Cực Phẩm Đại Thiếu

Cực Phẩm Đại Thiếu - Chương 126: Tiểu Nhân Đắc Chí




“Tôi nói này Lâm Thiên, cậu tiến bộ hơn lúc trước không ít đâu, một tên lưu lạc tới mức phải đi phát tờ rơi, cũng dám khoác lác nói mình lái xe Lamborghini. Cậu đúng là không biết xấu hổ” Kiều Thanh Bình cười nói.

Triệu Tiến Minh tiến lên vỗ bả vai Lâm Thiên, cười nói: "Lâm Thiên, cậu chậm rãi phát tờ rơi tới khi mặt trời lặn đi. Bây giờ chúng tôi phải đi tắm rửa mát xa bảo vệ sức khỏe, mà cậu ấy à, chỉ sợ cả đời chỉ có thể phát tờ rơi thôi.”

Sau khi nói xong, Triệu Tiến Minh và Kiều Thanh Bình lập tức cười đắc ý, nghênh ngang rời đi.

Lâm Thiên nhìn chằm chằm bóng lưng hai người, cười mỉa nói: “Đây gọi là tiểu nhân đắc chí đúng không?”

Ngay sau đó, Lâm Thiên nhanh chóng thu hồi tâm tư, tiếp tục phát tờ rơi.

Lâm Thiên tin tưởng, sẽ có lúc cho bọn họ biết tay. Lúc này, lại có một đôi nam nữ trẻ tuổi đi tới. “Hai vị, đây là dự án mới của tập đoàn Tỉnh Xuyên chúng tôi, mời hai vị xem.”

Lâm Thiên đưa tờ đơn tuyên truyền cho hai bọn họ xem. "Á!"

Lúc người phụ nữ trẻ tuổi nhận lấy tờ rơi, cốc trà sữa trong tay cô ta không cầm chắc, vì thế làm đổ lên quần áo của cô ta, cô ta lập tức thét chói tai. “Anh, cái tên phát tờ rơi đáng chết này! Làm hại quần áo của tôi bị bẩn, anh có biết bộ quần áo này đất cỡ nào không? Vẻ mặt người phụ nữ tức giận kêu to với Lâm Thiên. “À, thật sự xin lỗi.” Lâm Thiên mở miệng nói.

Người đàn ông trẻ tuổi ở bên cạnh xông thẳng tới chỗ Lâm Thiên hét to: “Xin lỗi có tác dụng không? Bồi thường tiền đi. Ít nhất cũng phải ba mươi lăm triệu, anh đừng có nghĩ bỏ trốn.

Lâm Thiên nhưởng mày: “Anh này, là tự cô ấy nhận lấy tờ đơn, sau đó làm nghiêng cốc trà sữa trong tay, không cẩn thận đổ trà sữa lên người, tôi đã nói xin lỗi là tận tình tận nghĩa lắm rồi, muốn tôi bồi thường tiền, còn bồi thường ba mươi lăm triệu sao? Anh hơi quá đáng rồi đấy?"

Lâm Thiên không phải người phách lối ương ngạnh, chẳng phân rõ phải trái, nếu thật sự là Lâm Thiên hất đổ cốc trà sữa, Lâm Thiên tuyệt đối sẽ bồi thường tiền.

Nhưng vấn đề là, trà sữa là người phụ nữ này tự mình làm đổ, lại còn bắt Lâm Thiên bồi thường tiền. Còn bồi thường ba mươi lăm triệu? Chuyện này có thể sao? “Cái tên phát tờ rơi đáng chết này, còn dám mạnh miệng à? Loại phế vật tầng lớp cấp thấp nhất trong xã hội như anh, chồng tôi có thể bóp chết anh rất dễ dàng” Người phụ nữ hung hãn quát to với Lâm Thiên. “Cô gái xấu xí này, làm phiền cô đừng khẩu nghiệp như vậy, người nào giẫm chết người nào, cũng khó mà nói. Lâm Thiên lạnh giọng nói.

Lâm Thiên từng là người nghèo khó, cho nên trong ngày thường không thích tự cao tự đại, nhưng chuyện này không có nghĩa là, người nào cũng có thể giảm lên đầu Lâm Thiên. “Anh... Anh măng tôi là cô gái xấu xí sao?” Người phụ nữ trẻ tuổi vô cùng tức giận. “Tôi không mắng, tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.” Lâm Thiên lạnh nhạt nói. “Anh... Anh. Người phụ nữ trẻ tuổi tức tới mức cơ thể run ray. Ngay sau đó, người phụ nữ trẻ tuổi chuyển sang làm nũng với bạn trai: “Chồng à, tên này bắt nạt em, anh nhất định phải giải quyết giúp em đấy nhé. “Yên tâm đi, anh nhất định sẽ cho em câu trả lời thỏa đáng.” Người đàn ông trẻ tuổi nói.

