Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 631




Ngoài Nam Cung Điệp và cha của cô ấy ra, còn có một số bề trên của gia tộc Nam Cung, cũng đứng ở đây chờ Lâm Thiên đến.

“Anh Lâm Thiên!”

Nam Cung Điệp sau khi nhìn thấy Lâm Thiên, cô ấy trông rất vui mừng.

Đương nhiên, cô ấy vẫn đeo chiếc khăn che mặt, để che đi khuôn mặt bị huỷ hoại của mình.

“Anh Lâm, hoan nghênh đến đây, thông cảm nếu có thiếu sót nhé!” Nam Cung Chính bước tới chào hỏi với nụ cười trên môi.

“Bác Nam Cung Chính khách sáo rồi. Trong khoảng thời gian này, mọi mặt của gia tộc Nam Cung đều thuận lợi chứ?” Lâm Thiên mỉm cười và hỏi.

“Cám ơn sự chăm sóc của anh Lâm, gia tộc Nam Cung của tôi hiện giờ đang phát triển khá tốt.” Nam Cung Chính cười và nói.

“Bác Nam Cung Chính, tôi với Nam Cung Điệp là bạn bè, bác kêu tôi là Lâm Thiên được rồi.” Lâm Thiên nở nụ cười khiêm tốn.

“Cái này… vậy được thôi, tôi cả gan gọi cậu một tiếng cháu Lâm Thiên nhé. Nào đến đây, mau vào trong nào.”

Nam Cung Chính mời Lâm Thiên vào phòng khách.

Trong phòng khách.

“Cháu Lâm Thiên, đây là chú hai của tôi, là ông hai của Nam Cung Điệp, người này là chú của tôi.”

Nam Cung Chính lần lượt giới thiệu một số người trong phòng khách cho Lâm Thiên biết, nhữn người này đều rất lớn tuổi, đều là lớp thế hệ cũ của gia tộc Nam Cung.

“Xin chào ạ.” Lâm Thiên lần lượt chào hỏi với họ.

“Xin chào anh Lâm!” Họ cũng lần lượt đứng dậy chào Lâm Thiên. Thái độ vô cùng cung kính.

Sau khi giới thiệu xong, Nam Cung Chính liền mời Lâm Thiên ngồi vào chỗ, mọi người cũng lần lượt ngồi vào chỗ, người hầu trong nhà đều mời trà nóng.

Sau khi ngồi xuống.

“Cháu Lâm Thiên. Cậu bận rộn như thế cũng đích thân đến gia tộc Nam Cung của tôi, không biết…là vì chuyện gì nhỉ.” Nam Cung Chính cười híp mắt và hỏi.

“Hôm nay tôi đến là muốn đem quà đến cho Nam Cung Điệp.” Lâm Thiên cười và nói.

“Quà?” Nam Cung Điệp sửng sốt.

Lâm Thiên nhìn Nam Cung Điệp.

“Nam Cung Điệp, lúc trước tôi đã từng hứa với cô, chắc chắn sẽ giúp cô khôi phục lại nhan sắc, hôm nay tôi đến chính là muốn thực hiện lời hứa của mình.” Lâm Thiên mỉm cười nói.

Ngay sau đó, Lâm Thiên lấy Định Nhan Đan ra.

“Chỉ cần uống viên thuốc này vào, thì Nam Cung Điệp có thể khôi phục nhan sắc của cô.” Lâm Thiên vừa nói vừa đưa đan dược cho Nam Cung Điệp.

“Uống viên thuốc này, thì có thể khôi phục lại nhan sắc sao? Thần kỳ như vậy?”

“Điều này… điều này cũng khá là huyễn hoặc rồi? Thật hay giả vậy?”

Các bề trên của gia tộc Nam Cung có mặt ở đây đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

Họ đều biết rằng, khuôn mặt của Nam Cung Điệp đã bị huỷ hoại đến mức nào, họ đều biết cả, thậm chí đến bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ nổi tiếng trên thế giới, cũng không có cách nào tốt cả.

Chỉ cần uống viên thuốc này, thì có thể khiến cho nhan sắc khôi phục như lúc đầu, họ cảm thấy điều này đúng là viển vông.

Nếu không phải vì thân phận lớn mạnh của Lâm Thiên, họ chắc chắn sẽ lên tiếng chất vấn.

Ngay cả Nam Cung Chính cũng không khỏi nói rằng: “Cháu Lâm Thiên, một viên thuốc là có thể khôi phục lại nhan sắc. Điều này dường như có vẻ… không thiết thực lắm.

Lâm Thiên cười và nói: “Bác Nam Cung Chính, lát nữa bác sẽ biết.”

Nam Cung Điệp sau khi nhận lấy Định Nhan Đan.

