517: “tách”
Lâm Thiên đang nhìn Vô Cực Hoàn trong tay.
Vô Cực Hoàn này có phần giống với Khư Bệnh Đan.
Lúc trước khi Lâm Thiên ở Kim Đô, có thể nhận được sự giúp đỡ của Lý Trạch Lương, nguyên nhân quan trọng nhất chính là bởi vì anh đã dùng Khư Bệnh Đan chưa khỏi căn bệnh nan y trên người Lý Trạch Lương.
Viên Vô Cực Hoàn này không thể chữa được các bệnh nan y, nhưng sau khi sử dụng thì các bệnh bình thường khác đều có thể trị khỏi, hơn nữa còn có thể nâng cao thể chất của người bình thường.
Cho nên có thể nói Vô Cực Hoàn này là phiên bản giảm bớt của Khư Bệnh Đan.
Viên Vô Cực Hoàn này hoàn toàn không có tác dụng gì với các tu sĩ, bởi vì thế chất của các tu sĩ đều vô cùng tốt.
Thứ đồ này không có tác dụng gì với Lâm Thiên, Lâm Thiên luyện ra nó, hoàn toàn là để tập luyện thuật luyện đan mà thôi.
Nhưng đối với người bình thường mà nói, viên Vô Cực Hoàn này tuyệt đối được xem là thần dược.
“Nếu lấy viên Vô Cực Hoàn này ra bán, nhất định có thể bán được với giá đắt, nếu có thể sản xuất được số lượng lớn, vậy nhất định là một con đường phát tài.” Lâm Thiên không khỏi nghĩ tới.
Dựa vào công hiệu của viên Vô Cực Hoàn này, nếu như anh đóng gói bán như thuốc, có thể tưởng tượng được, tuyệt đối sẽ gây nên một chấn động.
Dù sao nó cũng được gọi là hiệu ứng thuốc biến chất, nó ở đó.
Nếu có thể sản xuất được viên Vô Cực Hoàn này với số lượng lớn, có thể tưởng tượng tuyệt đối sẽ gây chấn động thế giới, thậm chí còn khuynh đảo toàn bộ ngành dược phẩm, Lâm Thiên cũng tuyệt đối có thể trở thành tỷ phú.
Nhưng đáng tiếc, mỗi lần luyện chế một viên đan dược, Lâm Thiên đều phải tự thân ra tay, tiêu phí không ít thời gian và tinh lực, không thể sản xuất được số lượng lớn, chỉ có thể luyện chế được số lượng nhỏ.
“Ding doong.”
“Anh ơi, chuyển phát nhanh của anh đến rồi.”
Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, đồng thời ở ngoài cửa truyền đến một tiếng nói.
“Chuyển phát nhanh? Tôi có đặt hàng gì đâu?” Lâm Thiên nhíu mày.
Hơn nữa bây giờ là chín giờ tối, muộn thế này rồi mà còn giao hàng sao?
Sau đó, Lâm Thiên đứng dậy, cảnh giác đi về phía cửa.
Ở cửa biệt thự có lắp camera, có thể nhìn thấy người bên ngoài trên màn hình ở cửa, quả thật là một nhân viên chuyển phát nhanh mặc đồng phục chuyển phát nhanh.
Vì vậy Lâm Thiên mở cửa ra.
Sau khi mở cửa.
“Anh là anh Lâm Thiên đúng không?” Nhân viên chuyển phát nhanh nhìn Lâm Thiên.
“Mày là sát thủ đúng không?” Lâm Thiên cười lạnh nhìn anh ta.
Sau khi nhân viên chuyển phát nhanh nghe thấy vậy thì sắc mặt thay đổi, đồng thời nhanh chóng lấy khẩu súng dưới hộp chuyển phát nhanh ra.
“Rắc.”
Nhưng tốc độ của Lâm Thiên nhanh như thế nào? Trước khi cánh tay của sát thủ giơ lên, Lâm Thiên đã nắm lấy cổ tay anh ta.
Sau đó, Lâm Thiên bẻ ngược tay sát thủ lại, hướng họng súng trong tay anh ta về đầu anh ta.
Sắc mặt sát thủ tràn đầy kinh sợ, anh ta phát hiện sức lực của Lâm Thiên mạnh kinh người, tay anh ta sau khi bị Lâm Thiên vặn thì không thể phản kháng được chút nào cả.
“Nói đi, ai cử mày đến đây.” Lâm Thiên dùng súng của anh ta hướng về trán anh ta.
“Đừng giết tôi.
Tôi nói, tôi nói.
Là Chu Tuấn cử tôi đến đây.” Sát thủ vội vàng nói.
“Tốt, vậy mày đi chết đi.”
Sau khi Lâm Thiên nói xong, trực tiếp bóp cò.
“Tách.”
Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, viên đạn trực tiếp găm vào đầu sát thủ, sát thủ trực tiếp ngã xuống đất chết tươi.
Những sát thủ này không biết trên tay đã vấn bẩn bao nhiêu sinh mạng, đương nhiên Lâm Thiên không hề có một chút nào thương xót với bọn chúng.
