Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 546: Trận Chiến Đỉnh Cao




Các chủ Bạch Vân Các biết rõ rằng, nếu như ông ta không chấp nhận lời khiêu chiến này, thì thể diện Bạch Vân Các này của ông ta để ở đâu?

Đối mặt với sự công khai thách thức, Bạch Vân Các ông ta nhất định phải tiếp nhận!

Nếu ông ta rút lui, không dám nhận thách thức, chẳng phải sẽ bị người đời chê cười sao?

Sự uy nghiêm của Bạch Vân Các của ông ta nhất định phải được bảo vệ!

Ầm!

Việc tiếp nhận khiêu chiến của các chủ Bạch Vân Các một lần nữa gây nên một làn sóng náo loạn dữ dội trong toàn trường đấu.

"Ứng chiến! Các chủ Bạch Vân Các ứng chiến!"

"Trời ạ, dáng vẻ của các chủ Bạch Vân Các xem ra là muốn tự mình ra tay đó!"

"Không ngờ, trận đấu ngầm dưới lòng đất hôm nay đã lên đến trình độ khốc liệt, đến nỗi ngay cả Bạch Vân Các cũng phải đích thân kết trận!"

"Như vậy xem ra, trận so tài tiếp theo này mới là điểm nhấn của ngày hôm nay!"

Những nhân vật giàu có, tai to mặt lớn ngồi xung quanh trên khán đài đều có vẻ không ngừng kích động.

Nhiều trận đấu ngầm dưới đất như vậy, trận đấu này chắc chắn là trận đấu gay cấn nhất và thú vị nhất, chỉ có thể xem được một lần.

Trận đấu ngầm dưới đất trước đây một tu sĩ luyện Khí cảnh đã có thể giành chức vô địch.

Lần này không chỉ xuất hiện một nửa Hư Đan Cảnh, mà giờ đây nó đã trở thành trận chiến quyết định giữa hai Hư Đan Cảnh! Trận này dữ dội biết bao!

Trên đài cao.

“Các chủ, chuyện này… chuyện này, ngài định đích thân xuất chiến ạ?” Người hầu già kinh ngạc.

“Cậu ta là tu sĩ Hư Đan, ngoài Bạch Vân Các tôi, không ai có thể đấu với cậu ta.” Các chủ Bạch Vân Các chậm rãi nói.

Người hầu già gật đầu. Người hầu già cũng là tu sĩ, hơn nữa là tu sĩ Luyện Khí Cảnh. Nhưng thực lực của ông ta hiển nhiên không đủ để lên chiến đấu.

“Các chủ cẩn thận, đứa nhỏ này cũng đang nằm ở Hư Đan Cảnh, sợ rằng tiếp theo sẽ là một trận chiến khốc liệt.” Người hầu già nhắc nhở.

"Yên tâm đi, mặc dù tôi và cậu ta đều là Hư Đan Cảnh, nhưng tôi đã tu luyện hơn tám mươi năm, nội lực của tôi mạnh hơn cậu ta nhiều lắm, đối phó với cậu ta cũng không thành vấn đề." Các chủ Bạch Vân Các tự tin nói.

Các chủ Bạch Vân Các đã tu luyện hơn tám mươi năm, xét trong cùng một cảnh giới, ông ta nhất định tồn tại ở trình độ cao nhất.

Ở trong mắt ông ta, Lâm Thiên còn trẻ như vậy, cho dù Lâm Thiên nằm trong Hư Đan Cảnh, thời gian tu luyện nhất định không lâu, nội lực kém cỏi, trong cùng một cảnh giới anh cũng chỉ là loại bình thường.

Vì vậy, các chủ Bạch Vân Các có lòng tin chắc chắn sẽ đánh bại Lâm Thiên. Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến ông ta dám đáp ứng lời thách đấu của Lâm Thiên.

Tại sao Bạch Vân Các lại hùng mạnh như vậy ở Hà Nội? Tại sao các chủ Bạch Vân Các lại có thể làm toàn trường đấu kinh sợ, đảm nhiệm được vị trí cao nhất? Ngoại trừ có chỗ dựa vững chắc sau lưng, còn một nguyên nhân rất lớn là thực lực Hư Đan Cảnh của ông ta.

Ngay sau đó, các chủ Bạch Vân Các chậm rãi từ trên đài cao bước xuống, đi tới võ đài, trực tiếp đối diện với Lâm Thiên.

"Thật sự sắp bắt đầu, thật sự sẽ bắt đầu rồi! Các chủ Bạch Vân Các đích thân lên đài đấy!"

Khi nhìn thấy các chủ Bạch Vân Các trên đài, sự phấn khích của mọi người càng tăng cao.

"Người anh em nói thử xem, trận chiến này sẽ có kết quả như thế nào?"

"Tuy rằng Lâm Thiên này lợi hại, nhưng các chủ Bạch Vân Các làm sao có thể tồn tại? Thằng nhóc này không có cơ hội chiến thắng!"

