Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 670




"Người phụ nữ của anh sao?" Giang Minh Thành sửng sốt.

Ngay sau đó, Giang Minh Thành đánh giá Lâm Thiên từ trên xuống dưới một lượt, sau đó cười nói:

"Sao hả? Chẳng lẽ anh chính là bạn trai của Phạm Minh Tú sao? Ranh con, anh có biết tôi là ai không hả? Nếu anh dám động vào tôi, anh có biết hậu quả sau này sẽ nghiêm trọng đến mức nào không hả?"

Giang Minh Thành nhìn thấy Lâm Thiên ăn mặc quần áo bình thường, toàn thân cũng không có hàng hiệu xa xỉ gì, hơn nữa anh ta nghe giọng nói của Lâm Thiên, biết rõ anh là người bên ngoài đến đây.

"Vậy anh đã biết, hậu quả của việc đắc tội tôi nghiêm trọng đến mức nào chưa?" Lâm Thiên lộ ra nụ cười.

"Ha ha, xem dáng vẻ của anh kìa, trong mắt của Giang Minh Thành tôi, anh chỉ là một thứ bỏ đi thôi, anh cũng dám đứng trước mặt Giang Minh Thành tôi, phát ngôn ngông cuồng như vậy!" Giang Minh Thành cười nói.

Ngay sau đó, Giang Minh Thành nhìn về phía Phạm Minh Tú.

"Minh Tú, chẳng lẽ đây chính là bạn trai cô sao? Dù sao cô cũng là người nhà họ Phạm chúng ta, tìm thứ như thế này sao? Cô không ngại mất mặt, nhưng tôi cũng cảm thấy mất mặt thay cho cô đấy!" Giọng nói của Giang Minh Thành tức giận sắc bén.

Trong đôi mắt đẹp của Phạm Minh Tú cũng dâng trào vẻ phẫn nộ.

"Giang Minh Thành, anh đừng quá ngông cuồng, thành tựu và xuất thân của bạn trai tôi, đừng nói là anh, ngay cả nhà họ Giang cũng chỉ có thể chạy theo sau lưng thôi!" Phạm Minh Tú giọng nói lạnh lùng.

Giang Minh Thành là con trai của bác cả của Phạm Minh Tú, là một gia đình Giang Minh Thành hại cha mẹ Phạm Minh Tú chán nản, hại cô ấy phải rời xa quê hương, đi xa đến tỉnh Tây Xuyên.

Phạm Minh Tú vừa nói dứt câu, Giang Minh Thành và mấy người sau lưng anh ta đều phá lên cười rộ.

"Cô nói là toàn bộ nhà họ Giang chúng tôi đều không sánh bằng anh ta sao? Ha ha, thật là vô cùng nực cười, Phạm Minh Tú, cô đến Tây Xuyên năm năm trời, chẳng học được cái gì, nhưng bản lĩnh dọa dẫm người ta lại tăng lên rất nhiều đấy." Giang Minh Thành cười nói.

Lâm Thiên nhìn Giang Minh Thành, hai mắt híp lại nói:

"Giang Minh Thành phải không, trước đây tôi đã từng gặp một công tử bột tên là Giang Minh Thành đối đầu với tôi rồi, có điều kết cục của anh ta rất thê thảm, nếu anh tự mình hiểu mình, tốt nhất là đừng gieo gió kẻo gặt bão đấy."

"Anh thế này là đang định dọa tôi sợ sao? Ha ha, tôi sợ lắm đấy, thật ngại quá, Giang Minh Thành tôi đây lại không bị dọa sợ đâu, chỉ sợ anh không biết, chỉ dựa vào quyền thế của nhà họ Giang tôi ở thành phố Thượng Hải, muốn giết chết người như anh, còn đơn giản hơn là nghiền chết một con kiến đấy." Giang Minh Thành cười nhạo nói.

