Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 542: Chị Bạch Ngẩn Ra




Mặc dù chị Bạch quen biết Lâm Thiên chưa lâu, nhưng bọn họ trước kia vẫn xem như nhờ trò chuyện khá được, cô thật sự không muốn nhìn Lâm Thiên đi chịu chết.

“Chị Bạch, em nói em hoàn toàn không để cái người đứng trên đài kia vào mắt, chị có tin không?” Lâm Thiên khẽ nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười tự tin.

Chị Bạch ngẩn ra.

Lâm Thiên mang vẻ mặt tươi cười tiếp tục nói: "Chị Bạch, nếu chị tin em, em sẽ thắng. Em đảm bảo rằng chị chẳng những có thể kiếm lại được số tiền vừa thua khi nãy, mà còn có thể kiếm thêm được một khoản tiền lớn."

Sau khi Lâm Thiên nói xong, lập tức tiến lên một bước, đi lên đài.

Theo quy củ của cuộc thi đấu quyền anh ngầm tại Hà Nội, không được đặt cược cho chính mình, quy củ là do Bạch Vân Các đặt ra. Lâm Thiên đã xem quy tắc đặt cược trên máy tính bảng cá cược.

Vì vậy, Lâm Thiên cũng không có cách nào để đặt cược mình thắng, nếu không, cho dù có cố tình đặt cược, một khi Bạch Vân Các kiểm tra ra được cũng sẽ không phát tiền thưởng.

“Lâm Thiên!” Chị Bạch nhịn không được mà hướng tới bóng lưng Lâm Thiên hô lên một tiếng.

Giờ phút này, trong lòng chị Bạch không khỏi dâng lên một đợt lo lắng.

"Chị Bạch, tên này chính là một kẻ điên. Cậu ta muốn đi chịu chết, chúng ta cũng không thể ngăn cản được!"

"Đúng đó, chị Bạch, cậu ta muốn đi chịu chết, thì chúng ta còn có thể có biện pháp nào chứ? Chờ sau khi bị đánh một trận tàn nhẫn, cậu ta sẽ biết quyết định của cậu ta có bao nhiêu ngu ngốc.”

Mấy người bạn của chị Bạch lần lượt khuyên bảo.

Lúc này, Lâm Thiên đã đi tới lối đi nhỏ ở giữa khán đài, sau đó sải bước đi lên võ đài.

Lâm Thiên đi đến đâu, cũng đều có thể nghe thấy rõ ràng những lời nghị luận cùng chỉ trỏ của mọi người đối với anh, hầu hết là nói những lời linh tinh như "tên này là một kẻ điên."

Thậm chí có người có lòng tốt hơn những người khác thì nhắc nhở Lâm Thiên, để Lâm Thiên mau chóng trở về, đừng đi chịu chết.

Nhưng Lâm Thiên cũng không để tâm, bởi vì Lâm Thiên rất nhanh sẽ để cho bọn họ biết rõ, ai mới là đế vương thực sự!

Hàng đầu tiên phía trước.

Vị trí của gia tộc Công Tôn.

“Đây… đây không phải là Lâm Thiên sao!” Công Tôn Phong Vân kinh ngạc nhìn Lâm Thiên.

Ngay sau đó, Công Tôn Phong Vân cười lạnh nói: "Anh ta thực sự muốn khiêu chiến với nhà họ Chu? Thật là một tên ngu ngốc, ngay cả gia tộc Công Tôn chúng ta còn bị đánh bại, anh ta thế mà cũng dám lên đài, thực sự là tự tìm đường chết."

Vị trí của gia tộc Nam Cung.

"Tên này thật sự khiêu chiến với nhà họ Chu? Cậu ta điên rồi sao!" Nam Cung Chính khiếp sợ nhìn Lâm Thiên.

“Hừ, thật sự là một tên thiểu năng, còn thật sự muốn đi chịu chết.” Nam Cung Thành Vinh cười lạnh.

Bọn họ vừa mới tận mắt chứng kiến sự lợi hại của thầy Nhâm nhà họ Chu, ở trong mắt bọn họ, Lâm Thiên này chính là phú tam đại, cậu ấm, người như vậy lên đài, hoàn toàn là đi chịu chết!

"Trước đây tôi tình cờ gặp cậu ta trong phòng tập quyền anh, cậu ta nói rằng cậu ta sẽ quét sạch trận đấu quyền anh ngầm này. Cậu ta khoác lác thì cũng thôi đi, bây giờ lại thực sự đi chịu chết? Phùng Vân Điệp, loại người như thế thực sự không đáng để cô yêu thích, bất quá cũng không sao cả. Sau một lúc, cậu ta sẽ trở thành một cỗ thi thể.” Nam Cung Chính lắc đầu cười lạnh.

“Anh Lâm Thiên, rốt cuộc cũng là ra tay rồi sao.” Phùng Vân Điệp ánh mắt ngưng trọng nhìn chằm chằm thân ảnh của Lâm Thiên.

