Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 539: Chỗ Lâm Thiên Đang Ngồi




Bát đại gia tộc ở vị trí hàng đầu.

“Ha ha, thắng rồi!”

“Tuyệt vời!”

Chu Tuấn và gia chủ nhà họ Chu hò reo vui mừng, ngay trong trận đầu xuất quân họ đã chiến thắng giòn giã

“Này gia chủ nhà họ Tôn, đây là cao thủ được mời từ Thái Lan về đấy à? Cũng yếu quá nhỉ?” Gia chủ nhà họ Chu cười bảo.

“...”

Sau thất bại, sắc mặt của gia chủ nhà họ Chu trở nên vô cùng tệ hại.

Võ sĩ Muay Thái này là cao thủ tiếng tăm lẫy lừng ở Thái Lan, ông ta cũng đã phải tốn rất nhiều công sức mới mời được đến đây, không ngờ rằng lại yếu như vậy.

“Gia chủ nhà họ Tôn, theo như quy định thì thị trường xuất nhập khẩu bên này phải chia cho tôi một nửa đấy nhé.” Gia chủ nhà họ Chu cười bảo.

Gia chủ nhà họ Tôn buộc phải nghiến răng gật đầu.

Một phe khác nữa sắc mặt cũng tệ hại đó là gia tộc Nam Cung.

Gia chủ Nam Cung Chính thấy cao thủ mà nhà họ Chu mời đến lợi hại như vậy thì dĩ nhiên cảm thấy khó chịu.

Bởi vì ông ta biết chắc chắn việc nhà họ Chu khiêu chiến với gia tộc Nam Cung của họ chỉ còn là vấn đề thời gian.

Quả nhiên, lúc này, ánh mắt của gia chủ nhà họ Chu đã chuyển tới vị trí của gia tộc Nam Cung.

Gia chủ nhà họ Chu tươi cười: “Nam Cung Chính, ân oán của chúng ta hai năm nay, cũng nên kết thúc trong hôm nay thôi, nhà họ Chu chúng tôi cũng muốn có phần trong lĩnh vực tài chính ở Hà Nội, vậy nên, nhà họ Chu chúng tôi cin được thách thức gia tộc Nam Cung!”

Cơ mặt Nam Cung Chính co giật.

“Gia chủ nhà họ Chu đúng là tự cao tự đại!” Nam Cung Chính gằn giọng nói.

“Ha ha, tôi tự cao tự đại đấy, nhưng hôm nay nhà họ Chu chúng tôi có tư cách để tự cao tự đại!” Tiếng cười của gia chủ nhà họ Chu vang vọng.

“Võ sư Quách, cảm phiền anh.” Nam Cung Chính ngoái lại nói với một người đàn ông mặc quần áo tập võ.

Võ sư Quách này là võ sĩ quyền anh mà gia tộc Nam Cung vội vã tìm về trong mấy ngày gần đây, anh ta là chủ nhiệm của một câu lạc bộ quyền anh nổi tiếng.

Do thời gian gấp gáp nên gia tộc Nam Cung buộc lòng phải chọn lấy người tử tế nhất trong đám lộn xộn.

Không phải họ không muốn tìm võ sĩ mạnh hơn mà thực tế thì đây đã là người mạnh nhất trong số những người họ có thể tìm được trong khoảng thời gian ngắn ngủi.

Ban đầu, võ sư Quách này không đồng ý, gia tộc Nam Cung cũng phải vừa ép buộc vừa dụ dỗ thì anh ta mới chịu tới.

“Gia chủ nhà Nam Cung, tôi… tôi không lên đâu, người trên võ đài kia lợi hại lắm! Tôi không đánh lại được đâu!” Võ sư Quách nghiến răng trả lời.

Vừa rồi, võ sư Quách đã tận mắt chứng kiến cuộc đọ sức trên võ đài, anh ta biết rõ rằng mình không đánh lại được người đàn ông mặc áo đạo sĩ kia.

Nực cười, anh ta chỉ là một võ sĩ bình thường, còn trên võ đài kia là tu sĩ luyện cốt cảnh cơ mà.

“Không lên võ đài? Chẳng lẽ anh muốn để gia tộc Nam Cung chúng tôi nhận thua luôn hay sao?” Mặt Nam Cung Chính đanh lại, tái xanh.

Nam Cung Thành Vinh ngồi kế bên cũng nói: “Võ sư Quách, đã đến lúc này rồi, không lên cũng phải lên, nếu không thì… hừ hừ, câu lạc bộ quyền anh của anh cứ đợi bị đóng cửa, đợi dẹp tiệm đi! Lý lịch của gia tộc Nam Cung chúng tôi không phải hữu danh vô thực đâu.”

Sau khi nghe xong câu này, Võ sư Quách chỉ có thể nghiến răng gật đầu.

Tiếp đó, võ sư Quách lê bước chân nặng nề tiến lên võ đài.

Sau khi võ sư Quách lên tới võ đài.

