Kurokawa Nako biết rằng nếu cô ấy giải quyết ổn thỏa vấn đề này, có khả năng cô ấy sẽ nhờ vào đó để cạnh tranh quyền thừa kế với Kurokawa, đối với cô ấy thì điều này rất quan trọng.
“Khoan đã, để Koro xử lý chuyện này vẫn hơn. Nako, con không cần phải nhọc lòng nữa” Kurokawa Sawa xua tay.
Nụ cười đang nở trên môi Kurokawa Nako ngay lập tức đông cứng khi nghe điều này.
“Cha ơi, đây là cách con nghĩ ra, con phải là người thực hiện mới đúng, sao có thể giao cho anh em trai được!” Kurokawa Nako không cam tâm.
"Nako, con là chị gái, phải biết nhường em trai chứ? Chẳng lẽ con muốn tranh công với em trai sao?" Kurokawa Sawa bình tĩnh nói.
"Nhưng… nhưng..." Kurokawa Nako rất không cam tâm.
"Được rồi, không nhưng nhị gì nữa! Kế sách của con rất hay. Bố sẽ ghi nhớ sự đóng góp của con cho gia đình Kurokawa nhà chúng ta." Kurokawa Sawa nói rồi nhấc tách trà lên thưởng thức.
“Vậy thì… vậy thì con xin phép.” Kurokawa Nako ủ rũ nói.
Dứt lời, Nako Kurokawa xoay người rời đi.
Sau khi bước ra khỏi cổng, Kurokawa Nako ngồi vào chiếc xe thể thao Ferrari của mình.
"Tại sao! Tại sao lại đối xử với con như vậy! Tại sao lại thiên vị như vậy!"
Kurokawa Nako cuối cùng cũng không thể kiềm chế được sự không cam tâm và mối tức giận trong lòng, cắn chặt môi gầm ghè, những giọt nước mắt hờn tủi tuôn rơi trên khuôn mặt xinh đẹp.
Ngay sau đó, Kurokawa Nako khởi động chiếc Ferrari, nhấn ga phóng tới một quán bar gần đó tên là Starry Night.
Trong cơn buồn tủi, hiển nhiên là Kurokawa Nako chuẩn bị say khướt.
Sau khi trở về nhà, Kurokawa Koro được cha gọi tới.
“Thưa cha, muộn thế này cha gọi con tới có việc gì sao?” Kurokawa Koro nhìn cha anh ta.
"Là về dung dịch nước thần tiên dạng uống. Trước tiên hãy tạm gác lại kế hoạch và tìm tập đoàn Thiên Thiên để hợp tác, và sử dụng kế hoạch khác. Nếu như kế hoạch thất bại thì sau đó hãy bàn chuyện hợp tác với tập đoàn Thiên Thiên." Kurokawa Sawa nói.
Tiếp đó, Kurokawa Sawa nói lại với Kurokawa Koro về kế hoạch mua chuộc của Kurokawa Nako.
“Kế hoạch này thật tuyệt vời, thưa cha!” Nghe xong, mắt Kurokawa Koro sáng lên.
"Koro, cha giao lại cho con toàn quyền giải quyết kế hoạch này, nguồn vốn sẽ do con điều động. Hãy nhớ rằng, nếu như con có thể thành công lấy được công thức của dung dịch nước thần tiên dạng uống thì đó sẽ lập được công lớn, và cũng có thể khiến nhà Kurokawa của chúng ta bước lên một một đỉnh cao mới.” Kurokawa Sawa căn dặn.
“Cha đừng lo lắng, con nhất định sẽ cố gắng hoàn thành kế hoạch.” Kurokawa Koro đầy tự tin.
Ở một nơi khác, Tần Thi tiễn Lâm Thiên tới cổng biệt thự.
“Lâm Thiên, hôm nay anh đã thay tôi trút giận, tôi đã có một ngày rất vui, cảm ơn anh.” Tần Thi tươi cười.
Sau khi nói xong ba chữ cuối cùng, Tần Thi tức tốc quay vào trong xe, hình như cô ấy cảm thấy xấu hổ?
Nhìn chiếc xe Mercedes-Benz của Tần Thi rời đi, Lâm Thiên lắc đầu cười, tuy bề ngoài Tần Thi là một cô gái tương đối mạnh mẽ, thậm chí còn mang lại cảm giác dữ dằn khó tiếp cận, nhưng thật ra cô ấy là một cô gái yếu đuối.
