Cực Phẩm Đại Thiếu

Cực Phẩm Đại Thiếu - Chương 162: Thử Thách Cuối Cùng




"Hì hì!"

Sáu cô gái còn lại thì che miệng cười nhạo, cười nhạo sự tọc mạch của Phan Tiểu Ngọc. “Đúng rồi, cô là Phan Tiểu Ngọc đúng không? Cô có biết mình đến muộn không?” người chủ khảo nhìn cô. "Vâng,chủ khảo, tôi là Phan Tiểu Ngọc. Vừa nãy thang máy bị quá tải, tôi đã nhường chỗ của mình cho đồng nghiệp khác trong công ty. Tôi chạy lên bằng cầu thang bộ.

Vậy nên ... nên tôi đến muộn!" Phan Tiểu Ngọc thở hổn hển, nói. "Đừng tìm lý do, đến muộn có nghĩa là đến muộn. Hôm nay là ngày kiểm tra thứ 2 rất quan trọng vậy mà lại đến muộn. Công việc sau này có thể đảm bảo được không? Cô đi đi, cô bị trượt rồi!"Chủ khảo khoát khoát tay với cô. “Chủ khảo, anh có thể cho tôi một cơ hội nữa được không!” Phan Tiểu Ngọc khẩn cầu. "Không thể, trách nhiệm trong công việc rất nghiêm khắc. Cô đi đi!” Chủ khảo khoát khoát tay với cô.

Sau khi Phan Tiểu Ngọc cúi đầu chào chủ khảo, cô thất vọng quay người bước ra ngoài.

Phan Tiểu Ngọc vốn tưởng rằng sau khi tự mình giải thích, chủ khảo cũng sẽ thấu tình đạt lý bỏ qua. Nhưng cô ấy vẫn còn quá mơ mộng rồi.

Sáu cô gái khác trong phòng thi lại đều che miệng cười. "Cô ta giả vờ làm người tốt để nhường chỗ cho người khác, đây chính là đáng đời." "Không phải sao, giả làm người tốt cũng phải trả giá, không ngờ bây giờ vẫn có người ngu ngốc như vậy!" "Được rồi, không nói nữa, cuộc thi vòng 2 bắt đầu, tất cả đi ra ngoài, sau đó sẽ dựa theo số thứ tự từng người từng người phỏng vấn độc lập" chủ khảo nói.

Tầng cao nhất của tòa nhà, bên trong văn phòng chủ

Lâm Thiên đang dùng điện thoại di động xem tin tức.

Lúc này, một mảnh tin tức lọt vào mắt Lâm Thiên. "Đêm qua, một người đàn ông ngủ trên đại lộ. Phóng viên đến phỏng vấn nhưng bị anh ta đánh. Nghi ngờ anh ta bị tâm thần. Đang tiến hành điều tra thêm... “Phạm Nhật Long, anh lên báo rồi, lần này anh thật sự không còn mặt mũi nào nữa rồi!” Lâm Thiên nở nụ cười.

Lâm Thiên không biết. Khi Phạm Nhật Long nhìn thấy bản tin này, anh ta sẽ bị chọc tức thành bộ dạng nào. Lúc này, Lưu Thân bước vào văn phòng với nụ cười trên môi. “Chủ tịch Thiên, cái này tôi đã nói rồi. Cần anh phải tự mình ký tên vào tài liệu. Anh xem qua một chút." Lưu Thân đưa tài liệu cho Lâm Thiên.

Lâm Thiên đọc qua tài liệu một lần, sau khi xác nhận là không có sai sót, anh ký tên vào tài liệu. Khi đưa tài liệu lại cho Lưu Thần, Lưu Thân cười nói: "Đúng rồi chủ tịch Thiên, còn có một chuyện khác, liên quan đến anh." "Chuyện anh muốn nói là chuyện tuyển thư ký riêng cho tôi?” Lâm Thiên nói. “Chủ tịch Thiên, anh... sao anh biết?” Lưu Thân lộ vẻ kinh ngạc. “Bởi vì khi tôi vừa lên tầng, ở trong thang máy đã gặp mấy cô gái đến thi vòng 2" Lâm Thiên bình tĩnh nói. “Thì ra là như vậy." Lưu Thân đột nhiên gật đầu.

Lúc này, một người đàn ông trung niên bước vào văn phòng, anh ta là chủ khảo chính ở trong phòng họp trước đó. "Chủ tịch, tổng giám đốc, kết quả phỏng vấn đã có, đây là thông tin và thành tích cá nhân của họ."

