trông khá xinh đẹp. Lâm Thiên trực tiếp đi tới trước mặt bọn họ. "Em cũng bị bọn họ lừa đến đây sao?" Lâm Thiên hỏi. "Vâng!"

Cô gái gật đầu, trong đôi mắt to ngấn nước. Nước mắt bỗng nhiên rơi ra, có vẻ trong lòng cô ấy rất uất ức, khi Lâm Vân hỏi cô, nội tâm của cô không thể kìm chế được nữa.

Nhìn con gái khóc, Lâm Thiên cảm thấy rất khó chịu. Nhìn dáng vẻ của cô ấy chắc là học cấp ba rồi nhỉ? Ở tuổi này mà đã bị lừa đến đây? "Yên tâm. Hôm nay anh nhất định sẽ đưa em ra ngoài!" Lâm Thiên nghiêm túc nói. "Cảm ơn anh!” Cô gái vừa khóc vừa cảm ơn rối rít. “Đúng rồi, là ai đã lừa em vào đây?” Lâm Vân hỏi. “Chính là hắn, hàn là đồng hương của em, hắn nói giúp em giới thiệu công việc." Cô gái chỉ vào người đàn ông cách đó không xa.

Lâm Thiên quay đầu nhìn người này, trong mắt lóe lên một tia ớn lạnh.

Sau đó, Lâm Thiên trực tiếp lao tới trước mặt người này. "Bich!"

Lâm Thiên nằm lấy cổ áo người này, tức giận nói: "Một cô gái nhỏ như vậy mà anh còn có thể lừa được? Cô ấy còn là đồng hương của anh, anh cũng nỡ xuống tay? Anh còn có chút nhân tính chết tiệt nào không? Anh còn lương tâm không?"

Nói xong, Lâm Thiện tức giận siết chặt nắm đấm, trực tiếp đấm vào mặt người đó, dùng sức nghiền nát. "Bich!"

Người đàn ông này trực tiếp bị Lâm Thiên một đấm quật ngã.

Lâm Thiên tuy không phải là người luyện võ nhưng với sự tức giận của mình, cú đấm này của Lâm Thiên, có sức mạnh không nhỏ đầu. "Đánh cho tôi!"

Lâm Thiên trực tiếp vẫy tay, hai người thuộc hạ bên cạnh Lâm Thiên trực tiếp xông vào đánh người này. Khi công lý vắng bóng, thì phải dùng bạo lực để trừng trí bạo lực

Lâm Thiên nhìn những người khác có mặt ở đó, hỏi: "Còn có ai, muốn rời khỏi đây với tôi không?"

Nếu có còn có ai muốn rời khỏi đây, nhưng luôn bị mắc kẹt ở đây không có cách nào rời đi, bất luận là nam hay nữ, Lâm Thiên đều sẽ đưa bọn họ rời khỏi đây.

Nhưng đối với những người, đã bị tẩy não rất nặng, căn bản không muốn đi, Lâm Thiên cũng sẽ không lãng phí sức lực nữa. Người giả vờ ngủ, bạn gọi như thế nào cũng không tỉnh.

Lâm Thiên liếc mắt một lượt, không có ai lên tiếng. "Được rồi đi thôi!" Lâm Thiên vẫy tay dẫn mọi người đi ra ngoài.

Cô gái trang điểm đậm sau khi nhìn thấy Lâm Thiên đi ra ngoài. "Mày nghĩ mày có thể rời đi dễ dàng như vậy sao? Nằm mơ! Dám đánh tao, hôm nay chúng mày xong đời rồi!" Cô gái trang điểm đậm hung hăng nói.

Nói xong, cô ta vội vàng vào nhà, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại ...

Ở một diễn biến khác.

Sau khi Lâm Thiên đi ra ngoài. "Lâm Thiên, cảm ơn cậu! Thực sự cảm ơn cậu rất nhiều!" Lý Ánh Hồng liên tục cảm ơn Lâm Thiên. "Bây giờ không phải lúc để nói chuyện, người phụ nữ đó nhất định sẽ tìm cách thông báo cho đồng bọn ngay lập tức, mọi người nhanh chân rời đi! Tránh phát sinh tại nạn." Lâm Thiên nghiêm mặt.

Dù sao,đây là thành phố Hải Phòng, ở đây không phải phạm vi có thể dùng thế lực của anh.

Tuy rằng mười mấy người ta mang theo đều có thân thủ rất tốt, nhưng cũng phải hết sức cẩn thận, nếu trước mặt có mấy trăm người kéo đến, hơn chục người bọn họ cũng không đối phó được.

Vì vậy, ưu tiên hàng đầu lúc này là nhanh chóng rời khỏi tiểu khu này, nhanh chóng rời khỏi thành phố Hải Phòng, chỉ cần rời khỏi thành phố Hải Phòng là an toàn tuyệt đối rồi.

Lâm Thiên chia mọi người ra để đi hai thang máy, cùng nhau đi xuống lầu.

Trong thang máy. “Em trai, em không sao chứ?” Lý Ánh Hồng hỏi. “Lần trước em lén lấy điện thoại gọi cho mọi người, sau khi bị bọn họ phát hiện, đã bị đánh cho một trận, nhưng không phải chuyện lớn gì.” Em trai Lý Ánh Hồng nói. "Đúng rồi, đây là Lâm Thiên, bạn học cấp ba của chị.

Hôm nay có thể cứu được em ra, tất cả đều là nhờ vào anh ấy. Em mau cảm ơn người ta đi." Lý Ảnh Hồng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.