Cực Phẩm Đại Thiếu

Cực Phẩm Đại Thiếu - Chương 154: Lại Xảy Ra Sự Cố




"Thạch Hàn lợi hại hơn anh nghĩ nhiều. Anh ấy từng là tay đấm bốc đen ở châu Âu trong 6 năm." Lâm Thiên cười nói. “Tay đấm bốc đen ở châu Âu 6 năm rồi à?” Bạch Hổ ngạc nhiên.

Bạch Hổ biết rằng các quy định và độ khốc liệt của quyền anh đen ở châu Âu cao hơn nhiều so với những đấu trường cao nhất ở trong nước! “Anh Thạch Hàn, thất lễ rồi, tôi mong rằng trong tương lại sẽ được anh chỉ bảo nhiều hơn!” Bạch Hổ nhanh chóng cúi đầu chào Thạch Hàn. “Khách sáo rồi Bạch Hổ.” Thạch Hàn nắm chặt tay đáp lại. "Đúng rồi, cậu Thiên, nghe nói sau khi tôi bị thương, cậu là người duy nhất đưa tôi đến bệnh viện. Xin bác sĩ cổ gắng hết sức cứu mạng tôi. Câu lạc bộ quyền anh cho rằng tôi vô dụng, muốn bỏ rơi tôi. Chính cậu đã bỏ tiền mua lại tôi . Còn sắp xếp đưa tôi vào phòng chăm sóc đặc biệt tốt nhất của bệnh viện, nhờ y tá tốt nhất chăm sóc cho tôi, tôi... tôi không biết phải cảm ơn như thế nào nữa!

Bạch Hổ xúc động vô cùng. Khi một người đang thành công bạn giúp đỡ họ, đó chỉ là thuệ hoa trên gấm không có gì sâu sắc.

Nhưng giúp một người khi anh ta đang gặp khó khăn. Giống như gửi than trong tuyết, hơi ẩm lan tỏa tận sâu trong tim, đó chính là đại an đại đức “Anh vì tôi mà bị thương trong trận đấu, tôi đương nhiên sẽ phải chịu trách nhiệm với anh đến cùng. Đây là điều tôi nên làm.” Lâm Thiên mỉm cười, nói.

Bạch Hổ bật dậy khỏi giường bệnh. Sau đó quỳ một chân trên mặt đất, nghiêm túc nói: "Cậu Thiên, Bạch Hổ tôi sẽ không nói bất cứ điều gì nữa. Từ nay về sau, mạng của Bạch Hổ cũng là của cậu! Chỉ cần cậu Thiên không ghét bỏ, thì Bạch Hổ tôi sẽ trung thành với cậu cả đời này! Dù cho có nhảy vào nước sôi lửa bỏng, quyết không chối từ ! "

Lâm Thiên nhanh chóng nâng Bạch Hổ đứng dậy. "Bạch Hổ,anh mau đứng lên đi. Chúng ta đều bình đẳng. Đừng phải câu nệ như thế này, nếu anh không chế bai, sau này làm huynh đệ đi theo tôi, theo tôi làm! Tôi sẽ cho anh lương 20 triệu một tháng! Sau này đợi tôi phát triển phất lên rồi, vấn đề về tiền nong nhất định sẽ không để anh chịu thiệt!"

Sau khi có Bạch Hổ, cộng thêm với Thạch Hàn, Lâm Thiên đã có được một cánh tay trái một cánh tay phải đắc lực! "Cái này ... cậu Thiên."

Khi Bạch Hổ nghe những lời của Lâm Thiên nói, anh ta đã cảm động rơi nước mắt.

Bạch Hổ biết Lâm Thiên là chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên, thân phận rất đáng nể nhưng lại sẵn sàng kết nghĩa anh em với anh ta, phải biết rằng các ông chủ trước đây căn bản chỉ coi thường những võ sĩ như họ đến thế nào, thậm trí còn không coi họ là con người. “Cậu Thiên, vẫn là câu nói đó, đi theo cậu Thiên, Bạch

Hổ tôi sẽ lên núi đao xuống biển lửa, quyết không chối từ!” Bạch Hổ ánh mắt kiên định.

Vừa lúc đó, điện thoại của Lâm Thiên đột nhiên vang lên.

Lâm Thiên lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy là cuộc gọi của tổng giám đốc Lưu Thân. “Chủ tịch Lâm, đã xảy ra tai nạn trên công trường xây dựng số 1 của khu bảo tồn!” giọng nói lo lắng của Lưu Thân phát ra trong điện thoại. "Cái gì? Có chuyện gì đã xảy ra với công trường xây dựng số 1 của khu bảo tồn !?" Lâm Thiên bị sốc. Phải biết rằng công trường số 1 của khu bảo tồn là món quà của ông nội anh, sự phát triển của khu đất này cũng là dự án quan trọng nhất trong năm nay!

