Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 564




Ước chừng ba phút sau, thuốc đã phát huy hết tác dụng.

Giờ này khắc này, tinh thần cả người của ông Tần đều đã trở nên sung mãn hơn, khác một trời một vực với dáng vẻ như ngọn nến trước gió trước đó!

“Haha, thần kỳ! Thần kỳ!”

Ông Tần không ngừng kích động tới mức đứng dậy khỏi xe lăn, sau đó nhảy vài cái tại chỗ.

“Ông Tần!”

Mấy người vệ sĩ của ông Tần thấy ông Tần nhảy nhót như vậy, bị dọa cho sợ hãi đến mức lật đật chạy tới đỡ ông Tần, sợ rằng ông Tần sẽ xảy ra chuyện không may gì.

“Không cần đỡ tôi, bây giờ tôi cảm thấy tràn trề sức sống rồi, haha, cảm giác khỏe mạnh, cả người có lực này quả thật rất tuyệt vời!”

Ông Tần vui tới mức bật cười haha thành tiếng.

Mấy năm nay sức khỏe ông Tần vẫn luôn rất yếu, hoàn toàn là kiểu sức khỏe của người có bệnh, lâu lắm rồi ông ta không được nhảy nhót, vận động như thế này.

Đối với ông Tần sắp chết mà nói thì sức khỏe còn quý hơn bất cứ thứ gì khác. Nhưng đồng thời nó cũng là thứ khó nắm bắt nhất!

Cho dù quyền thế của nhà họ Tần ông ta có lớn mạnh, lại có tiền như thế nào đi chăng nữa cũng không thể mua được sức khỏe.

Vậy mà bây giờ cơ thể ông ta đã hồi phục sức khỏe rồi. Cái cảm giác khỏe mạnh này chắc chắn là niềm vui lớn nhất của ông Tần.

Sau khi mọi người nhìn thấy cảnh này hiển nhiên cũng vô cùng kinh ngạc.

“Viên thuốc này thật sự là thần kỳ đó! Lúc trước ông Tần còn phải ngồi xe lăn, nói năng chật vật, mà bây giờ đã có thể đứng dậy nhảy nhót rồi!”

“Đúng thế đúng thế, viên thuốc này thật sự quá đỉnh luôn, xứng đáng là thuốc thần đó!”

“Giá mà tôi cũng có được thuốc này thì hay rồi, chỉ tiếc là nó quá quý giá…”

Tại hiện trường.

“Ông nội, ông thật sự khỏe lại rồi ạ? Tốt quá rồi! Thật tốt quá rồi!” Tần Thi thấy ông nội mình đã khôi phục sức sống, đừng nói là Tần Thi kích động tới mức nào, cô ta liên tục nắm tay ông Tần nhảy nhót không ngừng.

“Tần Thi, con thấy chúng ta tìm đúng người rồi chứ?” Lúc này rõ ràng ông Tần cũng vô cùng vui vẻ.

Sau đó, ông Tần nhìn Lâm Thiên:

“Bạn nhỏ Lâm Thiên, cậu giúp tôi lấy lại sức khỏe, Tần Vĩ Dân tôi nợ cậu một ân tình lớn. Sau này bạn nhỏ Lâm Thiên có cần Tần Vĩ Dân tôi giúp đỡ thì cứ mở miệng nói với tôi, ở Hà Nội hay thậm chí là cả nước này, có rất nhiều chuyện tôi đều có thể nói được làm được đó.” Ông Tần vừa cười vừa nói.

Ngừng một chút, ông Tần cười nói tiếp:

“Ngoài ra, tôi cũng đã kết bạn với người bạn nhỏ Lâm Thiên này rồi, không biết bạn nhỏ Lâm Thiên có đồng ý kết bạn với tôi không?”

Trong mắt ông Tần, Lâm Thiên có thể chế tạo ra loại thuốc thần kỳ như vậy chắc chắn là người có bản lĩnh lớn, nên đương nhiên là ông ta cũng muốn kết bạn với Lâm Thiên rồi.

Hơn nữa, nếu sau này ông ta lại tái phát bệnh hoặc con trai ông ta cũng mắc bệnh nặng tương tự như vậy, nói không chừng còn có thể tìm Lâm Thiên xin thuốc, vậy nên ông ta mới muốn chủ động thiết lập mối quan hệ với Lâm Thiên!

Sau khi tất cả mọi người nghe được lời nói của ông Tần, trong lòng đều âm thầm thở dài, sau này tuyệt đối không thể xúc phạm tới Lâm Thiên.

Đùa gì chứ, sau này Lâm Thiên đã có cây to là ông Tần chống lưng cho rồi, xúc phạm đến Lâm Thiên không phải là tìm đường chết à?

“Người bạn này, ông Tần, tôi đương nhiên là muốn kết bạn rồi.” Lâm Thiên khẽ cười nói.

Đây cũng chính là điều mà Lâm Thiên muốn.

Sau khi thiết lập mối quan hệ với ông Tần, trong lòng Lâm Thiên rốt cuộc cũng âm thầm thở phào một hơi.