Sau đó, Lâm Thiên chĩa súng về phía bồn hoa trong vườn.
“Ra đi, tao biết mày đang ở đó.” Lâm Thiên dùng súng chỉ về phía bồn hoa.
Lâm Thiên là một tu sĩ của Hư Đan Cảnh, cả người đều tiến hành biến chất, cho dù là thị lực, thính lực, cảm ứng lực, đều mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường.
Vừa nãy Lâm Thiên đã cảm thấy ở bồn hoa có động tĩnh, mặc dù động tĩnh vô cùng nhỏ, nhưng cũng không thoát được thích lực và độ nhạy của Lâm Thiên.
Sau đó, một người đàn ông mặc áo đen chậm rãi đứng dậy, hai tay anh ta để trên đỉnh đầu, làm ra động tác đầu hàng.
“Anh...!sao anh lại phát hiện ra tôi?” Sát thủ áo đen vô cùng khó hiểu nhìn Lâm Thiên.
Sát thủ áo đen tự hỏi, anh ta vô cùng cẩn thận trốn trong bồn hoa, hoàn toàn không thể phát hiện được anh ta.
Sát thủ áo đen vừa nhìn thấy sát thủ giả làm chuyển phát nhanh bị giết, anh ta vốn định đợi khi Lâm Thiên quay người bước vào trong biệt thự thì anh ta sẽ nhảy ra khỏi bồn hoa.
Sau đó bắn vào sau lưng Lâm Thiên, gi3t chết Lâm Thiên, kế hoạch của anh ta rất hoàn hảo.
Chỉ là anh ta có nằm mơ cũng không ngờ, vậy mà Lâm Thiên đã phát hiện ra anh ta từ lâu rồi.
“Tha...!tha cho tôi đi.” Sát thủ áo đen thấy Lâm Thiên chĩa súng về phía anh ta thì sợ hãi cầu xin tha mạng.
“Nếu tao không có năng lực đối phó với bọn mày thì bọn mày có tha cho tao không?” Lâm Thiên cười chế nhạo.
Có thể tưởng tượng ra, nếu Lâm Thiên không phải tu sĩ, bọn họ đã sớm giết Lâm Thiên rồi, bọn họ tuyệt đối sẽ không thương hại cho Lâm Thiên, càng không nương tay với Lâm Thiên.
Sau khi Lâm Thiên nói xong, trực tiếp bóp cò.
“Tách.”
Viên đạn ngăm đúng vào ấn đường sát thủ áo đen, sát thủ ngã xuống đất.
Lâm Thiên nhìn bọn họ, lạnh giọng nói: “Tên Chu Tuấn này thật sự phiền phức mà.”
Lúc trước mới cử một tay súng đến giết Lâm Thiên, bây giờ lại cử hai người đến, điều này khiến Lưu Thân rất tức giận.
Đợi sau khi Lâm Thiên có căn cơ ở Hà Nội, người đầu tiên anh giết chính là tên Chu Tuấn này.
Sau đó, Lâm Thiên làm theo đúng cách, dùng Hóa Thi Hoàn xử lý hai thi thể xác thủ này, đỡ để lại phiền phức không đáng có.
Sau khi xử lý xong, Lâm Thiên mới bắt đầu nghỉ ngơi, mấy ngày nay lăn lộn để luyện đan, bây giờ cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc rồi.
Chín giờ sáng hôm sau, khu nghỉ dưỡng Thanh Nhàn.
Khu nghỉ dưỡng Thanh Nhàn được xây dựng dưới Thanh Nhàn Hà Nội, kề non cận nước, diện tích rộng lớn, được mệnh danh là khách sạn siêu sang “sáu sao”, nó giống như một vườn hoa khổng lồ, chỗ nào cũng rực rỡ lộng lẫy, bên trong có bốn hồ bơi, còn có các cơ sở giải trí như nhà hát opera, sân ngôn, trường đua....
Ở Hà Nội, khu nghỉ dưỡng Thanh Nhàn rất nổi tiếng, có thể tiêu tiền ở đây là ước mơ của vô số người Hà Nội.
kngtn được xây dựng bởi nhà họ Chu, một trong tám gia tộc lớn ở Hà Nội, dù sao thì tám gia tộc lớn hầu như đã thâm nhập vào mọi ngành ở Hà Nội, những nơi kiếm được tiền dường như đều có hình ảnh của tám gia tộc lớn.
Ở bãi đậu xe của lối vào khu nghỉ dưỡng Thanh Nhàn tràn đầy những con xe sang, Rolls Royce, Aston Martin, phiên bản mui Nam Cung của Bugatti Veyron, cũng có những con xe thể thao màu vàng được tủy chỉnh theo ý riêng, và cả những con Bentley tùy chỉnh.
Cả bãi đậu xe đều đầy xe sang.
Giá của mỗi con xe này đều khiến người khác kinh sợ, càng huống hồ còn đậu một chỗ với nhau?