Sau khi hoàn thành dự án này, thu nhập trực tiếp có thể lên tới hơn 700 tỷ đồng, và thu nhập gián tiếp trong tương lai cũng sẽ rất lớn.

Hơn nữa, sau khi Lâm Thiên hoàn thành dự án này, nó có thể được coi là thành tựu đầu tiên của anh. Vì vậy Lâm Thiên rất coi trọng dự án này. “Lưu Thân, ruốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Lẽ nào lại là Khương Hùng Dũng gây phiền phức sao?” Lâm Thiên vội hỏi. "Là Phạm Nhật Long. Anh ta đã đưa người đến công trường để gây rối và làm bị thương một số nhấn viên bảo vệ. Anh ta rất khoẻ mạnh, các nhân viên bảo vệ của chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta, Lưu Thân nói. "Phạm Nhật Long! Lại là hắn!" Lâm Thiên híp mắt, trong mặt thoáng hiện một tia ớn lạnh.

Sau đó, Lâm Thiên trả lời: "Lưu Thân, anh trước tiên hãy giữ chặt chân hắn, tôi sẽ tới công trường!" Lâm Thiên muốn xem xem, Phạm Nhật Long rốt cuộc là muốn làm gì!

Tuy rằng Phạm Nhật Long này có chống lưng lớn mạnh, nhưng đây là thành phố Bảo Thạnh, Lâm Thiên cho đến ngày hôm nay ở thành phố Bảo Thạnh, cũng được coi là đã gây dựng được chút nền móng, hơn nữa Phạm Nhật Long, anh ta ở thành phố Bảo Thạnh không hề có nền móng gì cả, cho nên Lâm Thiên không sợ anh ta.

Ngay cả khi nói đến đánh nhau, Lâm Thiên cũng có Thạch Hàn!

Sau khi cúp điện thoại. “Cậu Thiên, có phải Phạm Nhật Long gây rối ở công trường không?” Thạch Hàn hỏi. "Ừm, hiện tại chúng ta sẽ qua đó gặp hắn. Xem hắn rốt cuộc là muốn làm gì." Lâm Thiên híp mắt nói. “Được!” Thạch Hàn gật đầu. “Cậu Thiên, em cũng đi!” Bạch Hổ vội nói. “Bạch Hổ, anh vừa mới tỉnh lại, nên ở bệnh viện nghỉ ngơi một thời gian." Lâm Thiên nói. "Cậu Thiên. Khả năng hồi phục của cơ thể tôi rất tốt.

Tôi đã bình phục lâu rồi. Tôi không thể ở bệnh viện nhàn rỗi mỗi ngày thế này mãi được." Bạch Hổ nói, Trong khi đang nói, Bạch Hổ nhảy lên vài cái để chỉ cho Lâm Thiên xem.

Bác sĩ bên cạnh nói: "Chủ tịch Thiên, theo lý mà nói, bạn của anh quả thực nên ở bệnh viện một thời gian, nhưng sau khi kiểm tra. Cơ thể anh ấy quả thực đã hoàn toàn lành lặn, xuất viện cũng không phải là không được!" “Vậy thì tốt, Bạch Hổ, anh đi với chúng tôi đi!” Lâm Thiên nói.

Sau đó, ba người họ đi thẳng đến khu vực số 1 của khu bảo tồn.

Công trường số 1.

Chiếc Lamborghini của Lâm Thiên lái đến cổng công trường, theo sau là chiếc Toyota SUV màu trắng của Thạch Hàn

Vừa xuống xe, Lâm Thiên đã nhìn thấy Phạm Nhật

Long ở cổng công trường.

Không chỉ có Phạm Nhật Long ở đây, mà Lâm Thiên phát hiện ra cục trưởng cục quản lý đất đai Lý Trường Minh cũng ở đây.

Lâm Thiên liếc qua một lượt, còn có một vài nhân viên bảo vệ bị thương, đứng dựa sang một bên, và nhiều nhân viên trên công trường cũng đang bị bao vây tại đây. "Chủ tịch Thiên!" "Chủ tịch Thiên!"

Khi các nhân viên nhìn thấy Lâm Thiên xuất hiện, họ đã hét lên liên tục như thể họ đã nhìn thấy một vị cứu tinh của cuộc đời mình. “Mọi người đừng lo lắng, tôi đến giải quyết.” Lâm Thiên vẫy tay với mọi người.

Ngay sau đó, Lâm Thiên bước tới trước mặt khoảng hơn chục nhân viên bảo vệ bị thương, tất cả đều dựa vào tường, nhiều người mũi sưng vù, trên người có máu. "Chủ tịch Thiên!"