Chủ khảo vừa nói vừa đặt một xấp hồ sơ trên bàn của

Lâm Thiên. "Chủ tịch, anh hãy tự mình kiểm tra lại một chút. Nếu không có vấn đề gì, chúng tôi sẽ duyệt người có số điểm cao nhất. Chủ khảo nói

Lâm Thiên cầm tập hồ sơ đầu tiên. "Chủ tịch, đây là người có số điểm cao nhất trong lần kiểm tra thứ 2, tên là Lê Như Hoa. Bất kể là học vấn, ngoại hình, trình độ, biểu hiện tại chỗ trong buổi phỏng vấn đều rất tốt" Chủ khảo nói.

Lâm Thiên nhìn ảnh trong hồ sơ, đây không phải là người phụ nữ tóc đỏ sao?

Trước khi vào thang máy, và cả khi ở trong thang máy, người phụ nữ tóc đỏ Lê Như Hoa này là người chế nhạo Lâm Thiên nhiều nhất. Nói chuyện rất tự mãn, tỏ ra cô ta rất kiêu sa, rất tài giỏi, tỏ ra rất xem thường Lâm Thiên. “Cô ta cuối cùng lại được điểm cao nhất à?” Lâm Thiên không khỏi lắc đầu cười.

Ngay sau đó, Lâm Thiên đã trực tiếp ném hồ sơ của cô ta sang một bên.

Chủ khảo có vẻ hơi ngạc nhiên. Bởi vì anh ta thấy Lâm Thiên chỉ nhìn ảnh, hơn nữa học vấn, trình độ, lý lịch, đánh giả lần thi thứ 2 hôm nay của cô ta, Lâm Thiên toàn bộ đều không đọc

Nhưng chủ khảo không dám hỏi gì.

Ngay sau đó, Lâm Thiên lại cầm tài liệu lên xem, nhìn thoảng qua liền ném sang một bên.

Rất nhanh, Lâm Thiên đã xem xong.

Tại sao chỉ có sáu bộ hồ sơ. Không phải là có bảy người đến để kiểm tra vòng 2 sao?" Lâm Thiên ngẩng đầu hỏi chủ khảo.

Chủ khảo liền nhanh miệng nói: "Chủ tịch, còn có một người tên là Phan Tiểu Ngọc, vì đến muộn nên đã bị loại. Dù sao ý thức thời gian rất quan trọng, hơn nữa vòng thi thứ 2 cũng quan trọng như vậy... "Được rồi! Đừng nói nữa! Gọi ngay cho Phan Tiểu

Ngọc này và kêu cô ấy quay lại tham gia kiểm tra vòng 2!" Chủ khảo chưa kịp nói xong, Lâm Thiên trực tiếp ngắt lời anh ta. "Nhưng mà chủ tịch. chúng ta không thể không có ý thức về thời gian ... Chủ khảo vẫn muốn nói.

Lâm Thiên đứng lên nói: "Vậy thì anh có biết tại sao cô ấy đến muộn không? Cô ấy đã cố gắng nhường cho tôi một chỗ thang máy! Đây là bài kiểm tra của tôi dành cho họ, và chỉ có một mình cô ấy đã vượt qua bài kiểm tra này!" "Vâng, vâng! Tôi sẽ gọi điện bảo cô ấy quay trở lại!" Chủ khảo gật đầu liên tục. "Sau khi gọi cô ấy quay trở lại, để tất cả đợi trong phòng họp. Tôi sẽ kiểm tra tư cách đạo đức của họ một lần nữa. Thư ký mà tôi cần. Nếu phẩm chất đạo đức không tốt, những phương diện khác có tốt đi chăng nữa tôi cũng không cần." Lâm Thiên nói. “Vâng chủ tịch Thiên, tôi sẽ dựa theo đó để làm!” Chủ khảo vội vàng đáp lại.

Bên ngoài tòa nhà công ty, Phan Tiểu Ngọc cúi đầu ngồi xuống bên cạnh quầy hoa.

Lúc này, mẹ cô gọi điện. "Tiểu Ngọc, phỏng vấn thế nào rồi? Lần này là công ty Tỉnh Xuyên rất lớn ! Việc có thể vượt qua bài kiểm tra sơ bộ của hơn 100 người cho thấy con gái của mẹ rất xuất sắc, con gái của mẹ nhất định phải thể hiện thật tốt nhé. Nếu con có thể làm việc trong Tỉnh Xuyên, sau này mẹ của con có thể đứng thẳng trước mặt người khác rồi. "Mẹ cô nói. "Mẹ, con ... con sẽ cố gắng.