Các ông lớn giàu có và quyền lực ở trên ghế khán giả cũng bắt đầu đặt cược.

“Trận này nhà họ Chu thắng là cái chắc, tôi đặt cược cho nhà họ Chu 350 tỷ.”

“Tôi cũng cược nhà họ Chu thắng!”

“Đúng đấy, trận này không có gì khó đoán cả.”

Hầu hết các ông lớn tham gia đặt cược đều chọn cược cho nhà họ Chu thằng.

Tỷ lệ cược được máy tính tự động tính toán và sẽ tự động thay đổi theo số tiền của giải thưởng.

Bên có số tiền đặt cược càng cao thì tỷ lệ cược càng thấp và bên không có áp lực thì tỷ lệ cược lại càng cao.

Ví dụ như trong kèo này, 90% số người đều đặt cược cho nhà họ Chu thắng, tổng số tiền cược cho nhà họ Chu thắng cộng lại lên đến gần 35 nghìn tỷ, do đó, tỷ lệ cược cho nhà họ Chu rất thấp, chỉ là 1 ăn 123.

Và khi số tiền cược cho nhà họ Chu thắng tăng lên thì tỷ lệ cược tiếp tục giảm.

Tổng số tiền cược cho gia tộc Nam Cung thắng chỉ có hơn 1000 tỷ, tỷ lệ cược cũng rất cao, lên tới 1:35.

Lâm Thiên cũng cho rằng chắc chắn nhà họ Chu sẽ thắng trận này.

Nhưng Lâm Thiên không có hứng thú đặt cược cho kèo với tỷ lệ cược thấp như vậy, có thắng cũng chẳng được mấy đồng.

Trên võ đài.

Sau khi thời gian ba phút dành cho đặt cược kết thúc, trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu.

“Chịu chết đi!”

Người đàn ông mặc áo đạo sĩ đại diện cho nhà họ Chu không nói dài dòng, lập tức tung ngay một cú đấm về phía võ sư Quách.

Binh!

Đối phương tốc độ đến mức võ sư Quách hoàn toàn không kịp phản ứng, nắm đấm đã nằm ở trên người.

Võ sư Quách bị đánh lõm lồng ngực, cả người bay ngược ra sau.

“Rầm!”

Võ sư Quách rơi xuống võ đài, đập mạnh xuống nền.

“Khụ khụ!”

Võ sư Quách phun ra một ngụm máu tươi, sau đó toàn thân bất động, không thấy hô hấp, hình như đã bị đánh chết tươi.

“Ôi trời đất, một cú đo ván luôn à?”

“Kết thúc rồi sao? Thế này thì chớp nhoáng quá!”

Xung quanh võ đài náo động cả lên, họ vừa mới bắt đầi quan sát trận đấu, mà mới đó đã kết thúc chóng vánh như vậy sao? Họ đều đoán trước được rằng gia tộc Nam Cung sẽ thua.

Nhưng tốc độ thua nhanh như chớp thế này vượt ngoài dự tính của tất cả mọi người.

Ở trận trước, dù gì thì cao thủ Muay Thái cũng chống chọi được hơn một phút cơ mà.

Nhưng rõ ràng ai cũng vui ra mặt, bởi họ đã thắng cược.

“Nhà họ Chu, thắng!”

Trọng tài lập tức tuyên bố kết quả.

Ở hàng ghế đầu.

“Ha ha, Nam Cung Chính, kiếm một tên vô tích sự thế này đến tham gia thi đấu à? Không sợ làm mất mặt người của gia tộc Nam Cung sao?” Gia chủ nhà họ Chu cười bảo.

Khỏi phải nói gia chủ nhà họ Chu và Chu Tuấn phấn khởi đến mức độ nào.

Sau khi nghe được những lời này, Nam Cung Chính sa sầm mặt xuống, hôm nay gia tộc Nam Cung nhà họ đã mất hết mặt mũi.

Gia chủ nhà họ Chu nhìn chằm chằm Nam Cung Chính, mặt mày rạng rỡ và nói tiếp: “Nam Cung Chính, nhà họ Chu đã thắng, vậy thì theo quy định, các mối làm ăn trên thị trường tài chính ở Hà Nội phải chia cho nhà họ Chu của tôi làm một nửa đấy nhé.”

Nam Cung Chính cúi đầu, im thin thít.

Còn bác cả Nam Cung Thành Vinh của Nam Cung Điệp thì lớn giọng quát tháo Nam Cung Chính.

“Nam Cung Chính, tất cả đều do con gái gây ra, phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Để tôi xem chú còn mặt mũi nào mà ngồi tiếp ở cái vị trí gia chủ nữa.”

“Nam Cung Thành Vinh, cho vừa lòng anh, tôi xin từ chức gia chủ nhà Nam Cung, sau này sẽ gánh trách nhiệm.” Nam Cung Chính nghiến răng đáp.