"Được rồi, vậy tôi để lại lời nói ở đây, tôi sẽ khiến nhà họ Giang phải trả giá thật đắt!" Lâm Thiên giọng nói lạnh lùng.

Trước đó khi Lâm Thiên biết được Phạm Minh Tú bị bác cả của cô ấy làm hại phải rời xa quê hương, có nhà mà không thể trở về, Lâm Thiên đã quyết định, phải giúp Phạm Minh Tú đòi lại công bằng.

Bây giờ sau khi nhìn thấy mặt mũi con trai của bác cả cô ấy, Lâm Thiên lại càng kiên định niềm tin này hơn nữa.

"Ranh con, tôi cùng để lại lời nói ở đây, tôi sẽ bắt anh phải trả cái giá thật đắt, còn có Phạm Minh Tú nữa, nếu cô đã dám quay lại thành phố Thượng Hải, tôi cũng sẽ bắt cô phải trả cái giá thật đắt!" Giang Minh Thành lộ ra nụ cười dữ tợn.

"Giang Minh Thành, bớt nói nhảm đi, rốt cuộc thì anh đến nhà tôi có chuyện gì!" Phạm Minh Tú không yếu thế chút nào.

Nếu là trước đây, có thể Phạm Minh Tú sẽ hơi bận tâm và sợ hãi.

Nhưng mà hôm nay có Lâm Thiên bên cạnh cô ấy, cô ấy lại cảm thấy mình vô cùng có cảm giác an toàn!

"Ngày kia là ngày mừng thọ của ông cụ, ông cụ lên tiếng, tất cả người nhà họ Giang, bất kể là dòng nhánh hay là dòng chính, ngày mai tất cả mọi người đều phải có mặt, mở một buổi tiệc nội bộ dòng họ, ngày kia tổ chức tiệc mừng thọ, nhà cô cũng không ngoại lệ đâu." Giang Minh Thành nói.

"Thế mà lại mời chúng tôi sao?" Cha mẹ Phạm Minh Tú có vẻ hơi kinh ngạc.

Trước đây, tất cả hoạt động của nhà họ Giang đều không mời đến cha mẹ của Phạm Minh Tú.

Có điều bọn họ nghĩ lại, lần này là mừng thọ của ông cụ, toàn bộ nhà họ Giang đều được mời, không thể nào lại không mời bọn họ được, mặc dù cha của Phạm Minh Tú là con thứ, nhưng cũng vẫn là con ruột của ông cụ.

"Tôi đã chuyển lời đến rồi, sẽ không nói lung tung nhiều với các người nữa." Sau khi Giang Minh Thành nói xong, chuẩn bị rời đi ngay lập tức.

Có điều, trước khi anh ta rời đi, ánh mắt lại nhìn về phía Lâm Thiên.

"Ranh con, hãy đợi đấy!" Giang Minh Thành cười khẩy trừng mắt lườm Lâm Thiên một cái, dường như đang đe dọa, dọa nạt.

"Ầm!"

Tiếng đóng cửa vang lên, Giang Minh Thành rõ ràng đã rời đi.

Có điều bầu không khí bên trong căn phòng lại có vẻ hơi áp lực và kỳ lạ.

"Bây giờ thật sự xong rồi, Minh Tú, Giang Minh Thành đã biết con quay về thành phố Thượng Hải rồi, tất nhiên anh ta sẽ đối phó với con, vậy phải làm sao đây!" Mẹ Phạm lộ ra vẻ lo lắng và sốt ruột.

Sắc mặt cha Phạm cũng vô cùng nặng nề.

"Minh Tú, là cha vô dụng, không bảo vệ được con, nếu không thì ngay bây giờ con rời đi nhanh lên! Nếu còn chậm thêm chút nữa, chỉ sợ thật sự không còn kịp nữa rồi!" Cha Phạm cũng lộ ra vẻ sốt ruột.

