Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 647




“Cậu nói gì? Cậu… cậu trấn áp được ư? Thật hay giả vậy? Cậu không có lừa tôi chứ?” Đại trưởng lão lộ sắc mặt kinh hãi.

“Tôi lừa đại trưởng lão làm gì, tôi tu luyện suốt một đêm qua, cũng không xảy ra chút chuyện gì cả.” Lâm Thiên cười nói.

“Vậy cậu tu luyện thế nào rồi?” Đại trưởng lão vội hỏi.

“Tiến độ không tệ, tôi tin rằng không cần thêm bao lâu nữa, là có thể luyện thành công.” Lâm Thiên đáp.

“Nếu cậu có thể tu luyện thành công, tất nhiên là tốt, nhưng trước khi thành công, nguy hiểm vẫn còn tồn tại, ghi nhớ là không được buông lỏng cảnh giác, một khi có vấn đề, thì từ bỏ tu luyện ngay, quyển bí kíp này, đã đánh gục không biết bao nhiêu đệ tử thiên tài trong phái rồi.” Đại trưởng lão nghiêm túc dặn dò.

Lâm Thiên gật đầu: “Tôi hiểu, cảm ơn đại trưởng lão quan tâm.”

Ngập ngừng chút Lâm Thiên hiếu kỳ hỏi: “Đúng rồi đại trưởng lão, quyển bí kíp này, đã từng có người tu luyện thành công hay chưa?”

“Quyển bí kíp này, do đích thân lão tổ tông viết ra khi sáng lập phái Bạch Vân, nói đúng ra thì chỉ có một mình lão tổ tông biết ‘Hắc viêm quyết’ này, sau đời ông ấy, không một ai từng thành công, nếu không phải lão tổ tông lập ra quy tắc, nhất định phải đặt quyển bí kíp này trong tàng thư các, thì e rằng chúng tôi đã sớm đem giấu quyển bí kíp này đi rồi, không để cho đệ tử tu luyện nữa, vì không ít đệ tử thiên tài, đều thất bại vì quyển bí kíp này.” Đại trưởng lão nói.

“Ồ! Là do đích thân lão tổ tông của phái Bạch Vân viết ra sao? Chỉ có một mình lão tổ tông luyện thành công ư?” Lâm Thiên tỏ vẻ có chút kinh ngạc.

Phái Bạch Vân này, đã có gần một ngàn năm lịch sử, nhưng chỉ có mỗi lão tổ tông học qua bí kíp này, điều này đúng là khiến Lâm Thiên rất kinh ngạc.

Hiện tại đã là thời đại thống trị, linh khí trái đất khô cằn, không còn thích hợp cho việc tu luyện, tu sĩ không những ít đi mà còn thuộc cảnh giới rất thấp nữa.

Nhưng nếu xét về thời gian trước đó hơn một ngàn năm, thì khi đó linh khí của trái đất, mạnh rất nhiều so với hiện tại, dưới môi trường to lớn đó, chắc chắn sẽ cho ra rất nhiều người mạnh.

Lâm Thiên suy đoán, lão tổ tông phái Bạch Vân ít nhất sẽ là ‘hóa thần cảnh’, thậm chí còn cao hơn nữa!

“Đúng rồi đại trưởng lão, hôm nay có thể dẫn tôi đến nơi tu luyện rồi chứ?”

Lâm Thiên đối với nơi tu luyện, hiện rõ vẻ kỳ vọng.

“Đương nhiên, giờ tôi sẽ dẫn cậu đi!” Đại trưởng lão nheo mắt cười và nói.

Tiếp theo đó, đại trưởng lão dẫn dắt Lâm Thiên đi về phía sau núi.

Đại trưởng lão dẫn theo Lâm Thiên, trên đường đi, không ít đệ tử chú ý nhìn về phía họ.

“Đại trưởng lão định đưa Lâm Thiên đi đâu vậy?”

“Nhìn hướng họ đi hình như là sau núi, không lẽ dắt cậu ta đến nơi tu luyện đó sao?”

“Không thể nào! Nơi tu luyện, chỉ dành riêng cho trưởng lão và trưởng môn môn phái thôi, đệ tử muốn vào, chí ít trong kỳ thi đấu võ mỗi năm một lần, dành được quán quân của năm thì mới có tư cách vào, cho dù cậu ta là đệ tử thân truyền, cũng không có tư cách vào nơi tu luyện cơ mà!”

“Mau nhìn xem, thật sự là đi vào sau núi đó! Tuyệt đối là đi đến nơi tu luyện rồi!”

“Không lẽ là… môn phái lại lần nữa cho tên tiểu tử này, nhận sự đãi ngộ đặc biệt hay sao?”

“Cậu ta chỉ là một ‘thực đan cảnh’, thật không hiểu sao môn phái lại ưu đãi cậu ta đến thế!”