Phan Tiểu Ngọc không biết phải nói gì, cô đến vòng thi thứ 2 chưa tham gia được, đã bị loại rồi. Để không làm mẹ thất vọng, cô chỉ có thể nói như vậy. “Được rồi, con gái cố lên,bây giờ mẹ không làm phiền con nữa. Mẹ cô cúp máy. "Cũng không biết được. Sau khi về nhà thì làm sao giải thích cho mẹ đây" Phan Tiểu Ngọc lẩm bẩm, cúi đầu xuống.

Đúng lúc này, nhận được một cuộc gọi khác, Phan Tiểu Ngọc nhìn ra đây chính là cuộc gọi từ bộ phận nhân sự của tập đoàn Tỉnh Xuyên. “Xin chào" Phan Tiểu Ngọc thận trọng trả lời điện thoại "Để tôi quay lại kiểm tra vòng 27 "Thật sao? Cảm ơn! Cảm ơn! Tôi bây giờ sẽ tới liền!"

Phan Tiểu Ngọc cúp điện thoại. Cô gần như sắp nhảy căng lên vì phần khích,

Dù chỉ là cơ hội để được kiểm tra vòng 2, nhưng ít nhất vẫn còn có cơ hội

Trong phòng họp nhỏ,

Tất cả sau cô gái đều ở bên trong. Họ đã ở đây gần nửa tiếng "Tại sao vẫn chưa có kết quả ?" "Đúng thể cũng không biết được, cuối cùng ai có thể được chọn."

Mọi người xì xào bàn tán.

Nhưng người phụ nữ tóc đỏ Lê Như Hoa lại tràn đầy tự tin ngồi ở trước chỗ ngồi, không nói chuyện với ai, bởi vì cô ta có lòng tin rằng mình nhất định sẽ được chọn, bởi vì xinh đẹp, lý lịch tốt, học vấn cao. Cô ta cũng hài lòng với sự thể hiện của mình.

Ngay sau đó, cánh cửa được đẩy ra.

Mọi người bình tĩnh lại và nhìn ra cửa. Họ vốn tưởng rằng là chủ khảo đến để tuyên bố kết quá.

Nhưng điều đập vào mắt bọn họ lại là Phan Tiểu Ngọc, người đã bị loại trước đó. “Tại sao lại là cô!" "Cô không phải bị loại rồi sao?"

Các cô gái rất ngạc nhiên. “Công ty đã thông báo cho tôi đến để kiểm tra vòng 21 Phan Tiểu Ngọc nói.

Thật ra Phan Tiểu Ngọc cũng không biết tại sao lại đột nhiên được thông báo quay lại. Hai phút sau khi Phan Tiểu Ngọc đi vào, cửa lại bị đẩy ra.

Bọn họ vội vàng nhìn lại, đập vào mắt bọn họ, chính là

Lâm Thiên. Chỉ là Lâm Thiên lúc này mặc quần áo của người dọn dẹp, cầm cây lau nhà, cầm cái xô. "Haha! Thằng nhóc này thực sự là một chân tạp vụ, lại còn là một người làm vệ sinh!" Sau khi Lâm Thiên đi vào, người phụ nữ tóc đỏ Lưu

Như Hoa cùng những người khác đều che miệng cười, bọn họ đều nhận ra Lâm Thiên.

Lâm Thiên mặc kệ bọn họ, trực tiếp cầm lấy cây lau nhà cùng xô bắt đầu lau sàn nhà. "Bich!"

Đúng lúc này, chiếc xô bị lật. "Mẹ kiếp, tại sao cái xô lại bị lật? Dưới lầu là phòng làm việc của quản lý, nếu nước thấm xuống sẽ rất phiền phức. Các cô mau giúp tôi dọn dẹp được không? Như vậy có thể nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ." Lâm Thiên hỏi các cô gái. “Nước thấm xuống, là trách nhiệm của anh, liên quan gì đến chúng tôi? Còn đòi giúp anh? Một nhân viên dọn dẹp tạp vụ như anh, lấy đầu ra tư cách để nhờ tôi giúp?" Người phụ nữ tóc đỏ ôm lấy cánh tay cười nhạo,nói, “Đúng thế, liên quan gì đến chúng tôi, còn muốn chúng tôi giúp? Những cô gái khác cũng bắt đầu phụ hoạ.

Lâm Thiên lắc đầu. “Để tôi giúp anh, tôi có thể giúp như thế nào được?” Phan Tiểu Ngọc đột nhiên đứng dậy đi tới chỗ Lâm Thiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.