Sau này ở Hà Nội, cuối cùng Lâm Thiên cũng không cần phải cẩn thận từng li từng tí nữa, cuối cùng cũng không cần phải lo lắng không có quyền thế để dựa vào, cũng không cần phải lo ngại quá nhiều nữa!

Tiền và quyền!

Bây giờ Lâm Thiên đều đã nắm trong tay mọi thứ rồi.

Lúc này, có một ông chủ trong hiện trường mở miệng hỏi:

“Ông Lâm, thuốc này của anh sau này còn không? Nếu còn vậy thì có điều kiện gì mới có thể mua được không?”

Vấn đề này vừa được nêu ra thì các triệu phú, những người có máu mặt ở hiện trường đều nhìn về phía Lâm Thiên. Đây cũng là vấn đề mà bọn họ quan tâm.

“Đương nhiên là sau này sẽ có rồi, nhưng mà số lượng chắc chắn sẽ rất ít. Còn về điều kiện để mua thì cứ xem tình hình đi. Có quan hệ tốt với tôi thì tôi đưa không có vấn đề gì cả. Còn nếu quan hệ với tôi xấu thì có đưa nhiều tiền tôi cũng sẽ không bán đâu.” Lâm Thiên nói.

Lâm Thiên vừa nói lời này ra thì càng củng cố quyết định muốn tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với Lâm Thiên của mọi người.

“Mọi người, sản phẩm thứ 2 cũng đã cho ra mắt xong rồi, cứ tiếp tục tranh mua nước thần đi nhé.”

Kể từ đó, những ông chủ chưa tranh được dung dịch nước thần tiên dạng uống lại lao đến chỗ tiêu thụ hàng hóa để tranh giành một lần nữa.

Hôm nay chỉ bán ra 3000 chai dung dịch nước thần tiên dạng uống thôi. Trong tình hình mỗi người chỉ được hạn chế mua 20 chai thôi thì chỉ đủ mua hơn 100 chai thôi. Trời đã định là hôm nay sẽ có mấy ông chủ không tranh được rồi.

Tần Thi đi đến trước mặt Lâm Thiên.

“Lâm Thiên, mặc dù anh chỉ có một viên thuốc thần vạn năng thôi, nhưng chắc chắn là có rất nhiều dung dịch nước thần tiên dạng uống đúng không? Bán cho tôi 100 chai đi, tôi mang về cho bố mẹ tôi.” Tần Thi nói.

“Cô cứ giữ cái thái độ này thì tôi muốn bán cho cô cũng không được đâu.” Lâm Thiên buông tay.

“Với ai thì Tần Thi tôi cũng dùng cái thái độ này hết cả!” Tần Thi cây ngay không sợ chết đứng.

“Nếu đã như vậy rồi thì miễn bàn.” Lâm Thiên hời hợt nói.

“Anh…” Tần Thi tức tới mức giậm chân.

Tần Thi thật sự rất bực bội, sao cô ta lại cứ phải chịu thua trong tay người đàn ông này chứ!

“Ông nội, ông xem anh ta đi, cứ bắt nạt cháu mãi!” Tần Thi bĩu môi than vãn với ông Tần.

“Haha, Tần Thi à, không ngờ trên thế giới này cũng có người đàn ông bắt nạt được con.”

Lâm Thiên cười gượng một tiếng, sau đó nói:

“Cô Tần, tôi cũng không đùa với cô nữa. 100 chai dung dịch nước thần tiên dạng uống tôi sẽ tặng miễn phí cho cô. Như vậy là được rồi chứ hả?”

Sau đó, Lâm Thiên căn dặn Lưu Thân lấy dung dịch nước thần tiên dạng uống ra.

Rất nhanh, Lưu Thân đã mang 100 chai tới.

Lúc Lâm Thiên đưa cho Tần Thi.

Tần Thi nhận dung dịch nước thần tiên dạng uống rồi sau đó nói:

“Tần Thi tôi không phải là người lợi dụng người khác trắng trợn như vậy. Nói đi, anh muốn tôi trả thế nào?”

“Tôi cũng đang thiếu tiền, nếu cô thật sự thấy áy náy thì cứ mời tôi ăn một bữa cơm đi.” Lâm Thiên hời hợt nói.

“Cô đây sẽ không dễ dàng gì ăn cơm với người khác đâu, nhưng vì 100 chai dung dịch nước thần tiên dạng uống này của anh, nên hời cho anh đấy.” Tần Thi nói.

Nếu ông Tần đã được chữa khỏi bệnh rồi thì ông ta cũng tự nhiên muốn rời khỏi đây. Lâm Thiên tiễn ông Tần tới tận cửa của cuộc họp báo.

Lúc ông Tần đi vào thì ngồi xe lăn, nhưng đi ra thì lại tự đi. Xe lăn đối với ông ta rõ ràng đã không còn tác dụng gì nữa rồi.