Khi Lâm Thiên ở Kim Đô, cũng chưa từng nhìn thấy đội xe sang thế này.
Hơn nữa biển số xe của bọn họ cũng vô cùng trâu bò, chẳng hạn như số 8888, 3333, 1111.
Đều lần lượt xuất hiện ở đây.
Những người bước xuống những chiếc xe này đều là những nhân vật và các cậu chủ nổi tiếng ở Hà Nội.
Bọn họ đều đến để tham gia tiệc rượu do Bạch Vân Các tổ chức.
Lâm Thiên ngồi trong một chiếc xe thương mại Mercedes-Benz của công ty, nếu so với những con xe này thì hoàn toàn là rác rưởi.
Bãi đậu xe của khu nghỉ dưỡng Thanh Nhàn.
Sau khi Lâm Thiên và Tô Bảo Nhi đậu xe xong, thì trực tiếp đi tới công khu nghỉ dưỡng.
“Không biết hôm này có đụng phải người của gia tộc Nam Cung không.” Lâm Thiên lẩm bẩm.
Lúc trước Lâm Thiên nghe Lưu Thân nói, gia tộc Nam Cung cũng sẽ đến tham gia tiệc rượu này.
Mặc dù Lâm Thiên tự hỏi, mình và gia tộc Nam Cung hoàn toàn không hề dây mơ rễ má gì với nhau, cũng không quen biết.
Tuy nhiên, hai lần liên tiếp trước đó, Lâm Thiên gặp phiền phức ở Hà Nội, đều có người âm thầm giúp đỡ Lâm Thiên.
Hơn nữa sau khi Lâm Thiên suy xét, người giúp đỡ đều chỉ về hướng gia tộc Nam Cung.
Nếu hôm nay gặp người của gia tộc Nam Cung, Lâm Thiên thật sự rất muốn hỏi về chuyện này.
“Cổng của khi nghỉ dưỡng này thật sự rất rộng.” Tô Bảo Nhi không nhịn được cảm thán một tiếng.
Cửa của khu nghỉ dưỡng nguy nga lộng lẫy, vô cùng khí phái.
“Tô Bảo Nhi em thích phong cách này sao? Đợi qua mấy ngày nữa, anh trực tiếp mua một mảnh đấy ngoài ngoại ô, xây một trang viên lớn, bảo đảm cái cổng ở đó sẽ lớn hơn cái cổng này gấp mười lần.” Lâm Thiên nói.
“Lâm Thiên, anh đừng có để làm em hài lòng mà xây một trang viên như vậy.
Ít nhất cũng phải tốn hơn mười mấy nghìn tỷ, thậm chí còn nhiều hơn, cho dù anh có muốn làm, em cũng sẽ không để anh lãng phí thế đâu.” Tô Bảo Nhi nghiêm túc nói.
Mặc dù Lâm Thiên có tổng tài sản hơn một trăm năm mươi nghìn tỷ, trước đây Lâm Thiên cảm thấy rất nhiều.
Nhưng sau khi đến Hà Nội, Lâm Thiên càng ngày càng phát hiện, tổng tài sản hơn một trăm năm mươi nghìn tỷ cũng chẳng là gì cả, e rằng còn không đủ để xây một trang viên.
Nói thật, gần đây Lâm Thiên đã tiêu rất nhiều tiền, điều động toàn bộ số tiền còn lại, có thể chỉ tầm ba mươi năm nghìn tỷ.
Hơn nữa có một phần tiền nhất định phải giữ lại để vận chuyển và điều chuyển hàng ngày cho tập đoàn Tỉnh Xuyên, tập đoàn Vân Thiên, số tiền có thể dùng càng ít hơn.
Mặc dù vừa nãy Lâm Thiên có nói xây trang viên, nhưng suy nghĩ kỹ, e rằng thật sự tạm thời không có tài chính để làm cái này.
518: Sao Lại Quen Thế Này?
Trong thời gian nói chuyện Lâm Thiên đã đến cửa khủ nghỉ dưỡng.
Ở cửa có mấy người đang đứng đón khách, còn có một người mặc áo chấp sự màu trắng của Bạch Vân Các, đang đón tiếp khách ở đây.
Khi Lâm Thiên và Tô Bảo Nhi đi đến cửa thì bị cản lại.
“Các người là ai? Thư mời đâu?” Người Bạch Y chấp sự cau mày nhìn hai người.
“Tôi là Tô Bảo Nhi của tập đoàn Thành Đô, được mời đến đây để hát.” Tô Bảo Nhi nói.
“Đến đây hát? Sao các người lại không biết quy tắc như thế chứ. Các người được đi vào cửa chính sao? Đi, đi cửa sau đi. Đi cửa sau.” Người Bạch Y chấp sự không kiên nhẫn phất tay.
Lâm Thiên nhíu mày, vừa định nói thì Tô Bảo Nhi đã giữ tay Lâm Thiên lại, sau đó vội vàng nói với người Bạch Y Các: “Được, bây giờ chúng tôi đi cửa sau.”
