Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 516: Có Động Thái Lạ




Mặt khác.

Trong nhà Chu Tuấn.

Sau khi Chu Tuấn cử tay súng kia ra ngoài, anh ta vẫn luôn đợi tin tốt.

“Đã qua một ngày rồi, sao tay súng kia còn chưa trở về nữa?”

Rõ ràng Chu Tuấn có chút lo lắng, theo kế hoạch, tối qua chắc tay súng đã giết chết Lâm Thiên rồi, sau đó qua đây báo cáo, nhưng đợi đến bây giờ mà cũng không thấy bóng người đâu.

Quản gia đứng một bên nói: “Cậu chủ, có chút không bình thường, vừa rồi tôi thử liên lạc với tay súng đó, kết quả hoàn toàn không thể liên lạc được.

Hơn nữa Lâm Thiên kia, bây giờ vẫn còn sống mà chạy nhảy lung tung nữa.”

Sau đó, quản gia đổi chủ đề: “Cậu chủ, cậu nói xem có thể nào tay súng mà chúng ra cử đi… bị thằng nhóc kia giết chết rồi không?”

“Không thể nào.

Tay súng được cử đi là lính đặc công đã về hưu, không chỉ có kỹ năng bắn súng tốt, thân thủ cũng rất lợi hại, có thể dễ dàng giết chết Lâm Thiên.” Chu Tuấn nói.

Chu Tuấn không muốn tin lý do này, trong mắt anh ta, Lâm Thiên sao có thể đối phó được với tay súng kia chứ?

“Không quan tâm nữa, cử thêm hai tay súng nữa đi.

Nhất định phải giết được thằng kia.

Nhớ kỹ, phải chọn người giỏi hơn.” Chu Tuấn phân phó.

“Các này...!được thôi, tôi đi sắp xếp đây.” Quản gia chỉ đành gật đầu đồng ý.

Trước khi rời đi, quản gia dặn dò: “Cậu chủ, ngày mai Bạch Vân Các tổ chức tiệc rượu, cậu nhất định không được đến muộn đâu đấy.

Nếu không ông chủ sẽ không vui đâu.”

“Yên tâm di, chút chừng mực này tôi vẫn còn có.” Chu Tuấn phất tay.

Mặc khác, trong nhà Lâm Thiên.

Sau khi trở về từ công ty, Lâm Thiên tiếp tục luyện chế đan dược.

Thất bại.

Thất bại.

Thất bại.

Thời gian trôi qua, Lâm Thiên thất bại hết lần này đến lần khác.

Chỗ thất bại đều là bước cuối cùng ngưng kết đan, đây là bước cuối cùng, cũng là bước khó nhất.

Trong nháy mắt, thời gian đã đến đêm ngày hôm sau.

Sáng mai, chính là ngày Bạch Vân Các tổ chức tiệc rượu.

Trong hai ngày một đêm này, ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi năm tiếng, tất cả thời gian còn lại, Lâm Thiên đều dùng đế luyện đan.

Lâm Thiên đã không thể nhớ nổi mình đã thất bại bao nhiêu lần, dù sao thì cũng thất bại theo chu kỳ rồi.

Mà hiệu quả của rất nhiều lần thất bại này chính là Lâm Thiên càng luyện chế thành thạo hơn, thời gian sử dụng càng ngày càng ít.

Trong thời gian này, bởi vì dược liệu không đủ, anh còn phải chạy đến chợ buôn bán dược liệu, mua một đống dược liệu về, tiền mua dược liệu đã tiêu mất mấy trăm triệu, dù sao trong đó cũng có vài dược liệu rất quý.

Lúc này trên trán và người Lâm Thiên tràn đầy mồ hôi, ánh mắt vừa mong đợi vừa căng thẳng nhìn vào trong dược đỉnh.

Lúc này, lại đến bước kết đan cuối cùng.

Đan dược trong dược đỉnh, dưới sự không chế nội lực của Lâm Thiên, dần dần kết thành.

Một mùi hương của đan dược đã lan từ trong dược đỉnh ra.

“Sắp thành công rồi.

Sắp thành công rồi.”

Lâm Thiên nhìn đan dược sắp ngưng kết xong, ánh mắt rực lửa, bởi vì đan dược đã ngưng kết xong rồi.

“Bùm.”

