Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 509: Cái Này… Đây Là…




“Con… Con biết rồi cha.” Phùng Vân Diệp cúi đầu, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

“Vân Diệp, cha biết trong lòng con không tình nguyện.

Nhưng chuyện này đối với con không hẳn là chuyện xấu.

Hơn nữa vị hôn phu của con Công Tôn Phong Vân cũng là một người đàn ông tuấn tú đoan chính, thật sự có rất nhiều cô gái có chủ ý với cậu ta.

Cậu ta với con tuyệt đối là trai tài gái sắc.” Nam Cung Chính cười nói.

Ở bên kia.

Gia đình họ Chu ở ngoại ô Hà Nội, cũng có một cái trang viên lớn như vậy.

Bên trong vườn của nhà họ Chu.

Chu Tuấn sắc mặt tái xanh ngồi trong phòng khách, đối diện với anh ta là chiếc TV đang phát tin tức về sự kiện của Tô Bảo Nhi và Vũ Ngọc Hiền.

“Con mẹ nó, tên Lâm Thiên đáng chết này.” Chu Tuấn nhìn thấy tin tức liền không nhịn được tức giận mắng một câu.

Chu Tuấn cứ nghĩ đến tin tức kia là trong lòng nghẹn một bụng lửa giận.

Anh ta đường đường là cậu chủ nhà họ Chu, sống ở Hà Nội chưa từng phải chịu uất ức như vậy.

“Lâm Thiên, Hà Nội là địa bàn của tám dòng họ lớn, mày dám ở Hà Nội đắc tội Chu Tuấn tao.

Tao nhất định khiến mày có đi mà không có về.” Chu Tuấn cắn răng nghiến lợi nói, trong mắt bùng lên lửa giận.

Ngay sau đó, Chu Tuấn gọi quản gia đến.

“Quản gia, ông đi thuê hai tên xạ thủ về đây, kêu chúng đi giết Lâm Thiên cho tôi, đem đầu anh ta về đây.” Chu Tuấn sắc mặt âm trầm phân phó.

Ở trong mắt Chu Tuấn, loại người như Lâm Thiên chỉ cần hai tay súng là đủ để lấy mạng anh rồi.

“Vâng, cậu chủ Chu.” Quản gia gật đầu đáp ứng.

“Lâm Thiên, dám chọc đến tao.

Mày liền đi chết đi cho tao.” Trên mặt Chu Tuấn hiện ra vẻ điên cuồng.

Ngày thứ hai.

Lâm Thiên bỏ tiền mua một cái biệt thự bên cạnh biệt thự của Tô Bảo Nhi, cũng suôn sẻ dọn vào ở.

Tô Bảo Nhi gia nhập tập đoàn Thành Đô, rất nhiều tiết mục giải trí và các đạo diễn nổi tiếng phát thiệp mời tới tấp cho cô.

Tập đoàn Thành Đô cũng chuẩn bị cho cô một sự kiện ký tặng đĩa đơn và một buổi fan meeting với người hâm mộ.

Hiển nhiên đoạn thời gian tiếp theo Tô Bảo Nhi phải bận đến sứt đầu mẻ trán.

Lâm Thiên ở bên trong biệt thự.

“Ha…”

Lâm Thiên thả hơi thu công lực lại, sau đó chậm rãi mở hai mắt ra.

Chỉ trong vài giờ, Lâm Thiên đang tu luyện “Huyền vũ thần công”, thực lực của anh cũng chậm rãi tiến bộ nhưng mà tốc độ rất chậm.

“Tốc độ này, sợ rằng phải mất từ nửa năm đến một năm nữa mới có thể đạt đến thực lực Đan cảnh.” Lâm Thiên không nhịn được than một tiếng.

Thật ra thì tốc độ này đem vào giới tu luyện đã vô cùng kinh người rồi.

Dẫu sao tu luyện là chuyện hao phí cả đời.

Trừ phi có được kỳ ngộ nào đó.

“Đúng rồi, phải nghiên cứu cuốn sách đan dược kia một lát.” Lâm Thiên lẩm bẩm nói.

Ban đầu Lâm Thiên ở dưới vách đá kia thuận lợi đạt được truyền thừa của Huyền Minh kiếm chủ.

Lúc ấy Huyền Minh kiếm chủ đưa cho Lâm Thiên giữ một ít di vật, trong đó có cả đan dược và một quyển sách y học.

Nhưng lúc từ vách đá đi ra đến nay, Lâm Thiên bận bịu chuyện báo thù.

Báo thù xong lại dồn hết tâm tư giúp Tô Bảo Nhi tra lại sự kiện đạo nhái.