"Mặc dù cậu ta không có cơ hội chiến thắng, nhưng tôi ngưỡng mộ sự dũng cảm của cậu ta khi dám khiêu chiến Bạch Vân Các!"

Mặc dù trận chiến vẫn chưa bắt đầu, nhưng mọi người đã bắt đầu dự đoán kết cục.

Ở vị trí của chị Bạch.

"Chị Bạch, em thừa nhận đứa nhỏ này làm người khác thán phục, nhưng cậu ta lại đi thách thức các chủ Bạch Vân Các, hành vi này đúng là đi tìm đường chết!"

"Cậu ta là một võ sư, sự kiêu ngạo của một võ sư tôi có thể hiểu được. Thế nhưng cậu ta cũng quá kiêu ngạo, không biết sự lợi hại của Bạch Vân Các!"

Chị Bạch nhìn Lâm Thiên trên đài, lẩm bẩm nói với vẻ mặt phức tạp:

"Cậu ta... cậu ta có thể tạo ra kỳ tích sao?"

Chị Bạch cũng cảm thấy hành động khiêu chiến Bạch Vân Các của Lâm Thiên rất là điên rồ.

Tuy nhiên, hôm nay tận mắt chứng kiến Lâm Thiên, hết lần này đến lần khác anh làm cô ấy ngạc nhiên, lần này đến lần khác làm ra điều tưởng chừng không thể. Cho nên lần này, trong lòng dĩ nhiên mong chờ một chút, hi vọng Lâm Thiên tạo ra kỳ tích lần nữa...

Phía trước, vị trí của bát đại gia tộc.

Cậu chủ Chu nhìn lên sàn đấu, khuôn mặt dữ tợn nói:

"Kẻ điên cuồng kiêu ngạo này dám khiêu chiến Bạch Vân Các. Thật sự là không biết tự lượng sức mình. Cũng tốt, để cho các chủ Bạch Vân Các tiêu diệt cậu ta!"

Công Tôn Phong Vân cũng cười lạnh nói: "Dám thách đấu với Bạch Vân Các, Lâm Thiên cậu thật sự cho rằng mình là vô địch trong thiên hạ sao? Đáng lẽ cậu có thể đoạt chức vô địch, sau đó thắng được vinh dự. Vậy mà lại khăng khăng chọn con đường chết. Thật là ngu ngốc."

Cha của Nam Cung Điệp, Nam Cung Chính, cũng nhìn lên đài, lắc đầu thở dài nói:

"Cậu ta đúng là quá kiêu ngạo, tại sao phải đi khiêu chiến với Bạch Vân Các? Sự oai phong của Bạch Vân Các sao có thể bị cậu ta làm lung lay chứ? Chao ôi..."

Bác cả Nam Cung Thành Vinh thậm chí còn châm chọc nói: "Đúng là một tên ngốc không biết trời cao đất rộng. Chờ bị các chủ Bạch Vân Các chà đạp, thân bại danh liệt đi!"

Nam Cung Điệp không lên tiếng, cô ấy chỉ nhìn Lâm Thiên trên đài với ánh mắt sâu xa, trong mắt tràn đầy lo lắng, đôi bàn tay trắng hồng hào cũng nắm thật chặt.

Cho dù đó là những người giàu có và quyền lực trên khán đài, hay bát đại gia tộc ở hàng đầu, không ai thấy khả quan về Lâm Thiên.

Bởi vì sự hùng mạnh của Bạch Vân Các đã ăn sâu bén rễ trong lòng họ, không thể bị lay chuyển!

Trên đài.

Các chủ Bạch Vân Các râu tóc đều đã bạc phơ.

Các chủ Bạch Vân Các đã trăm tuổi, suốt một đời trải qua không biết bao nhiêu là chuyện, sớm đã có một đôi mắt tinh tường. Chỉ cần trong nháy mắt có thể nhìn thấu một người.

Thế nhưng khi ông ta nhìn Lâm Thiên trước mặt, ông ta chỉ cảm thấy người trẻ tuổi này mang theo một cảm giác thần bí. Ông ta vậy mà lại hoàn toàn không nhìn thấu được!

“Bạn trẻ Lâm Thiên, cậu vốn đã đoạt chức vô địch rồi, nếu cậu không khiêu chiến tôi thì ngay lập tức có thể vẻ vang rời đi. Mà giờ lại khiêu chiến tôi, cậu sẽ lâm vào một mối nguy rất lớn, cậu biết không?” Các chủ Bạch Vân Các chậm rãi nói.

“Tôi biết.” Lâm Thiên trông có vẻ rất bình tĩnh.

"Nếu đã biết, tại sao cậu vẫn còn muốn khiêu chiến với Bạch Vân Các tôi? Cậu có thể cho tôi biết lý do được không?" Các chủ Bạch Vân Các nói.

“Để giành được sự uy nghiêm mà tôi nên có, để thực sự đứng trên đỉnh cao.” Lâm Thiên hai tay khoanh lại, chậm rãi nói.