Ngay khi Lâm Thiên đang kích động, nội lực không khống chế tốt lửa, đan dược nổ tung.

Lần luyện đan này lại thất bại.

“Con mẹ nó.”

Lâm Thiên không nhịn được chửi một câu thô tục, kỳ vọng càng lớn, thất vọng sẽ càng lớn, vốn dĩ Lâm Thiên nghĩ rằng lần này nhất định sẽ thành công.

Có điều, đây cũng là lần cách thành công gần nhất của Lâm Thiên.

“Muốn khiến Lâm Thiên tôi từ bỏ sao, không thể nào đây, làm lại.”

Lâm Thiên hoàn toàn không có dự định bỏ cuộc, sau khi điều chỉnh lại trạng thái một chút, tiếp tục bắt đầu luyện chế.

Ba mười phút sau, Lâm Thiên lại đến bước ngưng đan.

Đan dược trong dược đỉnh lại bắt đầu dần dần ngưng kết.

Lâm Thiên lại trở lên căng thẳng.

“Nhất định phải thành công.

Nhất định phải thành công.” Lâm Thiên không ngừng niệm.

Mấy ngày nay, Lâm Thiên đều bỏ hết suy nghĩ vào luyện đan, tiêu phí biết bao nhiêu tâm huyết, đương nhiên Lâm Thiên phải mong chờ thành công rồi.

Lần này, Lâm Thiên tiếp thu được bài học từ lần trước, không dám có bất kỳ sơ suất nào, càng đến thời khắc quan trọng càng phải dùng nội lực khống chế lửa sao cho chính xác nhất.

Nhìn thấy đan được trong dược đỉnh không ngừng ngưng kết, trong lòng Lâm Thiên rất căng thẳng, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống, thành bại đều phụ thuộc vào một bước này.

“Bùm.”

Chính vào lúc này, một đan quang bay lên trời.

Vô Cực Hoàn trong dược đỉnh đã được hoàn toàn ngưng kết.

Đan dược sơ cấp Vô Cực Hoàn được luyện chế thành công.

“Ha ha.

Thành rồi.

Thành rồi.”

Lâm Thiên nhìn thấy ngưng đan hoàn thành, kích động đến mức gần như nhảy dựng lên.

Đừng nhìn Lâm Thiên chỉ luyện chế ra một đan được sơ cấp, đây là một cột mốc đấy.

Lâm Thiên đã thành công trở thành thầy luyện đan, hơn nữa là thấy luyện đan duy nhất trên thế giới này.

Đây chắc chắn là cột mốc vô cùng ý nghĩa.

“Đúng rồi, sao mình lại quên mất che đan quang lại nhỉ.” Lâm Thiên vỗ trán, đột nhiên nhớ ra chuyện này.

Một khi luyện đan thành công, sẽ có một cỗ đan quang bay lên trời, nó sẽ gây ra một động tĩnh nhất định, có thể dùng nội lực để ngăn đan quang lại, đỡ phải có những rắc rối không đáng có.

Bởi vì lúc trước Lâm Thiên luôn ngưng đan thất bại, cho nên vừa rồi khi thành công đã quên mất chuyện này.

Cách Hà Nội năm trăm km về phía nam có một ngọn núi Bạch Vân cao ngất.

Núi Bạch Vân cao hơn ba nghìn mét so với mặt nước biển, trải dài hàng trăm dặm, vô cùng thần bí, núi Bạch Vân có rất nhiều truyền thuyết, trong truyền thuyết nói ở trong núi Bạch Vân có thần tiên ma quỷ.

Ngay cả bây giờ, núi Bạch Vân cung rất hẻo lánh ít người đến, căn bản không có ai dám tiến vào núi Bạch Vân.

Có một số nhà leo núi muốn thử thách với núi Bạch Vân, cũng hoàn toàn một đi không trở lại, càng khiến núi Bạch Vân trở lên thần bí hơn.

Trên núi Bạch Vân có một tòa nhà lớn theo kiểu Việt Nam.

Chỉ có tu sĩ trong giới tu luyện mới biết.

Đây là môn sơn của một môn phái cổ của Việt Nam.

Ở nơi cao nhất trên đỉnh núi Bạch Vân có một ngôi chùa cổ bảy tầng.