Cho đến giờ vẫn chưa có thời gian cẩn thận nghiên cứu cuốn sách này.

Sau khi Lâm Thiên gặp gỡ qua đạo sĩ Vân Nam, anh biết được rằng luyện chế đan dược là một nghề đã thất truyền tại Việt Nam.

Ngày nay Việt Nam không còn bất kỳ ai biết luyện chế đan dược.

Chỉ có một số ít đan dược đã từng được luyện chế được lưu truyền lại.

Nhưng giá trị của mỗi viên cũng cao kinh người, hơn nữa còn là vô giá.

Nói cách khác, không phải có tiền là có thể mua được.

Còn phải xem người bán có tình nguyện bán hay không.

Mà quyển sách đan dược mà Huyền Minh kiếm chủ để lại cho Lâm Thiên có ghi lại phương pháp luyện chế đan dược.

Nói cách khác, Lâm Thiên có thể là người duy nhất trên thế giới này có phương pháp luyện chế đan dược đích thực.

Nếu như Lâm Thiên có thể thực sự luyện chế ra đan dược, có thể hình dung được là cái khái niệm gì.

Ngay sau đó Lâm Thiên lập tức cẩn thận nghiên cứu quyển sách này.

Thử nghiên cứu một chút không ngờ lại kéo dài hơn một ngày trời, hơn nữa Lâm Thiên vô cùng tập trung, cho đến khi trời tối cũng không mảy may để ý.

Dĩ nhiên thành quả tu luyện không nhỏ, Lâm Thiên đã có thể đại khái nhớ hết toàn bộ các bước luyện đan chỉ còn thiếu bước thực hành cuối cùng.

Hơn nữa, sau khi Lâm Thiên xem sách đan dược, Lâm Thiên đột nhiên phát hiện đan dược thật sự vô cùng khủng bố.

Đặc biệt là các loại đan có cấp bậc cao, đều mang lại hiệu quả nghịch thiên.

Ví dụ nói đến Duyên Thọ đan.

Sau khi ăn vào, có thể trực tiếp tăng cường thể chất của người ăn, khiến họ kéo dài tuổi thọ đến 2030 năm.

Còn Cửu Chuyển Duyên Thọ đan kéo dài tuổi thọ đến 5080 năm.

Mà công hiệu kiểu này, xuất hiện trên trái đất thật sự vô cùng khủng bố.

Nhưng mà độ khó khi luyện chế cũng vô cùng lớn.

Ít nhất lấy thực lực trước mắt của Lâm Thiên mà nói cho dù biết phương pháp luyện chế cũng rất khó có thể luyện đan đến loại cấp bậc này.

Lại giả sử như Tử Ô Linh đan sau khi ăn vào có thể trực tiếp thăng lên một cảnh giới khác, hiệu quả biến thái như nào không cần phải nói nữa.

Nhưng mà loại đan dược này, một tu sĩ cả đời chỉ có thể uống một viên, dù có uống thêm viên thứ hai nữa cũng không có hiệu quả.

Mà độ khó của việc luyện chế cùng với độ hà khắc cực cao đối với dược liệu, không cần nói cũng biết.

Ngoài ra còn có các loại đan dược khác, luyện chế không hề khó nhưng lại có tác dụng vô cùng thiết thực trên trái đất, gọi là Địa Nhan đan, Khư Bệnh đan, thuốc tăng lực từ từ.

Sáng ngày tiếp theo, Lâm Thiên hoàn thành nghiên cứu xong liền quyết định đi chợ mua một ít dược liệu, lại mua một ít các công cụ cần thiết để luyện chế đan dược để chuẩn bị thử thực hành thử luyện loại đan dược sơ cấp.

Dẫu sao có một cuốn sách chuyên môn trong tay, nếu như không thể học được tuyệt kỹ này thì chính là phí phạm của trời.

Bởi vì Lâm Thiên không quá quen thuộc với Hà Nội, cho nên đành phải tra cứu một chút trên điện thoại, sau đó mới lái xe đi đến một khu chợ bán đồ cổ.

Khu chợ bán đồ cổ rất lớn, người đi dạo trong đây cũng không ít, hai bên đường bày đầy những cửa tiệm đồ cổ.

Lâm Thiên chậm rãi đi dạo về phía trước đồng thời càn quét các tiệm bán đồ cổ.

Đi dạo hơn mười phút sau, Lâm Thiên phát hiện một cửa tiệm có kích thước rất lớn liền đi vào.

Trong cửa tiệm.

Có hai người bán hàng đang đứng tựa vào quầy chơi điện thoại di động, trong tiệm cũng không có người mua nào khác.