Lâm Thiên vẫn nhớ rõ, ngày trước Bạch Vân Các tổ chức tiệc rượu đã mời Tô Bảo Nhi đến hát. Bạch Vân Các tới mời người nhưng lại hống hách và hung hăng biết bao nhiêu.

Còn nữa, lúc đi tới tiệc rượu, người của Bạch Vân Các không cho Lâm Thiên đi vào cửa chính mà để Lâm Thiên đi vào từ phía sau.

Lâm Thiên vẫn luôn nhớ sâu sắc ánh mắt người nọ nhìn mình khinh thường đến nhường nào, đó chính là cảm giác danh dự bị chà đạp.

Vì vậy, ngày hôm nay Lâm Thiên nhất định phải khiêu chiến Bạch Vân Các để giành lại tôn nghiêm cho mình.

Ngoài ra, hôm nay Lâm Thiên đến tham gia trận đấu ngầm dưới đất này còn có một mục đích quan trọng hơn, đó chính là nhờ vào một trận chiến này để giành quyền lực ở Hà Nội và tạo dựng tên tuổi ở Hà Nội!

Tiếng tăm của Bạch Vân Các ở Hà Nội có một không hai. Muốn danh tiếng thực sự vang rộng ở Hà Nội, thì phải thắng được Bạch Vân Các!

“Hay cho câu vì sự uy nghiêm, hay cho câu vì muốn đứng trên đỉnh cao.” Các chủ Bạch Vân Các gật đầu khen ngợi với một nụ cười trên mặt.

Ngay sau đó, các chủ Bạch Vân Các chuyển đề tài, nói:

"Có điều, cậu muốn hạ thấp uy thế của Bạch Vân Các tôi để leo lên đỉnh cao ư? Tôi với tư cách là các chủ Bạch Vân Các, cũng phải bảo vệ sự uy nghiêm của Bạch Vân Các. Ở Hà Nội, Bạch Vân Các của tôi không thể xâm phạm!"

“Các chủ, vậy thì phải xem ông có đủ thực lực để bảo vệ uy nghiêm của Bạch Vân Các hay không rồi.” Một nụ cười tự tin xuất hiện trên khóe miệng Lâm Thiên.

"Ha ha, vậy chúng ta lấy quyền cước để xem thật ảo!"

Các chủ Bạch Vân Các cười ha ha, sau đó hướng về phía Lâm Thiên tung ra một đấm!

"Ầm!"

Bản thân các chủ Bạch Vân Các là một Hư Đan Cảnh chính hiệu. Bất cứ nơi nào nắm đấm kia lướt qua đều khơi lên từng trận gió dữ dội.

"Đấu võ rồi! Đấu võ rồi!"

Khán giả dưới khán đài hồi hộp khi chứng kiến trận chiến bắt đầu, quả là một màn quyết đấu đỉnh cao!

Quá tuyệt vời.

"Các chủ Bạch Vân Các, ông quá yếu rồi!"

Lâm Thiên lắc đầu cười, sau đó tung ra một cú đấm.

Lâm Thiên biết rằng các chủ Bạch Vân Các là một Hư Đan võ sư chính hiệu, vì vậy cú đấm này của Lâm Thiên uy lực mạnh hơn nhiều so với khi anh đối phó với thầy Nhâm trước đó.

"Ầm!"

Nắm đấm của cả hai va vào nhau dữ dội.

Thời khắc này, sắc mặt của các chủ Bạch Vân Các thay đổi cực nhanh, đồng thời liên tiếp lùi về phía sau, lui đủ bốn bước mới gắng gượng ổn định.

"Cậu...cậu..." Các chủ Bạch Vân Các kinh hãi nhìn Lâm Thiên.

Chỉ khi tự mình cảm nhận sức mạnh từ nắm đấm của Lâm Thiên, ông ta mới phát hiện ra sức mạnh đó đáng kinh ngạc đến mức nào!

Ông ta được xem là người đứng đầu trong Hư Đan Cảnh, vậy mà lại không chịu nổi một cú đấm này.

Vào lúc này, trong lòng các chủ Bạch Vân Các mới biết rằng mình đã hoàn toàn đánh giá thấp người trước mặt.

Lâm Thiên thì lại không ngạc nhiên chút nào. Đừng thấy rằng các chủ Bạch Vân Các cùng cảnh giới với mình, nhưng ngay cả võ sư như Nguyên Anh, Lâm Thiên cũng đã đánh bại rồi.

Mặc dù Lâm Thiên không mang theo kiếm báu cũng có thể bộc phát ra sức mạnh tương đương Thực Đan Cảnh, đủ để đánh bại một tu sĩ Hư Đan như các chủ Bạch Vân Các.

"Các chủ, hãy xem chiêu!"

Lâm Thiên không hề có ý dừng lại, mà tiếp ra chiêu đánh tới các chủ Bạch Vân Các.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.