Sau khi nhìn thấy Lâm Thiên, hơn mười người bảo vệ này đều muốn đứng dậy. “Mấy anh bị thương rồi, không cần đứng dậy đâu. Lâm

Thiên vội xua tay. “Chủ tịch Thiên, anh... anh phải làm chủ cho chúng tôi!” Hơn chục nhân viên bảo vệ kêu lên. "Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho các anh bị đánh, bị thương vô ích đầu. Mỗi người được trợ cấp thương tật 175 triệu, cộng thêm một tháng nghỉ phép được trả lương, tiền thuốc men khám chữa bệnh công ty cũng sẽ chi trả hoàn toàn!" Lâm Thiên nói.

Sau khi nghe những lời này, hơn chục nhân viên bảo vệ rất ngạc nhiên và vui mừng. "Cảm ơn Chủ tịch! Cảm ơn Chủ tịch!"

Họ cảm ơn một lần nữa rồi một lần nữa một cách hào hứng. 175 triệu là tiền lương thưởng của bọn họ trong gần một năm, lại còn được nghỉ một tháng, bọn họ cảm thấy ăn đánh như vậy thực sự xứng đáng. Được làm việc dưới trưởng một chủ tịch như Lâm Thiên quả thật là đáng giá!

Công nhân trên công trường vây quanh, sau khi nhìn thấy cảnh này đều truyền tai nhau một tiếng. "Chủ tịch Thiên thật là tốt!" "Đúng, đúng vậy. Một ông chủ như chủ tịch Thiên mạnh hơn gấp nghìn lần những ông chủ lòng dạ thâm độc khác. Bản mạng cho một ông chủ như thế này, đáng" "Xin đừng so sánh lũ lòng dạ độc ác kia với chủ tịch Thiên của chúng ta, hoàn toàn không thể so sánh được?"

Nhìn thấy cảnh này, Bạch Hổ cũng thầm thở dài trong lòng, có thể gặp được một người chủ nhận như vậy, chính là may mắn lớn nhất của anh ta.

Sau khi Lâm Thiên an ủi nhân viên bị thương, anh bước đến chỗ Phạm Nhật Long với Thạch Hàn và Bạch Hổ. “Phạm Nhất Long, thủ tục giấy tờ tại công trường của tôi đã hoàn tất, tuân thủ đúng theo pháp luật, anh đến công trường của tôi làm loạn, còn đả thương người khác, cho dù anh là con trai của nhà họ Phạm, hôm nay anh không cho tôi một lời giải thích thỏa đáng, tôi nhất định sẽ không tha cho anh!” Ánh mắt Lâm Thiên lóe lên lạnh toát. "Tuân thủ luật pháp? Ồ, trò đùa! Khu bảo tồn số 1 này là một khu đất cấm phát triển do tỉnh chỉ định. Tập đoàn Tỉnh Xuyên lại đang phát triển khu đất này. Anh còn nói rằng mình tuân thủ luật pháp?" Phạm Nhật Long cười lạnh nói. "Đúng vậy, mảnh đất này đúng là từng bị cấm phát triển, nhưng bây giờ nó đã được giải trừ, tài liệu về việc dỡ bỏ lệnh cấm, cục trưởng Minh cũng từng xem qua. Tôi nói đúng không cục trưởng Minh?" Lâm Minh nhìn về phía cục trưởng Minh đang đứng bên cạnh. . "Cái này ... Cục trưởng Minh lộ ra vẻ xấu hổ.

Phạm Nhật Minh chậm rãi đi đến chỗ Lâm Thiên, nở một nụ cười tự mãn, nói: "Không biết trước kia xảy ra chuyện gì, chỉ biết hiện tại khu đất này đã bị cấm phát triển trở lại." “Ngươi nói láo!” Lâm Thiên trợn mắt, lạnh lùng nói. "Không tin? Vậy mở mắt chó ra nhìn cho rõ! Nhìn cho rõ vào!"

Phạm Nhật Long trực tiếp lấy ra một văn kiện, ném cho Lâm Thiên xem.

Lâm Thiên cầm lấy tập tài liệu, xem kỹ.

Khi Lâm Thiên nhìn thấy nội dung của tập tài liệu, sắc mặt Lâm Thiên đột nhiên thay đổi.

Bởi vì nội dung của hồ sơ, quả thực là khu đất này lại một lần nữa bị cấm phát triển, trong thời hạn 50 năm! "Sao rồi? Nhìn rõ rồi chứ? Lâm Thiên cậu dám phát triển dự án trên đất cấm, cậu thật sự cho rằng Tập đoàn Tỉnh Xuyên của cậu có thể vô pháp vô thiên sao? Hôm nay tôi dẫn theo cục trưởng Minh đến đây chính là muốn ngăn chặn cậu!" Có một nụ cười tự mãn hiện lên trên khuôn mặt anh ta. “Phạm Nhật Long, là do anh làm sao?” Lâm Thiên sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm Phạm Nhật Long.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.