Sau đó, Tô Bảo Nhi kéo Lâm Thiên đi về phía cửa sau.
Sau khi đi được vài bước.
“Chết tiệt.” Lâm Thiên tức giận mắng một câu, sắc mặt vô cùng u ám.
Mẹ nó, một chấp sự của Bạch Vân Các mà dám quát tháo om xòm như vậy, còn dám không cho mấy người Lâm Thiên đi vào cửa chính? Trong lòng Lâm Thiên vô cùng tức giận.
Vốn dĩ để Tô Bảo Nhi đến đây hát đã khiến Lâm Thiên không thích Bạch Vân Các rồi, cộng thêm chuyện này, càng khiến Lâm Thiên đầy một bụng tức.
“Lâm Thiên, anh nhịn một chút đi, Bạch Vân Các dám ngông cuồng như vậy, nhất định là có chống lưng.” Tô Bảo Nhi nói.
“Bạch Vân Các này có chống lưng như thế nào? Bạch Vân Các này dựa vào cái gì mà khiến tám gia tộc đều cúi đầu vậy?” Lâm Thiên nghiến răng nói.
Lâm Thiên thật sự rất muốn biết, Bạch Vân Các này dám ngông cuồng như thế, rốt cuộc là dựa vào cái gì, rốt cuộc là có hậu thuẫn và lai lịch thế nào?
Chính vào lúc này.
Một con Rolls-Royce Phantom lái tới cửa.
Ngay sau đó, hai người tiếp khách đứng ở cửa khu nghỉ dưỡng vội vàng chạy đến, mở cửa xe, Liễu Điệp và cha cô ấy Nam Cung Chính từ trong xe bước ra.
Sau khi Liễu Điệp xuống xe, đúng lúc nhìn thấy Lâm Thiên đang rời khỏi cửa.
“Anh Lâm Thiên.”
Sau khi Liễu Điệp nhìn thấy Lâm Thiên thì hai mắt sáng lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc và vui mừng.
Liễu Điệp đã vô cùng mong ước được gặp mặt Lâm Thiên từ lâu rồi, chuyện này đối với Liễu Điệp mà nói có thể cũng chỉ là một điều xa xỉ.
Liễu Điệp có nằm mơ cũng không ngờ, hôm nay lại có thể gặp Lâm Thiên ở đây.
“Sao vậy Điệp? Con đang la hét cái gì vậy” Nam Cung Chính nhìn Liễu Điệp.
“Không... không có gì cha.” Liễu Điệp gượng cười.
Bởi vì cha cô ấy đang ở đây, đương nhiên Liễu Điệp không dám chạy đến chào hỏi với Lâm Thiên.
Hơn nữa, Lâm Thiên đang đi về phía cửa sau, cho nên Lâm Thiên không hề đụng mặt với Liễu Điệp, Lâm Thiên cũng không hề thấy Liễu Điệp.
Nam Cung Chính dẫn Liễu Điệp đi vào cửa khu nghỉ dưỡng.
“Ông chủ Nam Cung, ông đến rồi sao? Tôi đại diện cho Bạch Vân Các chào đón các người đến.” Người Bạch Y chấp sự của Bạch Vân Các cười tươi tiến lên tiếp đón.
“Ha ha, tất nhiên chúng tôi phải đến tiệc rượu của Bạch Vân Các lộ mặt rồi.” Ông chủ Nam Cung cười nói.
Lúc này, Liễu Điệp hỏi: “Bạch Y chấp sự, hình như người vừa đi vào là ngôi sao Tô Bảo Nhi đúng không? Sao bọn họ lại đến tiệc rượu vậy?”
Vừa rồi Liễu Điệp nhìn thấy Lâm Thiên đi cùng Tô Bảo Nhi.
“Các chủ nói mời một ngôi sao đến hát mua vui, mà gần đây Tô Bảo Nhi đang là ca sĩ đang nổi, bài hát cũng rất nổi, đương nhiên là mời cô ta đến rồi.” Bạch Y chấp sự giải thích nói.
“Hóa ra là như thế.”
Liễu Điệp gật đầu, cuối cùng cô ấy cũng hiểu, sao Lâm Thiên lại đến nơi này, chắc là đi cùng Tô Bảo Nhi đến rồi.
Liễu Điệp thầm nói trong lòng: “Chị Tô Bảo Nhi thật hạnh phúc, có anh Lâm Thiên ở bên cạnh, nếu như mình còn thể ở bên anh Lâm Thiên, vậy thì tốt biết mấy.”
Những lời này Liễu Điệp cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám nói ra ngoài.
“Cô Liễu Điệp, cô biết Tô Bảo Nhi sao?” Bạch Y chấp sự hỏi.
Sau khi Liễu Điệp và cha mình nhận nhau, đương nhiên cũng đổi tên thành Nam Cung Điệp.
“Không, chỉ là thích nghe cô ấy hát thôi.” Liễu Điệp khẽ cười nói.
“Hóa ra là như vậy, ông chủ Nam Cung. Mời mọi người vào bên trong, đã có rất nhiều khách mời đến rồi.” Bạch Y chấp sự làm ra một động tác mời.