Nếu như là tu sĩ biết tu luyện, thì sẽ phát hiện, chùa cổ này chính là một trận pháp cổ, có thể hấp thu những tinh hoa của mặt trời và mặt trăng trong bán kinh trăm dặm.

Tu luyện trong chùa cổ này nhất định sẽ nhận được gấp đôi.

Đỉnh chùa cổ.

Một cụ già râu tóc bạc trắng, mặc một bộ đồ luyện công màu trắng.

Hơn nữa khí tức ông cụ toát ra khi luyện công cũng vô cùng kinh người.

Thân hình ông cụ gầy gò, nhìn có chút giống xác khô, cả người đều như sắp chết, dường như chỉ sống được thêm vài năm nữa.

“Hửm? Có động thái lạ.”

Ông cụ đột nhiên nhíu mày, sau đó đứng lên, bước nhanh ra ban công, tựa vào lan can nhìn ra ngoài.

Ông cụ chỉ nhìn thấy ở hướng Hà Nội có một tia sáng bay lên trời, trong đêm đen vô cùng rực rỡ.

“Đó là...!đó là đan quang trong truyền thuyết sao?” Ông cụ nhìn ánh sáng hướng Hà Nội, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc.

Người đứng hầu bên cạnh ông cụ, trong lòng cũng âm thầm nghĩ, ông ta đã chăm sóc ông cụ ba mươi năm rồi, chưa bao giờ nhìn thấy ông cụ kinh ngạc như thế.

Lúc này, đan quang bay lên đó đã biến mất.

“Đan quang? Thái thượng trưởng môn, ông không nhìn nhầm chứ? Chỉ có khi luyện đan thành công mới có thể phát sinh ra đan quang, thuật luyện đan đã biến mất thế giới này từ lâu rồi, sao có thể xuất hiện đan quang được chứ.

Hay là thứ khác?” Người hầu nói.

“Mặc dù tôi chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng đan quang trong ghi chép chính là như vậy, tuyệt đối không sai.” Giọng điệu của ông cụ chắc chắn.

“Nếu thật sự có người luyện đan thành công, vậy thì rõ ràng trên thế giới này lại xuất hiện thầy luyện đan rồi, nếu thật là như vậy, tin tức này một khi truyền ra ngoài, tuyệt đối có thể làm kinh sợ cả giới tu luyện.” Người hầu kinh ngạc nói.

“Đúng vậy.” Ánh mắt ông cụ ngưng trọng gật đầu.

Bọn họ đều biết rõ, khi một thầy luyện đan xuất hiện, điều đó có nghĩa là gì, thậm chí có thể gây ảnh hưởng toàn bộ đến cục diện của giới tu luyện Việt Nam.

Sau đó, ông cụ lập tức phân phó nói: “Lập tức liên lạc với Bạch Vân Các, để Bạch Vân Các phối hợp điều tra rõ chuyện này.”

“Vâng, bây giờ tôi đi ngay đây.” Người hầu gật đầu đáp lại.

Về phần ông cụ, ánh mắt vần trầm mặc nhìn về phía Hà Nội.

Trên một ngọn núi lớn cách Hà Nội hai trăm km về phía bắc, trên đỉnh núi cũng có một công trình kiến trúc to lớn.

Một người đàn ông trung niên vẻ mặt uy nghiêm nhìn về phía Hà Nội.

“Đan quang.

Đó là đan quang.

Trên thế giới lại xuất hiện thầy luyện đan rồi sao?” Hai mắt người đàn ông trung niên tròn xoe, trong mắt tràn đầy kinh hoàng.

Sau đó, người đàn ông trung niên lập tức quay người lại, vội vàng hét lên: “Nhanh, lập tức cử người đi Hà Nội, bảo nhà Công Tôn phối hợp điều tra rõ ràng chuyện này.”

Người hầu đứng bên cạnh đã rất lâu không thấy chủ nhà mình kích động như vậy.

“Vâng ạ, tôi đi ngay đây.

Bây giờ đi ngay.” Người hầu vội vàng nói.

Hà Nội.

Trong nhà Lâm Thiên.

Lúc này Lâm Thiên đang cầm Vô Cực Hoàn vừa mới luyện chế xong trong tay nghiên cứu.

Lúc này Lâm Thiên vẫn hoàn toàn không biết, đao quang vừa nãy đã gây ra sự chấn động cho rất nhiều người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.