Ngay sau đó, người đàn ông trẻ tuổi xoay người nhìn chăm chăm Lâm Thiên, lạnh giọng nói: “Tên phát tờ rơi đáng chết này, vậy mà dám hung hãn như vậy, anh biết tôi là ai không? Anh có biết hậu quả chọc giận tôi hay không?” “Thật xin lỗi, tôi không quan tâm anh là ai, dù sao đều khó có khả năng trâu bò hơn tôi.” Lâm Thiên lạnh nhạt nói. “Ha ha!” Người đàn ông trẻ tuổi nghe thấy vậy xong, lập tức cười ha ha.

Người phụ nữ trẻ tuổi cũng cười nhạo nói: “Một tên phế vật phát tờ rơi, vậy mà cũng dám nói những lời như vậy? Đúng là khiến người ta chết cười.” "Tên kia, tôi nói cho cậu biết, cha tôi là quản lý trong quảng trường Tỉnh Xuyên này, Tỉnh Xuyên trâu bò cỡ nào anh biết không?” Người đàn ông trẻ tuổi kiêu ngạo nói. “Làm quản lý ở Tỉnh Xuyên rất trâu bò à? Cha anh gặp tôi, cũng phải cúi đầu kh lưng ra vẻ đáng thương, chỉ cần tôi nói một câu, cha anh sẽ lập tức phải cút đi. Lâm Thiên lạnh nhạt nói.

Người đàn ông trẻ tuổi và người phụ nữ trẻ tuổi cười hạ hạ lần hai. “Ha ha! Tên này khoác lác quá mức rồi.” “Đúng vậy, khoác lác mà không đỏ mặt chút nào, sao anh không đi làm diễn viên đi, đúng là quá đáng tiếc! Một tên phát tờ rơi, vậy mà có mặt mũi nói ra những lời như vậy”

Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc âu phục bưng một cốc cà phê, nhanh chóng chạy về bên này. “Giám đốc Tưởng sao?”

Người đàn ông trẻ tuổi liếc mắt một cái liền nhận ra người đàn ông trung niên đang chạy tới.

Ngay sau đó, người đàn ông trẻ tuổi nói với bạn gái anh ta: “Em yêu, nhìn thấy người mặc âu phục màu đen kia không? Đó chính là giám đốc Tưởng ở quảng trường Tỉnh Xuyên, cũng là thủ trưởng của cha anh “Oa, hóa ra đây là giám đốc Tưởng à?” Người phụ nữ trẻ tuổi dùng ánh mắt như nhìn thấy nhân vật lớn, nhìn về phía giám đốc Tưởng ở đằng trước. “Nhưng mà nhìn bộ dạng của giám đốc Tưởng, ông ấy muốn làm gì thế?” Vẻ mặt người đàn ông trẻ tuổi nghi ngờ nói.

Bình thường người đàn ông trẻ tuổi đều thấy giám đốc Tưởng vô cùng uy nghiêm, đi đường cũng rất trầm ổn, bây giờ lại đang chạy chậm? khiến người đàn ông trẻ tuổi kinh ngạc chính là, anh ta phát hiện giám đốc Tưởng, hình như đang chạy chậm về phía bọn họ, chẳng lẽ là muốn tìm anh ta?

Trong nháy mắt, giám đốc Tưởng đã chạy tới bên này. Chỉ thấy giám đốc Tưởng đi thẳng tới trước mặt Lâm Thiên. “Chủ tịch Lâm, mặt trời lên cao như vậy, nhất định là cậu khát nước rồi, đây là cà phê tôi tự mình mua cho cậu Dưới ánh mắt hoảng sợ của đôi nam nữ trẻ tuổi, giám đốc Tưởng cung kính đưa cà phê trong tay bằng hai tay cho Lâm Thiên. “Giám đốc Tưởng, ông có lòng rồi.” Lâm Thiên nhận lấy cà phê, sau đó lạnh nhạt uống một ngụm. “Chuyện này...

Người đàn ông trẻ tuổi và người phụ nữ trẻ tuổi nhìn thấy một màn này, trong lòng bọn họ đều lập tức dấy lên sóng to gió lớn.

Sao có thể có chuyện này được?

Vậy mà giám đốc Tưởng mua cà phê cho người phát tờ rơi này, còn tự mình đưa tới tay tên này nữa? Hơn nữa thái độ cung kính như vậy? “Chú... Chú Tưởng, chú... Người đàn ông trẻ tuổi thần thờ nhìn giám đốc Tưởng

Sau khi giám đốc Tưởng nghe thấy câu này, mới quay đầu nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi. “Ồ, đây không phải là con trai của ông Lưu sao? Sao cậu cũng ở đây? Cậu quen với chủ tịch Lâm à?” Giám đốc Tưởng nhìn chằm chằm anh ta nói, “Chủ tịch Lâm? Chú Tưởng, anh ta... Anh ta không phải là người phát tờ rơi sao?” Người đàn ông trẻ tuổi không nhịn được nói.