“Được.”
Sau khi Nam Cung Chính cười đáp lại thì dẫn Liễu Điệp đi vào bên trong.
Trong lòng Liễu Điệp lúc này vừa mong đợi lại vừa sợ hãi.
Mong đợi là vì cô ấy biết, hôm nay rất có thể sẽ gặp được Lâm Thiên.
Sợ hãi là vì cô ấy đang nghĩ khi gặp mặt Lâm Thiên thì cô ấy nên làm thế nào.
Sau khi vào kngtn, lại đi mười phút, mới đến hội trường của hôm nay.
Trong hội trường đã tập trung hàng trăm người, đều là các nhân vật lớn ở Hà Nội và con cái của bọn họ.
Sau khi vào hội trường.
Nam Cung Chính nói: “Điệp, vị hôn phu Công Tôn Phong Vân của con còn chưa đến, con đi nói chuyện với mấy cô chủ, cậu chủ một chút đi, đợi khi Công Tôn Phong Vân đến thì con đi tìm cậu ta. Cha còn phải đi gặp mặt một số bạn bè, cha đi trước đây, con có việc gì thì gọi cha.”
“Vâng.” Liễu Điệp gật đầu đáp lại một tiếng.
Sau khi Nam Cung Chính nghe thấy vậy thì đi vào phía trước hội trường. Tất cả các gia chủ của các gia tộc đều tập trung ở đó.
Sau khi Nam Cung Chính đi, Liễu Điệp nhìn tiệc rượu một vòng.
Nói thật, Liễu Điệp hoàn toàn không hợp với nhưng nơi thế này, cũng không thích nói chuyện với những cô chủ cậu chủ kia.
Lúc này, đã có mấy cậu chủ, cô chủ chủ động đến trước mặt Liễu Điệp
“Cô Điệp, chơi với chúng tôi một chút đi.”
“Chị Điệp, nói chuyện với bọn em một chút đi.”
Những cậu chủ cô chủ này đều lần lượt nhiệt tình mời.
Dù sao Liễu Điệp cũng là cô chủ của gia tộc Nam Cung, mà gia tộc Nam Cung lại là một trong tám gia tộc lớn ở Hà Nội.
Mỗi một gia tộc trong tám gia tộc lớn đều là sự tồn tại hấp dẫn, đương nhiên những cậu chủ cô chủ này muốn kết bạn và xây dựng mối quan hệ với Liễu Điệp rồi.
“Cảm ơn ý tốt của mọi người, tôi còn có chút việc.” Liễu Điệp cười đáp lại.
Sau đó, Liễu Điệp lặng lẽ chuồn khỏi hội trường.
Sau khi ra khỏi hội trường, Liễu Điệp đến gần nhân viên công tác. Sau khi hỏi được vị trí phòng hóa trang của Tô Bảo Nhi, thì trược tiếp đi về phía đó.
Liễu Điệp muốn âm thầm ngắm nhìn Lâm Thiên, cho dù chỉ là nhìn từ xa, cô ấy cũng hài lòng rồi.
Mặt khác, Lâm Thiên và Tô Bảo Nhi đi đến cửa sau của khu nghỉ dưỡng Thanh Nhàn.
Những người ra vào ở cửa sau cơ bẩn đều là nhân viên công tác, sau khi Lâm Thiên và Tô Bảo Nhi đến, đã có nhân viên công tác đến dẫn Tô Bảo Nhi vào một phòng hóa trang, để trang điểm thay đồ.
Trong phòng hóa trang.
Lâm Thiên ngồi ngẩn ra trong phòng hóa trang một lúc, cảm thấy trong phòng hóa trang rất nhàm chán, cho nên đi ra ngoài.
Vừa bước ra ngoài cửa, Lâm Thiên đã mẫn cảm phát hiện có một người ẩn lấp lén lút.
“Ai vậy?”
Lâm Thiên trực tiếp lao đến, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng của một cô gái đang nhanh chóng chạy trốn.
“Lẽ nào lại là sát thủ do Chu Tuấn cử đến? Còn cử một cô gái đến?” Lâm Thiên lẩm bẩm.
Bởi vì gần đây Chu Tuấn luôn muốn trả thù, khiến thần kinh Lâm Thiên rất mẫn cảm, một khi có động tĩnh gì đó đương nhiên sẽ liên tưởng đến Chu Tuấn.
“Đứng lại.”
Lâm Thiên hét lên một tiếng, sau đó trực tiếp đuổi theo, ngăn cô gái kia lại.
Cô gái kia đương nhiên là Liễu Điệp, cô ấy cúi đầu, không dám nhìn Lâm Thiên.
Liễu Điệp vốn dĩ chỉ muốn nhìn trộm Lâm Thiên, cô ấy đâu có ngờ tới, Lâm Thiên lại đột nhiên xuất hiện hơn nữa còn đuổi theo cô ấy.