“Anh Lâm Thiên, đây… thuốc này thực sự có thể khiến cho em khôi phục nhan sắc sao?” Nam Cung Điệp cũng có vẻ hơi nghi ngờ.

“Thật đấy, không chỉ có thể khôi phục lại nhan sắc, mà còn có thể khiến cho cô xinh đẹp hơn trước.” Lâm Thiên mỉm cười nói.

“Thật không?” Nam Cung Điệp vui mừng nói.

“Cô uống rồi thì sẽ biết, tin tôi.” Lâm Thiên mỉm cười nói.

Lâm Thiên cũng nhận thấy, các bề trên của gia tộc Nam Cung, ngay cả Nam Cung Chính, đều có vẻ khó tin.

Lâm Thiên không giải thích gì cả, suy cho cùng thì sự hiểu biết của họ là có hạn, đối với một người bình thường mà nói, một viên thuốc có thể khôi phục lại nhan sắc, điều này thực sự nghe có vẻ viễn vông.

Đặt ở xã hội bên ngoài, nếu Lâm Thiên nói như vậy, người khác chắc chắn sẽ cho rằng Lâm Thiên là một kẻ lừa đảo, kẻ bịp bợm bán thuốc giả.

Tuy nhiên, sự thật chính là bằng chứng tốt nhất, rốt cuộc như thế nào thì lát nữa sẽ biết.

“Ừm ừm, em tin tưởng anh Lâm Thiên!” Nam Cung Điệp dùng lực gật đầu, rồi lập tức uống viên thuốc.

Nam Cung Điệp sau khi uống thuốc, các bề trên của gia tộc Nam Cung có mặt ở đấy, cả Nam Cung Chính đều đưa mắt tập trung vào người của Nam Cung Điệp.

Sau khi uống thuốc. Lập tức biến thành một luồng năng lượng tinh tuý, đi từ dưới lên trên.

Nam Cung Điệp chỉ cảm thấy khuôn mặt của mình có một cảm giác ngứa ran và tê dại.

“Điệp à, sao rồi?” Nam Cung Chính không kìm được lên tiếng hỏi. Bởi vì Nam Cung Điệp đang đeo khăn che mặt. Che lấy khuôn mặt nên họ cũng không biết tình hình như thế nào.

“Nam Cung Điệp, cởi khăn che mặt xuống đi.” Lâm Thiên mỉm cười nói.

“Ừm!”

Nam Cung Điệp gật đầu, sau đó nhẹ nhàng cởi bỏ khăn che mặt của mình.

“Đây đây đây…”

Khi Nam Cung Chính và những người khác. Nhìn thấy khuôn mặt của Nam Cung Điệp, họ đều như bị sét đánh ngang tai, hoàn toàn sửng sờ.

Bởi vì họ phát hiện, khuôn mặt của Nam Cung Điệp đã thực sự khôi phục rồi!

Không những khôi phục lại sắc đẹp, mà làn da của Nam Cung Điệp, trắng trẻo mềm min như một đứa trẻ sơ sinh, như thể khẽ chạm vào liền có thể vỡ.

Làn da đẹp vượt trộ hơn hẳn 99.9% người phụ nữ.

Suy cho cùng thì làn da trên khuôn mặt, là tái sinh, hơn nữa lại do linh khí tạo nên, làn da không tốt mới lạ.

Ngay cả ngũ quan của Nam Cung Điệp cũng xinh đẹp hơn trước.

Bây giờ xem ra, không chỉ nhan sắc được hoàn toàn khôi phục lại, mà độ xinh đẹp cũng được tăng lên rất nhiều so với trước.

Bây giờ mức độ xinh đẹp của Nam Cung Điệp, e rằng phải được miêu tả như một nàng tiên.

“Thần kỳ! Đúng là thần kỳ mà!”

“Nam Cung Điệp không chỉ khôi phục lại toàn bộ nhan sắc, mà còn xinh đẹp hơn trước, đây quả là thuốc thần mà!”

Các bề trên của gia tộc Nam Cung, đều không khỏi kinh ngạc kêu lên.

Trước đó họ còn chút nghi ngờ, nhưng bây giờ, mọi sự nghi ngờ trong lòng đều bị đánh tan, thay vào đó là sự kinh ngạc sâu sắc.

“Tôi… khuôn mặt của tôi thực sự đã khôi phục lại sao?” Nam Cung Điệp có chút khó tin.

Người làm ở bên cạnh liền đưa ra một chiếc gương.

Nam Cung Điệp nhìn vào gương và sau khi nhìn thấy mình ở trong gương, cô ấy cũng sửng sốt.

“Đây… đây là tôi sao? Khuôn mặt của tôi, thực sự đã khôi phục lại rồi!”