Nam Cung Chính biết Nam Cung Thành Vinh dòm ngó vị trì gia chủ đã lâu, trước đây ông ta nhân từ, nghĩ rằng mình với Nam Cung Thành Vinh là anh em ruột thịt, nên mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

Không ngờ lại khiến cho Nam Cung Thành Vinh liên tục lớn lối trong gia tộc, hiện tại đã chớp ngay lấy sai lầm lần này để cướp đoạt vị trí gia chủ của ông.

“Bố, lẽ ra để cho anh Lâm Thiên lên võ đài thì chúng ta sẽ có cơ hội thắng.” Nam Cung Điệp nói.

“Còn nhắc đến Lâm Thiên nữa! Nếu không tại nó gây ra vụ tai nạn xe, hủy hoại gương mặt thì Công Tôn Phong Vân có hủy hôn không? Nếu như gia tộc Công Tôn giúp đỡ chúng ta đánh trận này thì làm gì có chuyện hôm nay lại thua nhà họ Chu?” Nam Cung Chính quát mắng Nam Cung Điệp.

“Con tin chắc không phải anh Lâm Thiên gây ra tai nạn! Chắc chắn không phải!” Nam Cung Điệp ấm ức.

Bác cả Nam Cung Thành Vinh lập tức lên tiếng quở trách: “Nam Cung Điệp, cô còn nói đỡ cho cậu ta nữa à? Đúng là cái loại mặt mo không biết xấu hổ, về mà giam mình trong nhà đi!”

Trên ghế khán giả.

Lâm Thiên lắc đầu, thất bại của gia tộc Nam Cung hoàn toàn nằm trong dự đoán của Lâm Thiên.

Đáng lẽ để Lâm Thiên lên võ đài thì có thể đo ván đối thủ trong tích tắc, đáng tiếc là gia tộc Nam Cung đã để lỡ mất cơ hội này.

Ngoài ra, Lâm Thiên còn là tu sĩ nên thích giác cực kì nhạy bén, trong khi Nam Cung Thành Vinh lớn tiếng mắng Nam Cung Điệp là loại mặt mo, nên khi nghe thấy, Lâm Thiên cũng đã ghi nhớ nằm lòng.

Ở một phía khác.

“Nam Cung Điệp, vốn dĩ gia tộc Công Tôn chúng tôi có thể giúp đỡ, chỉ tiếc là em không biết trân trọng cơ hội này.” Công Tôn Phong Vân lắc đầu cười mỉa.

Lúc này, gia chủ nhà họ Chu lên tiếng đầy thách thức:

“Xem ra lần này mọi người đều yếu quá nhỉ, chẳng lẽ không một ai có thể đánh đấm được à? Có ai muốn chủ động khiêu chiến với nhà họ Chu của tôi không?”

Giọng điệu ngạo mạn của gia chủ nhà họ Chu vang vọng khắp võ đài.

“Chết tiệt, lần này nhà họ Chu vênh váo quá!”

“Chịu thôi, nhà họ Chu mời được cao thủ, có vốn liếng để vênh váo mà.”

Ai nấy đều âm thầm cảm thán.

Tại chỗ ngồi của gia tộc Công Tôn.

“Nhà họ Chu này thật sự ngông nghênh quá rồi, dường như còn không coi cả gia tộc Công Tôn chúng ta ra gì, chẳng qua là một tu sĩ luyện cốt cảnh thôi mà? Cứ tưởng thế đã là giỏi lắm rồi chắc?” Công Tôn Phong Vân nhíu mày nói.

“Đã vậy thì hãy để gia tộc Công Tôn chúng ta chấm dứt chuỗi chiến thắng của nhà họ Chu.” Gia chủ nhà Công Tôn nói.

Tiếp đó, gia chủ nhà Công Tôn đứng lên, ôn tồn cất tiếng:

“Này ông em, hôm nay ngông nghênh quá rồi đấy, chẳng lẽ không định coi gia tộc Công Tôn chúng tôi ra gì sao?”

Gia chủ nhà Công Tôn vừa lên tiếng là hàng ghế khán giả bỗng chốc náo động.

Chỗ Lâm Thiên đang ngồi.

“Gia chủ nhà Công Tôn sắp ra tay rồi! Gia chủ nhà Công Tôn sắp ra tay rồi!”

“Mặc dù người mà nhà họ Chu mời tới lợi hại đấy nhưng chắc chắc cũng không đánh lại được gia tộc Công Tôn!”

“Sợ là chuỗi chiến thắng của nhà họ Chu phải dừng lại ở đây thôi.”

Chỗ Lâm Thiên đang ngồi.

Chị Bạch cùng mấy người bạn bên cạnh cũng đang bàn tán xôn xao.

Vừa rồi, Lâm Thiên đang định tuyên chiến với nhà họ Chu, nhưng khi anh chuẩn bị đứng lên thì gia chủ nhà Công Tôn đã có lời.

Cũng tốt, đợi họ đánh xong rồi Lâm Thiên ra tay cũng chưa muộn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.