Kinh doanh trong giới đồ cổ có một câu gọi là ba năm không mở nhưng mở ăn ba năm.

Mặc dù nói như vậy có hơi khoa trương nhưng cũng đủ để khái quát về tình huống của cái nghề này, thường xuyên không có khách là chuyện bình thường.

Hai người bán hàng thấy Lâm Thiên đi vào, bọn họ liền đưa mắt quan sát một chút, sau đó lại tiếp tục chơi game, không có phản ứng gì với Lâm Thiên.

Lâm Thiên ở trong tiệm dạo ước chừng được năm phút, hai người bán hàng cũng mặc cho Lâm Thiên tự quan sát, không để ý gì tới anh.

Lâm Thiên nhìn một vòng xong liền đi đến trước mặt hai người bọn họ.

“Cho hỏi chỗ này của hai người có bán dược đỉnh không?” Lâm Thiên mở miệng hỏi.

“Thưa anh, đồ của tiệm chúng tôi đều là đồ tốt, không có giá thấp hơn ba mươi lăm triệu.

Hay là trước tiên anh cứ ra các cửa tiệm bên ngoài xem thử trước đi.” Một người đàn ông tóc ngắn lên tiếng, cũng không ngẩng đầu lên đáp.

Lâm Thiên nghe như vậy, nhất thời liền hiểu rõ, hai người này chắc là nhìn Lâm Thiên ăn mặc khá bình thường, cho nên không coi trọng gì anh.

“Thì ra là các anh sợ tôi không đủ tiền.” Lâm Thiên cười nói.

Ngay sau đó, Lâm Thiên lôi ra một tấm thẻ đặt trên quầy.

“Tôi nghĩ là tấm thẻ này nếu tôi muốn mua cửa tiệm của các anh cũng dư sức rồi nhỉ?” Lâm Thiên thong thả nói.

Lâm Thiên đặt thẻ trên quầy, hiển nhiên là thẻ đen của ngân hàng Mỹ.

Hai người bán hàng nghe vậy liền liếc về tấm thẻ đen Lâm Thiên đặt ở trên bàn.

“Xì ha ha ha, anh tùy tiện móc ra một tấm thẻ đen thui rồi đặt ở chỗ này hù dọa người khác? Còn muốn mua tiệm chúng tôi?” Người đàn ông tóc ngắn che miệng bật cười.

“Cái này… Đây là…”

Người đàn ông mặc quần áo đỏ đứng bên cạnh lúc này ngạc nhiên đến mức trợn to mắt, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi.

“Đào Bá Lượng, anh hô tô gọi nhỏ cái gì vậy?” Người đàn ông tóc ngắn nhìn về phía người mặc quần áo đỏ.

“Cái này… Cái này trông giống như thẻ đen của ngân hàng Mỹ.

Tôi có thấy qua trên mạng.” Người đàn ông tóc đỏ che miệng kinh hãi.

“Đây… Cái gì cơ? Thẻ đen của ngân hàng Mỹ?” Người đàn ông tóc ngắn không thể tin mà hét lên.

Giọng nói cũng bởi vì nội tâm run sợ mà trở nên bén nhọn dị thường.

Người đàn ông tóc ngắn cho dù chưa từng thấy qua thẻ đen của ngân hàng Mỹ, nhưng mà chưa ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy chứ.

Danh tiếng của tấm thẻ này đại diện cho lai lịch khủng bố cỡ nào.

Khi hai người họ quay lại nhìn Lâm Thiên lần nữa, trong mắt đã tràn đầy kinh sợ cũng hoảng hốt.

“Thưa anh, thật xin lỗi thật xin lỗi.

Chúng tôi có mắt không thấy thái sơn, anh ngàn vạn lần đừng tính toán chút chuyện nhỏ này với chúng tôi nha.” Hai người kinh hoảng liên tục cầu xin Lâm Thiên xin tha thứ.

“Nói nhảm thì khỏi cần đi, nơi này của mọi người có bán dược đỉnh không?” Lâm Thiên vừa nói vừa đem thẻ đen của ngân hàng Mỹ cất vào lại.

“Có có có, anh ở đây chờ một lát.” Người đàn ông tóc ngắn thái độ cũng kính không dứt.

Sau khi nói xong, người đàn ông tóc ngắn liền hoảng hốt vội vàng chạy đi lấy.

Còn người đàn ông mặc đồ đỏ vội vàng chạy đi pha ấm trà cho Lâm Thiên.

Khoảng chừng một phút sau, một người đàn ông trung niên đầu hói bụng phệ chậm chạp chạy đến, trên mặt nở đầy nụ cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.