Nam Cung Điệp sau cơn kinh ngạc thì là niềm vui vô bờ bến.

“Anh Lâm Thiên. Anh thực sự là quá lợi hại mà, anh thực sự đã giúp em khôi phục lại nhan sắc rồi!”

Nam Cung Điệp vui mừng và phấn khởi trực tiếp nhảy vào vòng tay của Lâm Thiên, cùng Lâm Thiên chia sẻ niềm vui này.

Đối với Nam Cung Điệp mà nói, kể từ lúc nhan sắc của cô ấy bị huỷ hoại, dù cô ấy đi đến đâu cũng đều bị ngầm chê cười, cô ấy thậm chí đã rất lâu không ra khỏi cửa rồi. Bởi vì cô ấy sợ hãi, hoảng sợ, chống lại, không dám đối mặt với nó!

Cô ấy khao khát biết bao nhan sắc của mình có thể khôi phục, cô ấy không muốn cả đời sống trong sự chê cười.

Và bây giờ, nhan sắc của cô ấy thực sự đã khôi phục thành công. Cô ấy làm sao có thể không vui, không phấn khởi chứ?

“Nam Cung Điệp, giúp cô khôi phục nhan sắc là lời hứa của tôi, tôi đã hứa thì đương nhiên sẽ nói được làm được.” Lâm Thiên mỉm cười nói.

Lâm Thiên vì để có được Cỏ thủy tinh Ngũ Diệp Huyền rồi luyện chế ra viên Định Nhan Đan này, Lâm Thiên có thể nói là đã đánh một vòng ở quỷ môn quan, suýt chút mất mạng, còn đánh mất luôn giáp phiến.

Tuy nhiên, bây giờ nhìn thấy Nam Cung Điệp vui vẻ như vậy, Lâm thiên chỉ cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.

“Lâm Thiên à, viên thuốc này quả là thần kỳ. Lợi hại gấp vạn lần so với nước thần, cái này… cũng là do cậu làm ra sao?” Nam Cung Chính hào hứng hỏi.

“Đúng vậy, là do tôi làm ra.” Lâm Thiên gật đầu.

Khi Nam Cung Chính nghe thấy lời nói này, trong lòng càng thêm kinh ngạc. Ông ta không thể nào tưởng tượng nỏi, Lâm Thiên rốt cuộc có tài cán như thế nào, lại có thể làm ra biết bao nhiêu viên thuốc có tác dụng thần kỳ như vậy.

“Lâm Thiên, những viên thuốc do cậu làm ra, quả thực có thể gọi là thuốc tiên thần dược, nếu như cậu có thể làm ra nhiều hơn và đem ra bán, thì chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.” Nam Cung Chính cười và nói.

“Bác Nam Cung Chính, viên thuốc vừa rồi, tôi đã tốn rất nhiều thời gian, bôn ba nhiều lần mới làm ra được một viên như vậy, muốn làm nhiều hơn, hầu như là chuyện không thể.” Lâm Thiên lắc đầu nói.

Sự quý giá của Cỏ thủy tinh Ngũ Diệp Huyền đã hạn chế đi ý tưởng sản xuất Định Nhan Dược với số lượng lớn của Lâm Thiên.

Nam Cung Chính đột nhiên hiểu ra và gật đầu: “Cũng đúng, là do tôi đã đánh giá thấp sự quý giá của nó, loại thuốc tiên thần dược này, chắc chắn không thể sản xuất với số lượng lớn.”

Nam Cung Điệp sau một hồi kích động, cô ấy mới phát hiện, bản thân dường như đã quá phấn khởi rồi, lại bổ nhào vào vòng tay của Lâm thiên, ở đây còn có các bề trên gia tộc đang nhìn đấy.

Nam Cung Điệp ngay lập tức đỏ mặt, sau đó bước ra khỏi vòng tay của Lâm Thiên.

“Anh Lâm Thiên, thực sự xin lỗi, vừa rồi phấn khởi quá.” Nam Cung Điệp hai má đỏ bừng.

“Không sao.” Lâm Thiên cười gượng gạo.

Chẳng mấy chốc, Lâm Thiên tiếp tục nói: “Đúng rồi Nam Cung Điệp à, viên thuốc này không chỉ có thể giúp cô khôi phục lại nhan sắc, mà còn có thể giúp cô trẻ mãi không già, cho dù cô sống đến 40 tuổi, cũng có thể duy trì vẻ ngoài như 25 tuổi, khi cô sống đến lúc 60 tuổi, vẫn có thể giữ lấy vẻ đẹp ngoài 30 tuổi!”

Chính là vì tác dụng này, nên nói mới được gọi là Định Nhan Đan.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.