“Thì đó, tôi cũng là ‘thực đan cảnh’, dựa vào đâu mà cậu ta được vào nơi tu luyện, còn tôi thì không được chứ!”

… …

Mọi người thấy đại trưởng lão dẫn dắt Lâm Thiên đi vào nơi tu luyện, tất cả đều cảm thấy cực kỳ đố kỵ.

Dù sao trong giới tu luyện, xem trọng và tôn kính cường giả, nếu cảnh giới và thực lực của Lâm Thiên đủ lớn mạnh, vậy thì bọn họ sẽ tin phục, nhưng trong mắt họ, Lâm Thiên chỉ là một ‘thực đan’ mà thôi!

… …

Lâm Thiên đi theo đại trưởng lão, thẳng tiến đến sau núi.

Sau khi đi qua một cánh cửa được canh chừng nghiêm ngặt, Lâm Thiên đã đến được nơi tu luyện.

Vừa bước vào nơi tu luyện, Lâm Thiên bỗng chốc cảm nhận được, linh khí đất trời trong này, cực kỳ dày đặc, công pháp trong cơ thể Lâm Thiên, thậm chí đang không kiềm chế được mà tự vận chuyển, để hút lấy linh khí đất trời nơi đây.

Nơi tu luyện, tựa như một quãng trường lộ thiên nhỏ, chỉ là trong nơi tu luyện, dựng lên rất nhiều trụ cột đá, trên mỗi trụ cột đá đều điêu khắc rất nhiều hoa văn, giống như lời chú vậy.

Lâm Thiên biết, đây là một cái ‘tụ linh trận’, khiến cho linh khí đất trời của cả dãy núi Bạch Vân này, hấp thụ toàn bộ, rồi tập trung đến phái Bạch Vân.

Chính vì thế mà hôm qua khi Lâm Thiên vào phái Bạch Vân, đã cảm nhận được rất rõ ràng, linh khí đất trời của phái Bạch Vân, dày đặc so với bên ngoài rất là nhiều.

Và nơi tu luyện này, chính là nơi có trận pháp ‘tụ linh trận’, vì thế linh khí nơi này, mới là dày đặc nhất!

Ở trung tâm nơi tu luyện, có một trụ cột đá cực kỳ to, e rằng phải đến ba người mới hòng vòng tay ôm nổi.

Phía dưới trụ cột đá, còn có một đệm hương bồ dành cho một người ngồi.

“Lâm Thiên, cậu ngồi lên đệm hương bồ đó, là có thể bắt đầu tu luyện ngay!” Đại trưởng lão nói.

“Dạ được!”

Lâm Thiên đã sớm không thể chờ được, lập tức đi đến dưới trụ cột đá, sau đó ngồi xuống.

Lâm Thiên vừa ngồi lên đệm hương bồ, lập tức cảm nhận được, lượng lớn linh khí đất trời, thông qua trụ cột đá, không ngừng truyền vào trong cơ thể!

Công pháp của Lâm Thiên, thời khắc này không ngờ lại tự động vận chuyển dần lên, hấp thụ hết tất cả linh khí đất trời này, sau đó thông qua sự dẫn dắt của công pháp, trong cơ thể dần vận chuyển đến Châu Thiên, sau đó đến Đan Điền.

Kèm theo sự vận chuyển công pháp của Lâm Thiên, trụ cột đá cũng liên tục không ngừng truyền linh khí đất trời vào cơ thể Lâm Thiên.

“Ha ha! Thật kỳ diệu!”

Lâm Thiên vui mừng khôn xiết, nơi tu luyện này, quả nhiên danh bất hư truyền.

Lâm Thiên chỉ thử nghiệm một chút thôi là có thể phát hiện, ngồi dưới trụ cột đá này tu luyện, tốc độ cao gấp năm lần so với trong thành phố.

Nói cách khác, Lâm Thiên tu luyện ở nơi đây một ngày, sẽ tương đương với tu luyện trong thành phố năm ngày, có thể nghĩ đến được, nếu tu luyện ở đây thì sẽ giúp Lâm Thiên tiết kiệm được bao nhiêu là thời gian!

Đại trưởng lão thấy Lâm Thiên đã đi vào trạng thái tu luyện, ông ta cũng không làm phiền, trực tiếp quay người rời khỏi nơi tu luyện.

… …

Lâm Thiên trong nơi tu luyện, đang an yên tu luyện, nhưng trong phái Bạch Vân lại không yên ổn chút nào.

Việc Lâm Thiên được vào nơi tu luyện, nhanh chóng được lan truyền khắp phái Bạch Vân.

Mọi người biết được tin này đều cực kỳ đố kỵ, cực kỳ không phục.