Vốn dĩ Liễu Điệp không muốn gặp mặt trực tiếp với Lâm Thiên, bởi vì cô ấy là người đã có hôn ước, cô ấy không muốn phát sinh bất kỳ đối diện nào với Lâm Thiên, cô ấy sợ rằng điều này sẽ làm lung lay đến quyết định của cô ấy.
Lâm Thiên nhìn Liễu Điệp: “Cô là ai? Ngẩng đầu lên.”
Mặc dù Liễu Điệp không muốn gặp trực diện Lâm Thiên, nhưng dựa vào tình huống hiện tại, Liễu Điệp biết, bọn họ đã gặp mặt chính diện rồi, cô ấy không thể trốn được nữa.
Sau khi Liễu Điệp do dự một lúc, chỉ đành phải ngẩng đầu lên.
Khi Lâm Thiên nhìn thấy Liễu Điệp thì hơi ngẩn ra.
“Sao lại quen thế này?”
Lâm Thiên cảm thấy cô gái trước mặt vô cùng quen thuộc.
Ngay sau đó, Lâm Thiên vỗ trán.
“Em... em là Liễu Điệp?” Lâm Thiên có chút không dám tin hỏi.
Lâm Thiên nhớ rất rõ khi còn ở thành phố Bảo Thạch, khi anh lập một tổ chức cứu người ở Hải Phong, trong khi đó, còn thuận tiện cứu được một cô bé bị hại, tên là Liễu Điệp.
Sau khi Lâm Thiên cứu cô bé ra, đích thân lái xe đưa cô bé về nhà, còn cho cô bé một khoản tiền không nhỏ, để cô bé có thể đóng học phí và chăm chỉ học tập, cố gắng thi vào một trường đại học tốt.
Cô gái trước mặt giống hệt Liễu Điệp.
Chỉ là khoảng cách giữa cách ăn mặc và trang điểm quá lớn, cô gái trước mặt ăn mặc và trang điểm rất hợp thời trang và xinh đẹp.
Nhất thời khiến Lâm Thiên có chút không dám xác định, không dám tin cô ta thật sự là Liễu Điệp.
519: Cô... Cô Diệp ?
“Anh Lâm Thiên, anh... anh nhận nhầm người rồi”
Liễu Điệp siết chặt nắm tay, đáp lại một cách lo lắng.
“Cô đã gọi tên của tôi, còn có thể nhầm được sao?”
Lâm Thiên nở một nụ cười gượng gạo.
“Ôi. Tôi... Tôi tại sao lại ngốc thế nhỉ?”
Liễu Điệp nghe Lâm Thiên nói vậy thì rất bất ngờ.
Cô rất lo lắng khi nhìn thấy Lâm Thiên như vậy, nên đã nói năng mà không suy nghĩ.
“Liễu Điệp, sao bây giờ cô lại ở Hà Nội? Đáng lẽ giờ này cô phải đang ở đại học Bảo Thạnh, chuẩn bị cho kỳ thi chứ?”
Lâm Thiên hỏi vẻ nghi hoặc. Nếu không phải vì Liễu Điệp gọi tên anh, không phải chính tai nghe thấy giọng nói của cô thì có lẽ Lâm Thiên đã nghĩ rằng mình nhận nhầm người rồi. Bởi vì, Liễu Điệp bây giờ so với Liễu Điệp lúc trước, bề ngoài và khí chất đúng là khác nhau một trời một vực. Hơn nữa ở đây là Hà Nội rộng lớn, không phải thành phố Bảo Thạnh.
Liễu Điệp trước kia có thể nói là không biết cách ăn mặc, chỉ là khuôn mặt có đường nét thanh tú, sớm có dáng vẻ người đẹp thôi.
Hiện tại Liễu Điệp sau khi trang điểm, ăn mặc chỉn chu, Lâm Thiên mới phát hiện, Liễu Điệp cũng một người đẹp hạng nhất.
“Tôi... Tôi…”
Liễu Điệp trả lời có phần bối rối, hiện giờ cũng không biết phải trả lời như thế nào.
“Không phải là cô đến Hà Nội đi làm đấy chứ?”
Lâm Thiên hỏi.
Sau khi Liễu Điệp tốt nghiệp trung học, bởi vì không có tiền học đại học nên đã đến thành phố Bảo Thạnh làm việc, kết quả lại bị lôi kéo đi bán hàng đa cấp.
Lâm Thiên sau đó cho cô 700 triệu đồng, để cô thi vào đại học và tiếp tục theo học. Vì vậy anh không hiểu tại sao cô lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
“Phải... Không phải. Không phải.” Liễu Điệp đầu tiên gật đầu, sau lại lắc đầu.
Liễu Điệp không ngờ rằng sẽ gặp Lâm Thiên ở đây, cho nên lúc gặp anh nhất thời chân tay luống cuống, không biết phải trả lời Lâm Thiên thế nào.
“Liễu Điệp, cô có chuyện gì vậy? Cô làm bồi bàn ở khu nghỉ dưỡng Thanh Nhàn này à?” Lâm Thiên hỏi cô ấy.