Mặc dù Phùng Vân Điệp đã nhìn thấy Lâm Thiên ra tay, biết Lâm Thiên quả nhiên có lợi hại, nhưng lúc này cô vẫn như trước lộ ra vẻ lo lắng.

Bởi vì cô vừa nhìn thấy Thái Thượng, Thầy Nhâm kia có bao nhiêu lợi hại, sợ rằng Lâm Thiên sẽ không thể đánh thắng được người này, cô lo lắng Lâm Thiên sẽ bị thương, thậm chí sẽ chết...

Vị trí ngồi của nhà họ Chu.

“Đây không phải là Lâm Thiên sao?” Cậu chủ Chu cũng kinh ngạc nhìn Lâm Thiên.

Cậu chủ Chu tuyệt đối không ngờ tới Lâm Thiên sẽ khiêu chiến nhà họ Chu bọn họ vào loại thời điểm này.

"Con trai, đây không phải là tên có thù oán với con sao? Cậu ta thực sự muốn khiêu chiến nhà họ Chu chúng ta à? Cậu ta có lai lịch gì thế?" Gia chủ nhà họ Chu mở miệng hỏi

“Cha, tên này là phú tam đại từ nơi khác đến, loại người như cậu ta, nếu cậu ta mà biết võ công con sẽ ăn phân sống luôn!” Cậu chủ Chu cười nói.

Lúc này, Lâm Thiên đã đi tới phía trước.

“Lâm Thiên, lá gan của cậu cũng thật lớn, dám khiêu chiến nhà họ Chu chúng tôi?” Cậu chủ Chu ngăn cản Lâm Thiên lại, cười lạnh nói.

Khóe miệng Lâm Thiên khẽ nhếch lên: "Trước khi bước vào cuộc thi, tôi đã nói sự xuất hiện của tôi nhất định sẽ làm thất bại kế hoạch leo tới đỉnh của nhà họ Chu các người. Tôi đã nói rằng trận đấu quyền anh ngầm hôm nay, tôi sẽ quét sạch thu thập nhà họ Chu các người cho thật thảm, tôi cũng không phải chỉ nói đùa đâu."

"Ha ha ha ha!"

Cậu chủ Chu cùng gia chủ nhà họ Chu lập tức bật cười ha hả. Tiếng cười truyền khắp khán đài, vô cùng chói ta.

Trong mắt họ, đây quả thật là một truyện cười lớn.

Rất nhiều người có mặt đều cười, ngay cả Bát đại thế gia cơ bản cũng đều bật cười theo.

Thậm chí Bát đại thế gia bọn họ còn không thể không cúi đầu, một tên không biết từ đâu chui ra lại dám mạnh miệng nói những lời như vậy?

Quả thật là buồn cười đến cực điểm!

“Cậu chủ Chu, Gia chủ nhà họ Chu, các người hiện tại cười vui vẻ, trong chốc lát chính các người sẽ khóc.” Lâm Thiên cười nói.

Nói xong, Lâm Thiên trực tiếp đẩy cậu chủ Chu ra, sau đó bước lên đài.

“Hừ, tên ngu ngốc, như vậy cũng tốt, ở trên võ đài thi đấu trực tiếp đánh chết cậu ta, vừa lúc giải quyết luôn ân oán của chúng ta.” Cậu chủ Chu cười lạnh.

Lâm Thiên không trực tiếp nhảy từ sàn đấu lên võ đài cao ba mét như các tuyển thủ khác mà đi dọc theo hướng cầu thang bên trái, bước từng bước đi lên võ đài.

Điều này đã dẫn tới một trận cười vang.

Trong mắt mọi người, ngay cả một chiếc lôi đài cao ba thước cũng không nhảy lên được, lại còn dám lên đài khiêu chiến, quả thực là rất nực cười.

Trên bục cao.

“Tên này từ đâu chui ra thế?” Các chủ Bạch Vân Các nghi hoặc nhìn chằm chằm Lâm Thiên phía dưới.

Các chủ Bạch Vân Các cũng không ngờ rằng đột nhiên chui ra một tên lạ mặt đến khiêu chiến nhà họ Chu.

“Không biết, phỏng chừng là một tên vô danh tiểu tốt, sẽ không ảnh hưởng đến kết quả, cậu ta đi lên đài hoàn toàn chính là đi chịu chết.” Người hầu già đứng bên cạnh nói.

“Ừ.”

Các chủ Bạch Vân Các cũng gật đầu, sau đó dựa vào ghế, tựa như không có hứng thú gì với trận đấu này.

Sau khi Lâm Thiên lên đài.

"Vị này, xin hỏi anh đại diện cho thế lực phương nào xuất chiến?" Trọng tài mở miệng hỏi.

“Tôi tên là Lâm Thiên, tôi thay mặt cho chính tôi, phát động khiêu chiến với nhà họ Chu cùng Bát đại thế gia.”