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Thiên reo chuông, Lâm Thiên lấy điện thoại ra, thì thấy là Lưu Thân gọi đến.
“A lô, Lưu Thân.” Lâm Thiên trả lời điện thoại.
“Anh Thiên, vừa rồi Kurokawa Koro gọi điện cho tôi, nói là vì một số lý do cá nhân nên ngày mai anh ta không thể đến bàn chuyện hợp tác với tập đoàn Thiên Thiên được, muốn hoãn cuộc gặp lại.” Lưu Thân nói.
"Ồ? Đột nhiên hoãn thảo luận về chuyện hợp tác?" Lâm Thiên cảm thấy nghi ngờ.
Theo Lâm Thiên, đáng lẽ gia đình Kurokawa phải nóng lòng mong mỏi buổi họp bàn về việc hợp tác với họ mới đúng chứ? Sao tự nhiên anh ta lại chủ động xin hoãn? Điều này khiến Lâm Thiên cảm thấy có điều gì đó không bình thường.
“À đúng rồi, anh Thiên ơi, gã Kurokawa Koro này còn lấy danh nghĩa cá nhân hẹn tôi sáng mai đi uống trà, bảo là có một số việc riêng cần bàn bạc, nói là nhất định tôi phải đi.” Lưu Thân nói.
“Tìm gặp anh nói chuyện cá nhân?” Lâm Thiên lẩm bẩm.
"Tôi cũng không biết anh ta muốn làm gì nữa, anh Thiên ạ. Hay là mai anh đi cùng tôi. Nếu có chuyện gì xảy ra, anh cũng có thể biết ngay." Lưu Thân nêu ý kiến.
“Ừ.” Lâm Thiên gật đầu.
Vừa cúp điện thoại, tiếng chuông di động của Lâm Thiên lại vang lên, nhìn màn hình hiển thị thì thấy là cuộc gọi của Chu Quốc Huy.
Chu Quốc Huy là người ngồi cùng chuyến bay đến Hà Nội với Lâm Thiên, về sau, Lâm Thiên điều anh ta đến tập đoàn Thành Đô phụ trách quản lý.
“A lô, Quốc Huy.” Lâm Thiên trả lời điện thoại.
"Anh Thiên, hôm nay là sinh nhật của tôi. Tôi không có bạn bè ngoài Hà Nội. Tôi muốn mời Anh Thiên ra ngoài uống vài ly. Không biết anh Thiên có thời gian không." Chu Quốc Huy nói.
"Hôm nay là sinh nhật của anh à? Tất nhiên là không thành vấn đề. Uống ở đâu, anh quyết định địa điểm đi.", Lâm Thiên nói.
“Tôi sẽ gửi vị trí cho anh qua điện thoại di động.” Chu Quốc Huy nói.
“Được!” Lâm Thiên gật đầu đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, nhận được thông tin vị trí từ Lưu Thân, Lâm Thiên lái xe tới thẳng đó.
Quán bar Starry Night.
"Anh Thiên, ở đây!"
Chu Quốc Huy đang ngồi ở bên bàn vẫy tay với Lâm Thiên, anh đi tới trước mặt Chu Quốc Huy với nụ cười tươi rói.
“Quốc Huy, hôm nay sinh nhật mà sao không bao trọn một phòng riêng.” Lâm Thiên nói rồi ngồi vào chỗ bên cạnh Chu Quốc Huy.
“Thì cái tính tôi quen tiết kiệm từ khi còn nhỏ rồi mà.” Chu Quốc Huy cười.
Sau khi được bổ nhiệm làm giám đốc tập đoàn Thành Đô, dĩ nhiên thu nhập của Chu Quốc Huy tăng lên rất nhiều.
"Đây là quà sinh nhật cho anh."
Lâm Thiên vừa nói vừa đưa cho Chu Quốc Huy một hộp dung dịch nước thần tiên dạng uống.
“Oa, đây là dung dịch nước thần tiên dạng uống đấy à!” Chu Quốc Huy rất phấn khích khi nhìn thấy thứ này.
Một chai dung dịch nước thần tiên dạng uống hiện đã tăng giá lên đến 1.75 tỷ, một hộp 20 ống, tính ra là 35 tỷ!
Quan trọng nhất là, hiện tại món hàng này rất khan hiếm, khó có thể mua được, cho nên đối với Chu Quốc Huy mà nói, đây hẳn là một món quà sinh nhật quý giá.