“Vâng, đúng ạ.”
Liễu Điệp vội vàng gật đầu. Cô ấycũng không biết phải giải thích thế nào, đành phải gật đầu.
“Nhưng mà trông cô ăn mặc đẹp như vậy, không giống dáng vẻ của bồi bàn? Không phải cô đang nói dối tôi đấy chứ? Còn nữa, chẳng lẽ tôi cho cô tiền ăn học, cô lại lấy đi mua mấy bộ quần áo này?”
Lâm Thiên cau mày hỏi.
Anh cũng không biết việc Liễu Điệp bây giờ đã là con gái lớn của gia đình Nam Cung. Cho nên nhìn thấy Liễu Điệp ăn mặc lộng lẫy như vậy, nghĩ đến gia đình của cô ở nông thôn, không có tiền, đương nhiên Lâm Thiên sẽ cho rằng Liễu Điệp dùng 700 triệu mình cho để mua những thứ này. Chứ Liễu Điệp lấy đâu ra tiền.
Lâm Thiên có chút không vui, tiếp tục nói:
“Liễu Điệp, cô như vậy khiến tôi thật thất vọng. Tôi cho cô 700 triệu học đại học, là hy vọng cô có thể thi đại học thật tốt, sau đó có thể thay đổi cuộc sống. Thay vì việc cô cầm 700 triệu này đến Hà Nội tiêu xài.”
Lâm Thiên có chút thất vọng.
Thật ra Lâm Thiên đối với những món quần áo hàng hiệu xa xỉ cũng không hiểu biết nhiều. Nếu anh biết thì bộ váy và đồ trang sức trên người của Liễu Điệp giá trị gấp ngàn vạn lần, 700 triệu chưa chắc đã mua nổi.
“Không phải đâu anh Lâm Thiên, tôi làm sao có thể như vậy.”
Liễu Điệp lo lắng xua xua tay. Thấy Lâm Thiên hiểu nhầm mình, cô đột nhiên bật khóc.
Lâm Thiên thấy bộ dạng lo lắng của Liễu Điệp, cũng không cho rằng cô đang nói dối. Vì thế anh liền hỏi:
“Vậy cô nói đi, chuyện rốt cuộc là như thế nào?”
“Thực ra... Thực ra…”
Liễu Điệp không muốn để lộ thân phận của mình, vì cô đã sớm có hôn ước. Cô không muốn giữa cô và Lâm Thiên có khúc mắc gì. Nhưng cô lại không chịu nổi việc bị Lâm Thiên hiểu lầm. Ai có thể chứ Lâm Thiên thì không được. Nên Liễu Điệp đang suy nghĩ liệu có nên nói cho Lâm Thiên không.
Ngay lúc Liễu Điệp được chuẩn bị nói với Lâm Thiên, thì quản lý của khu nghỉ dưỡng Thanh Nhàn vội vàng chạy đến.
“Tô Bảo Nhi đâu? Tiệc rượu sắp bắt đầu rồi, mời cô Tô Bảo Nhi mau lên sân khấu hát đi.”
Quản lý của nhà hàng nói.
“Tôi biết rồi, tôi đến cùng với Tô Bảo Nhi mà.”
Lâm Thiên đáp.
“Nhanh lên một chút, hiểu chưa? Nếu làm lỡ giờ của bữa tiệc, các anh làm sao gánh nổi việc này.”
Người quản lý không kiên nhẫn liền nói. Lâm Thiên ánh mắt hơi khó chịu:
“Mong anh thái độ hợp tác tốt một chút, chỉ là một quản lý thôi, làm gì mà phải ầm ĩ lên thế?”
Người của Bạch Vân Các hấp tấp như thế, Lâm Thiên có thể hiểu.
Mẹ kiếp, bây giờ quản lý của nhà hàng mà đã làm ra vẻ mặt này, còn ở đây nói ra nói vào, điều này khiến Lâm Thiên rất khó chịu.
Hôm nay Lâm Thiên đã ôm một bụng tức, đã vậy còn gặp tên quản lý thái độ, hiển nhiên anh mặt mày cau có.
“Này, cậu cho rằng cậu là ai? Cư xử tốt chút đi. Nếu cậu là nhân vật lớn ở Hà Nội này, tôi đương nhiên thái độ đối với cậu sẽ tốt, nhưng cậu là cái thá gì? Người như cậu, tôi không phải đã gặp qua một vài rồi sao?”
Quản lý cười lạnh, nói.
“Anh muốn chết à?”
Sắc mặt Lâm Thiên trầm xuống, đem cánh tay nắm lấy cổ của tên quản lý. Tên quản lý vì nghẹn cổ mà mặt mũi đỏ bừng, gân xanh nổi đầy trên trán. Tay chân vùng vẫn lung tung, không ngừng giãy giụa. Nhưng với sức mạnh của Lâm Thiên, căn bản muốn vùng vẫy cũng không nổi.
“Tha mạng. Tha mạng.”