Mọi người nghĩ không thông, phái Bạch Vân sao lại ưu đãi Lâm Thiên đến vậy, cho anh bao nhiêu là đặc quyền, nào là ở Hồng Lâu, nào là vào nơi tu luyện, tất cả những đãi ngộ này đều chỉ có cấp bậc trưởng lão trở lên mới có thể hưởng thụ được mà thôi!

Tại nơi ở của Viên Luật.

Đệ tử trong phái Quách Chung, vội vàng chạy vào.

“Sư huynh Viên Luật, vừa nhận được tin mới, tên tiểu tử Lâm Thiên được đại trưởng lão dẫn vào nơi tu luyện rồi.” Quách Chung vội vàng nói.

“Cái gì? Cậu ta vào nơi tu luyện ư?” Viên Luật chau mày.

“Rầm!”

“Thật là hoang đường! Cậu ta có tư cách gì mà vào nơi tu luyện chứ? Đây vốn không đúng với quy tắc của phái Bạch Vân!”

Viên Luật tức giận vỗ lên bàn.

Viên Luật thân là con trai của trưởng môn, còn chưa được hưởng đặc quyền nhiều như thế.

Hôm qua thì ở Hồng Lâu, hôm nay lại được vào nơi tu luyện.

Một tên lính mới, không ngờ lại hưởng nhiều đặc quyền đến thế, điều này thật sự khiến anh ta nổi giận!

Vả lại Viên Luật vẫn luôn sở hữu cảm giác vượt trội mãnh liệt, hiện tại sự xuất hiện của Lâm Thiên, đã đánh sập cảm giác vượt trội này của anh ta ngay.

“Đúng đó, các đệ tử hiện tại đều thấy không phục, cậu ta chỉ là ‘thực đan cảnh’ mà thôi, dựa vào đâu mà được hưởng nhiều đặc quyền như thế!” Quách Chung cũng tức giận nói.

Quách Chung nói tiếp: “Sư huynh Viên Luật, em cảm thấy chúng ta nên đại diện cho tất cả đệ tử, dạy dỗ dạy dỗ tên tiểu tử này một trận mới được!”

“Đối phó với một thực đan thôi thì không cần anh phải ra tay, chờ cậu ta từ nơi tu luyện đi ra, em cứ đến tìm cậu ta so tài, sau đó dạy dỗ dạy dỗ cậu ta cho thật tốt vào!” Viên Luật dặn dò nói.

“Không thành vấn đề anh Luật!” Quách Chung đồng ý ngay.

“Anh cũng phải đi gặp cha anh một chuyến, anh nhất định phải biết được tại sao lại cho cậu ta được ưu đãi đến mức này!” Viên Luật đứng dậy.

… …

Trong đại điện.

Trưởng môn ngồi trên bảo tọa.

Viên Luật mở cánh cửa đại điện, đi vào trong.

“Bái kiến cha!” Viên Luật chắp tay hành lễ.

“Viên Luật, có việc gì sao?” Trưởng môn hỏi.

“Thưa cha, đệ tử thân truyền Lâm Thiên vừa đến, là được cho ở Hồng Lâu, là được vào nơi tu luyện, với thân phận của cậu ta, vốn không có tư cách hưởng thụ những thứ này, hiện tại tất cả đệ tử trong phái Bạch Vân, đều cất tiếng oán hờn khắp nơi, con đại diện cho tất cả đệ tử, đến gặp cha hỏi cho rõ, Lâm Thiên, cậu ta dựa vào đâu mà có được sự ưu đãi này?” Viên Luật đáp xong hỏi.

“Vì cậu ta có thiên phú hơn người, cha và đại trưởng lão cũng xem trọng cậu ta, muốn toàn lực bồi dưỡng cho cậu ta.” Trưởng môn bình tĩnh nói.

Lâm Thiên có thể nhận được sự ưu đãi như thế, nguyên nhân lớn nhất là vì Lâm Thiên là một thầy luyện đan.

Nhưng, trưởng môn và đại trưởng lão, từng bảo đảm với Lâm Thiên, là sẽ không tiết lộ thân phận thầy luyện đan này ra ngoài.

Tuy Viên Luật là con trai của trưởng môn, nhưng trưởng môn hiểu rõ, nếu nói cho Viên Luật biết thì có thể Viên Luật sẽ tiết lộ cho đệ tử khác biết.

“Toàn lực bồi dưỡng cậu ta ư? Thưa cha, cậu ta chỉ là một thực đan, tuy trong số những người cùng lứa tuổi, cũng được xem là xuất chúng, nhưng ngay cả con cậu ta cũng không sánh bằng.” Viên Luật không phục nói.

“Cha và đại trưởng lão làm gì, nào tới lượt con đến rặn hỏi cơ chứ?” Sắc mặt trưởng môn trầm xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.