"Bác trai, cháu và Minh Tú không có ý định rời khỏi đây, chuyện này, cháu sẽ thay bác, thay Minh Tú đòi một lời giải thích công bằng, áp bức năm năm của hai bác, cháu sẽ thay hai bác đòi lại tất cả!" Lâm Thiên giọng nói kiên định.

Phạm Minh Tú là người phụ nữ của mình, cô ấy phải chịu bắt nạt và áp bức như vậy, nếu Lâm Thiên ngồi xem mặc kệ, vậy bản thân Lâm Thiên cũng chẳng còn mặt mũi nào sống tiếp nữa.

Mà cha Phạm là cha của Phạm Minh Tú, cũng chính là cha vợ của Lâm Thiên, lẽ ra Lâm Thiên phải giúp ông ta lấy lại công bằng.

"Chàng trai, cậu có suy nghĩ như vậy, hai ông bà già chúng tôi đều rất vui mừng, nhưng mà nhà họ Giang ở thành phố Thượng Hải đã có thể bước lên cao trở thành dòng họ đứng đầu, cậu lại là người đến từ bên ngoài, bất kể thế nào chăng nữa, cậu cũng không có cách nào đối phó với nhà họ Giang đâu." Cha Phạm nói ra những lời chân thành sâu sắc.

Mẹ Phạm cũng vội vàng nói: "Đúng vậy đó chàng trai, chuyện này không phải là chuyện mà cậu có thể quan tâm được đâu, nếu cậu yêu Minh Tú, thì mau chóng dẫn theo Minh Tú rời khỏi thành phố Thượng Hải đi, quay về Tây Xuyên thôi."

Bọn họ có suy nghĩ như vậy thật ra cũng rất bình thường thôi, dù sao trong mắt bọn họ, Lâm Thiên cũng là người từ bên ngoài đến đây, hơn nữa lại còn ăn mặc bình thường, làm sao đấu lại nhà họ Giang được chứ?

Phạm Minh Tú thấy cha mẹ cô không tin tưởng Lâm Thiên, lập tức nói:

"Cha, mẹ, cha mẹ đã từng nghe đến tên Tập đoàn Vân Thiên chưa?"

"Tập đoàn Vân Thiên sao? Thật ra cũng đã từng nghe qua, dường như đã từng sản xuất ra một loại nước thần tiên dạng uống, được lan truyền vô cùng thần kỳ, nghe nói trước đó Giang Minh Thành còn đặc biệt chạy đến Hà Nội, tiêu tiền làm một thẻ thành viên của Vân Thiên, mua một chai nước thần tiên dạng uống quay về đấy." Cha Phạm nói.

"Đúng đúng đúng, mẹ cũng biết rõ chuyện này, nghe nói Tập đoàn Vân Thiên này hiện nay vô cùng thịnh vượng." Mẹ Phạm nói.

"Cha, mẹ, con nói thật cho cha mẹ biết, thật ra Lâm Thiên chính là chủ tịch của Tập đoàn Vân Thiên." Phạm Minh Tú trực tiếp nói thẳng ra luôn.

"Cái gì?"

"Cậu ta... Cậu ta là chủ tịch của Tập đoàn Vân Thiên sao?"

Cha Phạm, mẹ Phạm nghe thấy Phạm Minh Tú nói xong, cả hai người đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi và không thể nào tin tưởng.

"Minh Tú, con... Con không nói đùa với mẹ đấy chứ? Cậu ta... Cậu ta thật sự là chủ tịch của Tập đoàn của Vân Thiên sao?"

Cha Phạm, mẹ Phạm cùng lúc nói chuyện, đều không dám tin nhìn vào Lâm Thiên.

Bọn họ thấy thế nào, đều cảm thấy cách ăn mặc của Lâm Thiên không giống như một chủ tịch của một tập đoàn trăm tỷ chút nào.