Quản lý nhà hàng dùng cố gắng kêu tha mạng. Liễu Điệp cũng vội vàng chạy đến, nói: “Anh Lâm Thiên, đừng như vậy. Nếu ở đây mà để xảy ra án mạng thì anh sẽ gặp rắc rối đấy. Một trong những cổ đông của khu nghỉ dưỡng Thanh Nhàn có nhà họ Chu. Nhà họ vẫn muốn đối phó với anh. Một khi ở đây nếu có người chết, nhà họ Chu chắc chắn sẽ tìm anh hỏi chuyện, lấy cớ này mà gán cho anh tội giết người.”
Sau khi nghe những lời này, Lâm Thiên mới chậm rãi buông ra. Anh cũng không có ý muốn giết anh ta, chỉ muốn dạy cho anh ta một bài học. Nhưng đương nhiên nếu đã chọc giận Lâm Thiên thì không phải là anh không dám làm. Trước khi xác nhận mối quan hệ với ông ngoại anh là Lê Chí Thành, Lâm Thiên cũng chịu nhiều khinh dễ. Từ lúc trở thành người thừa kế giàu có, Lâm Thiên tự thề sẽ không chịu tủi nhục như vậy nữa.
Hơn nữa, Lâm Thiên cũng biết nếu muốn trở thành kẻ thù của toàn bộ khu nghỉ dưỡng Thanh Nhàn, thì sẽ phải suy nghĩ cặn kẽ, nói cho cùng thì ông chủ phía sau nhà hàng này địa vị cũng không thấp, huống chi đây mới là quản lý thôi.
“Khụ. Khụ.”
Lâm Thiên buông tay ra, tên quản lý ngay lập tức ôm lấy cổ, ho khan một trận, giống như vừa mới thoát chết. Một lát sau, hắn mới hồi phục tinh thần:
“Thằng nhãi... mày dám hành hung tao, nói cho mày biết, mày sắp gặp chuyện lớn rồi, mày tiêu đời rồi.”
Tên quản lý nhà hàng hung tợn chỉ tay vào mặt Lâm Thiên. Liễu Điệp vội vàng bước đến nói: “Anh quản lý, chuyện cũng không có gì to tát, anh bỏ qua đi, coi như mọi chuyện đã xong. Bây giờ muốn mời Tô Bảo Nhi đến hát tại bữa tiệc, nếu để chậm trễ buổi tiệc của phái Bạch Vân thì quản lý anh cũng không gánh nổi trách nhiệm đâu.”
“Cô... cô Diệp ?”
Tên quản lý nhìn thấy Liễu Điệp phía sau, rất kinh ngạc.
Anh ta đương nhiên nhận ra cô ấy. Đây chính là cô chủ của gia tộc Nam Cung. Vì vậy anh ta đối với Lâm Thiên cũng nhẹ giọng:
“Thưa cậu, thái độ của tôi lúc nãy không tốt. Tôi thực sự xin lỗi. Cô Diệp nói đúng, để chậm trễ bữa tiệc của phái Bạch Vân thì chúng ta không gánh được trách nhiệm. Cậu hãy dẫn cô Tô Bảo Nhi tới đi.”
Lâm Thiên nghe quản lý giải thích, bây giờ mới bỏ qua. Sau đấy tên quản lý liền rời đi.
“Liễu Điệp, tôi còn có việc. Chuyện của cô chốc nữa sẽ nói sau. Đây là số điện thoại của tôi. Gọi cho tôi sau nhé.”
Lâm Thiên vừa nói vừa đưa danh thiếp cho Liễu Điệp. Sau đấy liền xoay người đi về phòng hóa trang của Tô Bảo Nhi.
Sau khi vào trong phòng hóa trang, Tô Bảo Nhi so với lúc trước khi trang điểm cũng không quá khác biệt, đợi thêm 2 phút, Lâm Thiên mới cùng Tô Bảo Nhi đi về phía phòng tiệc.
Khi bước ra khỏi phòng, anh không thấy bóng dáng của Liễu Điệp, chắc cô ấy đã rời khỏi đây rồi. Trên đường đi, Lâm Thiên không khỏi suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra.
“Không thể nào, tại sao Liễu Điệp lại biết nhà họ Chu là cổ đông đứng sau khu nghỉ dưỡng Thanh Nhàn? Hơn nữa lại biết mình và nhà họ có thù oán?”
Lâm Thiên nghi hoặc thầm nghĩ trong bụng. Anh nghĩ đến lúc trước, khi vẫn đang kẹp cổ tên quản lý, thì Liễu Điệp đã tiến tới khuyên anh, nói những lời như vậy, Lâm Thiên càng nghĩ càng cảm thấy không đúng
“Còn nữa, lúc sau Liễu Điệp tiến đến ngăn cản quản lý, tên quản lý hình như gọi cô là... cô chủ Diệp? Sao lại như vậy nhỉ?”
Lâm Thiên càng nghĩ càng thêm rối. Anh nhớ rõ khi quản lý gọi Liễu Điệp là “cô chủ Diệp”, thái độ cũng rất kính trọng.