Lâm Thiên vẫy tay với người phục vụ, gọi một ít rượu, sau đó vừa uống vừa nói chuyện phiếm với Chu Quốc Huy.
Chu Quốc Huy cũng tán gẫu với Lâm Thiên về công việc của anh ấy trong giai đoạn này.
Sau khoảng nửa giờ, cả hai đã uống rất nhiều rượu.
“Anh Thiên, nhìn bên đó kìa!” Chu Quốc Huy chỉ tay về phía bên trái.
Cách đó không xa, có vài nam thanh niên đang sàm sỡ một cô gái trẻ say rượu.
“Anh Thiên, sao giờ?” Chu Quốc Huy hỏi.
"Đi!"
Không nói nhiều lời, Lâm Thiên đứng dậy đi tới chỗ đó.
Lâm Thiên không dám nhận mình là người tốt, nhưng anh sẽ không bao giờ khoanh tay đứng nhìn khi gặp phải chuyện như vậy!
Khi Lâm Thiên lại gần, mấy gã thanh niên đã xé cả áo khoác của cô gái trẻ.
Cô gái có vẻ đã say túy lúy, và mặc dù đang chống cự, nhưng không có tác dụng gì mấy.
"Dừng lại!"
Lâm Thiên quát.
Mấy thanh niên này nghe xong đều quay đầu nhìn Lâm Thiên.
“Ranh con, thích ăn cơm nhà vác tù hàng tổng à?” Một gã xăm trổ cầm đầu cả bọn nhìn Lâm Thiên với vẻ mặt dữ tợn.
“Mấy anh bắt nạt một người phụ nữ say khướt như thế này không hay đâu nhỉ? Tôi mong là các anh hãy bỏ đi.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.
"Ha ha!"
Đám thanh niên nghe Lâm Thiên nói vậy thì phá lên cười.
Gã xăm trổ cầm đầu vọt đến trước mặt Lâm Thiên, giơ tay vỗ vào mặt Lâm Thiên, vừa vỗ vừa nói vời giọng hằn học:
"Ranh con, ở đây đến lượt mày được phép lên tiếng à? Á!"
“Người dám vỗ mặt tôi thường không có kết cục tốt đẹp.” Lâm Thiên nhếch miệng cười.
Dứt lời, Lâm Thiên túm lấy tay gã xăm trổ vặn mạnh.
"Rắc rắc!"
Theo tiếng xương gãy giòn, cánh tay của gã xăm trổ đã bị Lâm Thiên vẵn gãy.
"Ối ối!"
Gã xăm trổ ngã lăn ra đất, ôm cánh tay thét gào đau đớn.
"Xông lên!"
Đám thanh niên sau lưng gã xăm trổ xông tới chỗ Lâm Thiên.
"Binh binh bốp!"
Mỗi bạn nhỏ một cú đấm, Lâm Thiên đánh cho ba thanh niên ngã sấp mặt, mấy tên còn lại nào dám xông lên nữa? Quay đầu bỏ chạy mất, chúng biết mình đã gặp phải ca khó.
Cả gã xăm trổ cũng nén đau bò dậy, và nhanh chóng đánh bài chuồn.
Sau khi chúng đã bỏ đi.
Lâm Thiên tiến lên vỗ vai cô gái trẻ, kêu còn cất tiếng gọi vài lần.
Nhưng cô gái đã say khướt, gọi thế nào cũng không tỉnh lại.
“Anh Thiên, làm thế nào đây?” Chu Quốc Huy hỏi.
"Nếu để cô ấy ngủ tiếp ở đây, tôi sợ cô ấy sẽ còn bị để ý. Thôi vậy, tôi sẽ đưa cô ấy về trước đã. Đợi khi nào tỉnh lại, rồi sẽ đưa cô ấy về nhà. Đây là cách an toàn nhất." Lâm Thiên nói.
Cứu người cứu cho chót, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên. Lâm Thiên đã quyết định cứu cô ấy thì nhất định không thể bỏ dở giữa chừng được.
“Ừ, làm thế cũng ổn.” Chu Quốc Huy gật đầu.
Thế là Lâm Thiên vác cô ấy lên bỏ vào xe rồi lái xe về biệt thự của mình.
Trên đường đi, Lâm Thiên còn nghe cô nói mớ, nói gì mà không công bằng, không công bằng,… Lâm Thiên biết, chắc cô gái này đã gặp phải chuyện gì đó nên mới uống đến say mèm