"Cha, mẹ, làm sao con lại lừa gạt hai người được chứ, hơn nữa, ai nói là chủ tịch tập đoàn trăm tỷ thì nhất định phải tiêu xài hoang phí, Lâm Thiên cũng không phải người thích khoe khoang, xa hoa." Phạm Minh Tú nói.

Lâm Thiên cũng nói: "Bác trai, bác gái, Tập đoàn Vân Thiên quả thật là của cháu, lần này đi gấp quá, chưa mang quà đến cho hai bác, trước tiên xin tặng hai bác một tờ chi phiếu, thể hiện chút lòng thành, để hai bác đi mua ít hoa quả."

Lâm Thiên vừa nói vừa lấy ra một tờ chi phiếu, lập tức viết chi phiếu, sau đó đưa cho cha Phạm.

Cha Phạm nhận lấy chi phiếu nhìn lên.

Một nghìn bảy trăm tỷ!

Khi cha Phạm nhìn con số trên chi phiếu xong, sợ hãi đến mức tay cũng run rẩy.

Một nghìn bảy trăm tỷ, chính là tiền tiêu vặt cho bọn họ cầm đi mua hoa quả thôi sao? Cái này mà mua hoa quả chắc cũng phải chất lên được thành một quả núi nhỏ ấy chứ?

Dù sao cha Phạm cũng là người nhà họ Phạm, đã từng bị sụp đổ trước đây, ông ta đã từng lăn lộn trong giới kinh doanh một thời gian rất dài, đương nhiên ông ta có thể liếc nhìn là nhận ra chi phiếu này thật hay giả.

Gần như ông ta chỉ liếc mắt một cái đã có thể hiểu ra, tờ chi phiếu này là thật!

Điều này khiến trong lòng cha Phạm dâng trào sóng to gió lớn.

Thuận tay có thể ném ra gần hai nghìn tỷ, bây giờ ông ta không có lý do gì tiếp tục nghi ngờ Lâm Thiên được nữa rồi.

Hơn nữa ông ta cũng hiểu rõ, con gái ông ta Phạm Minh Tú tuyệt đối sẽ không lấy chuyện này ra lừa gạt hai ông bà bọn họ.

Giờ phút này, trong lòng cha Phạm, mẹ Phạm đương nhiên sẽ không nghi ngờ thân phận của Lâm Thiên là thật hay giả nữa.

"Hóa ra, cậu chính là chủ tịch của Tập đoàn Vân Thiên, cậu thật sự rất giỏi, có thể phát minh ra thứ thuốc thần như dung dịch nước thần tiên dạng uống!" Cha Phạm kích động nhìn Lâm Thiên.

Lúc này cha Phạm, mẹ Phạm đều lộ ra vẻ vô cùng kích động, nói đùa sao, đây chính là chủ tịch của Tập đoàn Vân Thiên đấy, đây chính là sự tồn tại bản thân hơn mấy trăm nghìn tỷ đấy!

Tổng tài sản của nhà họ Giang, cũng chỉ có mấy chục tỷ thôi.

Nghĩ đến con gái mình tìm được một bạn trai trâu bò như vậy, đương nhiên bọn họ rất vui mừng rồi.

"Bác trai quá khen." Lâm Thiên lộ ra nụ cười khiêm tốn.

Sau giây phút kích động, hai ông bà cũng từ từ bình tĩnh lại.

"Chủ tịch Lâm, tuy rằng cậu lợi hại, nhưng chuyện buôn bán của cậu không ở thành phố Thượng Hải, cậu đang ở thành phố Thượng Hải, cũng không có quan hệ gì đáng kể, rồng mạnh không đè được rắn địa phương, rồng mạnh không qua sông, qua sông chỉ có côn trùng, cậu đang ở thành phố Thượng Hải muốn đấu với anh trai tôi, e rằng cực kỳ khó khăn đấy, thậm chí có thể sẽ đe dọa đến tính mạng của cậu nữa." Cha Phạm lo lắng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.