Khi Lâm Thiên nói, tỏ vẻ rất bình tĩnh, không hề cảm thấy áp lực.

“Được, tiếp theo anh Lâm Thiên sẽ đối chiến với nhà họ Chu, cuộc cá cược bây giờ bắt đầu!” Trọng tài tuyên bố.

Sau khi cá cược bắt đầu, mọi người nhấc máy tính cá cược lên.

“Vị Thầy kia của nhà họ Chu ngay cả gia tộc Công Tôn cũng đã đánh bại, về phần tên Lâm Thiên kia, vừa nhìn thấy dáng vẻ kia của cậu ta liền biết chính là đi chịu chết, trận đấu này căn bản là không hồi hộp, tôi đã mua nhà họ Chu thắng!”

“Tôi cũng đã cược cho nhà họ Chu. Trận đấu trước đã cược thất bại, vừa lúc vòng này là để bù lại chút tổn thất!"

...

Mọi người đều cược nhà họ Chu. Tổng số tiền đặt cược vào nhà họ Chu càng nhiều, tỷ lệ thắng lại càng giảm, nhưng mọi người cũng không quan tâm. Bởi vì trong trận đấu này không có chút hồi hộp nào cả.

Lúc này, tỷ lệ cược giành chiến thắng cho nhà họ Chu là 1:109 và tỷ lệ cược bỏ cho Lâm Thiên giành chiến thắng là 1:44, hơn nữa khi quá trình cá cược diễn ra, tỷ lệ cược vẫn đang tăng lên.

Ở vị trí của chị Bạch.

“Chị Bạch, tên này dáng vẻ không giống người biết võ công, chị mau mua nhà họ Chu thắng đi, nhất định có thể bù lại chút tổn thất trước đó!”

“Đúng vậy, tôi đã mua nhà họ Chu thắng rồi. Tên này lên đài chính là để chịu chết."

Mấy người bạn của chị Bạch lần lượt lên tiếng.

Chị Bạch nhớ đến trước khi Lâm Thiên rời đi, đã bảo cô mua cho Lâm Thiên thắng.

Lần trước Lâm Thiên bảo cô mua nhà họ Chu thắng, cô không tin, kết qua cô đã mất 1750 tỷ.

Cô nên tin bạn bè của mình hay là tin tưởng Lâm Thiên đây?

“Lâm Thiên, chị tin em một lần!”

Chị Bạch sau hồi do dự trong lòng đã có quyết định.

Ngay sau đó, chị Bạch trực tiếp mua 8750 tỷ Lâm Thiên trúng thưởng vào máy cá cược.

Chị Bạch nhìn Lâm Thiên trên võ đài, lẩm bẩm nói:

“Lâm Thiên, chị cơ hồ đã đem hết tất cả tiền gửi ngân hàng đặt cược hết cho em.”

Một lúc sau, cá cược cũng kết thúc.

Trên đài.

“Trận đấu chính thức bắt đầu!” lúc này trọng tài tuyên bố.

Tuy nhiên, cả Lâm Thiên và Thầy Nhâm đều không vội động thủ.

“Này cậu kia, nhìn thấy cậu vẫn còn trẻ, cho cậu một cơ hội sống sót, lập tức nhận thua, rồi lăn xuống lôi đài, có thể giữ được tính mạng của cậu.” Thầy Nhâm đứng chắp tay ngạo nghễ nói, anh ta thậm chí còn chưa liếc mắt nhìn lấy Lâm Thiên một cái.

Lâm Thiên cười cười: "Tôi cũng sẽ cho anh một cơ hội sống sót, nhận thua rồi lăn xuống đi, mới còn một đường sống."

"Hừ, cậu đã một lòng muốn chết như vậy thì tôi liền cho cậu toại nguyện." Thầy Nhâm hừ lạnh một tiếng

Nói xong, thầy Nhâm trực tiếp thúc giục nội lực, chưởng một phát về phía Lâm Thiên.

“Quá yếu!” Lâm Thiên không khỏi lắc đầu.

Ngay sau đó, Lâm Thiên cũng trực tiếp thúc giục nội lực, đánh ra một chưởng.

“Nội… nội lực!”

Sau khi thầy Nhâm cảm nhận được nội lực của Lâm Thiên dao động, thầy Nhấm vốn vẫn đang rất bình tĩnh đột nhiên trừng lớn hai mắt, trong lòng dâng lên một trận sóng to gió lớn.

Ngay sau đó.

“Phịch!”

Bàn tay hai người hung hăng va vào cùng một chỗ.

“Bùm bùm bùm!”

Thầy Nhâm liên tục lui về phía sau, mỗi bước đều cà ra vết nứt trên mặt sàn xi măng.

Ước chừng lui khoảng mười bước, thầy Nhâm mới miễn cưỡng ổn định lại, trên khóe miệng của anh ta đã chảy ra một tia máu tươi.

Giờ khắc này, toàn hiện trường đều rơi vào một mảnh tĩnh lặng như tờ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.