“Bạn nhỏ Lâm Thiên, tiễn tới đây thôi là được rồi. Đây là danh thiếp cá nhân của tôi, trên đó có số điện thoại luôn mở 24 giờ. Sau này có việc gì cần tôi giúp đỡ thì cứ gọi điện thoại cho tôi là được rồi.” Ông Tần đưa danh thiếp cho Lâm Thiên.

“Được.” Trên mặt Lâm Thiên mang theo nụ cười nhận lấy danh thiếp.

Sau khi Lâm Thiên quay người rời đi.

“Tần Thi à, Lâm Thiên này cũng thú vị đấy, vậy mà lại có thể làm cho con khuất phục. Hơn nữa còn có thể chế tạo ra được thuốc thần như vậy, chắc chắn là tiền đồ phía trước sẽ rất rộng mở đấy. Con thích kiểu con trai như vậy không?” Ông Tần cười híp mắt nói.

“Ông nội, ông đừng nói bậy bạ gì nữa, cháu tuyệt đối sẽ không thích người đàn ông như vậy đâu.”

“Hơn nữa, nhóc con này là một củ cà rốt lớn đấy. Cháu đã điều tra qua rồi. Nhóc con này có mấy cô bạn gái, mà cũng chẳng nói rõ quan hệ với cô nào cả. Chắc chắn anh ta không phải là người tốt đâu.” Tần Thi bĩu môi nói.

Sau khi Lâm Thiên tiễn ông Tần và Tần Thi về thì lại quay trở lại hiện trường cuộc họp báo một lần nữa.

Sau khi quay lại hiện trường họp báo.

Ông ngoại Lê Chí Thành đến trước mặt Lâm Thiên, không ngừng kích động nói:

“Lâm Thiên, đây là Tần Vĩ Dân đấy, cháu thế mà lại có quan hệ với ông ta. Lâm Thiên, cháu thật sự khiến ông ngoại quá bất ngờ rồi!”

Quay trở về hơn 10 năm trước, lúc đó Tần Vĩ Dân thường xuyên hoạt động sôi nổi trên TV, ông ngoại Lê Chí Thành đương nhiên là biết thân phận của Tần Vĩ Dân rồi.

Lê Chí Thành vui vẻ tiếp tục nói: “Ông ngoại thật sự không ngờ, một mình cháu đến Hà Nội, không có quyền thế nào giúp đỡ mà vẫn có thể náo loạn cả một vùng trời được, đến cả ông ngoại cũng thấy hổ thẹn đấy.”

Lâm Thiên có thể náo loạn thành như vậy, thực ra là để Lê Chí Thành bất ngờ. Ông ấy luôn xem trọng Lâm Thiên nhưng lại đánh giá thấp bản lĩnh của Lâm Thiên.

Thấy cháu ngoại mình lên như diều gặp gió, đương nhiên là Lê Chí Thành rất vui rồi.

“Hehe, ông ngoại quá khen rồi.” Lâm Thiên cười gằn.

Nghe ông nội khen ngợi và kích động như vậy, trong lòng Lâm Thiên cũng vui vẻ theo, xem như bản thân mình cũng không để ông ngoại thất vọng rồi.

Thạch Hàn cũng cười nói: “Anh Thiên, kế hoạch ý chí to lớn của anh cũng đã dần được triển khai rồi, từ trong thâm tâm Thạch Hàn tôi cũng thấy vui thay cho anh đấy.”

Nói thẳng ra thì Thạch Hàn là người chứng kiến Lâm Thiên từ lúc yếu tới lúc mạnh mẽ, anh ta cũng là người tận mắt chứng kiến Lâm Thiên trên con đường vùng dậy.

Lúc này có lẽ lại có rất nhiều triệu phú và người có máu mặt đã mua xong nước thần rồi nên chạy đến trước mặt Lâm Thiên.

“Ông Lâm, tôi là gia chủ nhà họ Chu trong bát đại gia tộc ở Hà Nội. Đây là danh thiếp cá nhân của tôi, sau này nhà họ Chu tôi cũng là bạn bè cố định của ông Lâm đây. Phàm là chuyện ông Lâm cần nhà họ Chu giúp đỡ thì cứ việc mở miệng nói nhé.” Gia chủ nhà họ Chu mỉm cười.

“Đương nhiên rồi, tôi sẽ kết bạn với gia chủ nhà họ Chu.” Trên mặt Lâm Thiên mang theo nụ cười bắt tay với ông ta, sau đó nhận tấm danh thiếp.

“Ông Lâm, tôi là chủ tịch của tập đoàn Thanh Hào. Đây là danh thiếp của tôi. Sau này nếu ông Lâm có cần gì giúp đỡ thì cứ gọi điện thoại cho tôi nhé.”

“Ông Lâm, tôi là chủ tịch của tập đoàn Lãng Dương, đây là danh thiếp của tôi…”

“Ông Lâm…”

Nhất thời đa số các ông chủ đều đưa danh thiếp cho Lâm Thiên, lại còn chân thành chào hỏi Lâm Thiên nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.