Giám đốc Tưởng cười nói: “Phát tờ rơi sao? Ha ha, đây là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh, Lâm Thiên. “Chủ chủ chủ... Chủ tịch của Tỉnh Xuyên sao?”

Người đàn ông trẻ tuổi trợn to mắt, tin tức này giống như trái b nặng nghìn tấn, nổ tung ở trong lòng anh ta.

Còn người phụ nữ trẻ tuổi ở bên cạnh, cũng hoàn toàn mơ hồ.

Chủ tịch của Tỉnh Xuyên trâu bò cỡ nào, bọn họ đều biết rất rõ. “Chủ tịch của Tỉnh Xuyên, sao... Sao lại tới đây phát tờ rơi?” Người phụ nữ trẻ tuổi không nhịn được kinh ngạc kêu lên. “Chủ tịch chúng tôi muốn làm một tấm gương tốt cho mọi người. Giám đốc Tưởng nói.

Sau khi đôi nam nữ trẻ tuổi nghe thấy thế, cũng không nhịn được nuốt nước bọt. Bọn họ nghĩ tới người mà bọn họ vừa châm chọc, thực ra là chủ tịch của Tỉnh Xuyên xong, trái tim của bọn họ như rơi xuống vực sâu nghìn mét.

Lâm Thiên nhìn về phía giám đốc Tưởng, lạnh nhạt nói: “Nghe nói cha anh ta là quản lý ở quảng trường Tỉnh Xuyên, một khi đã như vậy, bảo ông ta ngày mai không cần phải đi làm nữa. “Dạ chủ tịch Lâm. Giám đốc Tưởng gật đầu nói. “Đừng mà!”

Người đàn ông trẻ tuổi tuyệt vọng kêu to, nếu cha anh ta mất đi công việc này, hơn nữa nếu cha anh ta biết là vì anh ta mà mất đi công việc, vậy ngày lành của anh ta hết rồi.

Lâm Thiên quay đầu nhìn người đàn ông trẻ tuổi, lạnh nhạt nói: "Lúc trước tôi từng nói, cha anh nhìn thấy tôi đều phải cúi đầu kh lưng, chỉ cần tôi nói một câu là cha anh phải cút khỏi Tỉnh Xuyên Ngay sau đó, Lâm Thiên lại nhìn cô gái trẻ tuổi kia nói: “Tôi nói cô là cô gái xấu xí, đây là lời nói thật, cô đúng là rất xấu.

Sau khi nói xong, Lâm Thiên trực tiếp xoay người rời đi, đi về phía nơi khác ở quảng trường, chỉ để lại hai người về mặt sợ hãi, nghĩ lại mà sợ.

Lâm Thiên phát tờ rơi ở quảng trường Tỉnh Xuyên tới mười hai giờ trưa, mới kết thúc công việc.

Ngay sau đó, Lâm Thiên mời tất cả nhân viên phát tờ rơi ăn ở một khách sạn trong quảng trường Tỉnh Xuyên, sau đó Lâm Thiên mới rời đi.

Khu nhà nghèo, ở trước cửa nhà Lâm Thiên. "Nhóc con, đứng lại!”

Lâm Thiên mới đỗ xe ở cửa xong, một người đàn ông khôi ngô đột nhiên ngăn cản đường đi của Lâm Thiên. Người này, đúng là người Khương Hùng Dũng phải tới, Trương Tuấn Kiệt. “Anh là ai?” Lâm Thiên hơi nhíu mày nhìn người này. “Tôi là người muốn lấy mạng cậu!” Trương Tuấn Kiệt khàn giọng nói. “Muốn mạng của cậu Thiên, phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không?”

Một giọng nói khàn khàn trầm thấp, vang lên ở sau lưng Trương Tuấn Kiệt.

Trương Tuấn Kiệt quay đầu lại nhìn, người xuất hiện trong tầm mắt anh ta đúng là Thạch Hàn. “Cậu là tên nhóc vệ sĩ kia đúng không? Vậy tôi sẽ giải quyết cậu trước, rồi lại giải quyết tên nhóc kia.

Trương Tuấn Kiệt vừa nói, vừa cởi áo khoác ra, lộ ra bắp thịt rắn chắc. “Từng có rất nhiều người muốn giải quyết tôi. “Nhưng mà... Bọn họ đều đã thành thi thể.”

Thạch Hàn khàn giọng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.