Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 506-508




506: Đánh Cô Ta

Đương nhiên Vũ Ngọc Hiền là người sốt sắng nhất lúc này.

Sắc mặt cô ta trắng bệch, hai tay căng thẳng cũng khẽ run.

Bởi vì Vũ Ngọc Hiền biết thế cục bây giờ rất bất lợi, ngay cả luật sư Ngô cũng trực tiếp từ bỏ, bây giờ cô ta chỉ có thể chờ mong xảy ra kỳ tích.

Lúc này FG ngay phía trước tuyên bố tất cả đứng dậy.

Mọi người ở đây cũng đứng dậy.

FG cũng đi theo, sau đó bắt đầu đọc phán quyết.

“Trải qua điều tra, bị cáo Vũ Ngọc Hiền đánh cắp ca khúc “Làm lại từ đầu” và “Tình yêu phóng túng” của nguyên cáo Tô Bảo Nhi sáng tác, chứng cứ phạm tội đầy đủ, tội đã thành lập, dựa theo điều thứ xxxx của xxxx nước Hoa Trung, Vũ Ngọc Hiền gánh trách nhiệm trả lại bản quyền hai bài hát kể trên, hơn nữa công khai xin lỗi trên mạng, thay nguyên cáo Tô Bảo Nhi khôi phục danh dự và bồi thường tổn thất một trăm triệu nhân dân tệ cho nguyên cáo.

“Ngoài ra, Vũ Ngọc Hiền phạm tội điều thứ xx của xxxx nước Hoa Trung, tính chất vô cùng nghiêm trọng, ảnh hưởng cực kỳ xấu, sức lan truyền khá lớn, cho nên phán quyết Vũ Ngọc Hiền xử sáu năm tù.

“Được.

Sau khi tuyên án xong, khán giả ở đây vậy mà phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt trong lúc đó.

Dù sao Vũ Ngọc Hiền làm những việc này khiến đám người khiếp sợ, cũng khiến mọi người có ảnh hưởng với Vũ Ngọc Hiền.

Vô cùng xấu xa, hình tượng của Vũ Ngọc Hiền ngày trước đã sụp đổ.

Mọi người bây giờ đã hiểu rõ, thì ra Vũ Ngọc Hiền vẫn luôn hãm hại Tô Bảo Nhi, thì ra hai ca khúc “Làm lại từ đầu” và “Tình yêu phóng túng” này vậy mà thật sự là sáng tác của Tô Bảo Nhi.

Tình huống này ai còn sẽ ủng hộ Vũ Ngọc Hiền chứ?

Phán quyết như vậy đối với khán giả sau khi biết sự thật mà nói tuyệt đối là cái đích mọi người cùng hướng tới.

Sau khi Lâm Thiên nghe phán quyết cũng kích động đứng dậy.

“Hay! Hay lắm!”

Lâm Thiên cũng không nhịn được kích động mà khen hay.

Mục đích Lâm Thiên đến Hà Nội chính là làm rõ sự thật giúp Tô Bảo Nhi, giúp Tô Bảo Nhi rửa sạch oan tình.

Giờ phút này oan tình của Tô Bảo Nhi rốt cuộc được rửa sạch, danh dự của Tô Bảo Nhi rốt cuộc có thể khôi phục, ca khúc Tô Bảo Nhi dốc hết tâm huyết cũng rốt cuộc có thể trở về trong Tô Bảo Nhi một lần nữa.

Mà Vũ Ngọc Hiền cô ta cũng rốt cuộc có thể mất hết danh dự, hơn nữa nhận lấy sự trừng phạt vốn phải nhận.

Phía trước.

“Tôi thắng rồi… Tôi thắng rồi…”

Tô Bảo Nhi kích động đến vui mừng rơi nước, hay tay cũng đang run rẩy, nước mắt không nhịn được tuôn rơi, nhưng đây là vui mừng, nước mắt kích động.

Đối với Tô Bảo Nhi mà nói, cô chời đợi giờ phút này đến đã chờ quá lâu rồi.

Về phần Vũ Ngọc Hiền, sau khi cô ta nghe phán quyết, trong nháy mắt gương mặt lộ vẻ tuyệt vọng.

Một khắc sau.

Rầm!

Vũ Ngọc Hiền trực tiếp co quắp ngã xuống đất, cả người dường như bị rút đi sức lực, ngay cả sức để đứng lên cũng không có.

Vũ Ngọc Hiền biết thanh danh của cô ta, tiền đồ của cô ta, tất cả của cô ta đều xong đời hết rồi.

Mà kết quả này cũng thông qua internet trực tiếp, đang được quan sát bởi hơn năm mươi triệu người dẫn chương trình chứng kiến.

Giờ phút này, hơn năm mươi triệu người đều biết sự thật.

Giờ phút này, hơn năm mươi triệu người đều hiểu được, thì ra trước đó họ hiểu lầm Tô Bảo Nhi, thì ra Vũ Ngọc Hiền mới thật sự là kẻ đạo văn, mới thật sự là kẻ ác.

Sự thật như vậy vạch trần khắp thiên hạ.

Danh dự của Tô Bảo Nhi khôi phục như vậy.

Vũ Ngọc Hiền từ đây mất hết danh dự.

Sau khi tòa án thẩm vấn xong, Vũ Ngọc Hiền bị còng tay tại chỗ, trực tiếp bị đưa ra ngoài.

Ngoài cửa lớn tòa án thẩm vấn.

Ở đây cũng tụ tập một số lượng lớn người gần như vây chật nơi này như nêm cối.

Ở trong đó có hơn phân nửa đều là fan hâm mộ của Vũ Ngọc Hiền.

Nhưng giờ phút này trong miệng bọn họ đều đang không ngừng tức giận mắng chửi Vũ Ngọc Hiền.

“Mẹ nó xxx Vũ Ngọc Hiền, không ngờ Vũ Ngọc Hiền là gái đi3m hư hỏng như vậy, thì ra dáng vẻ livestream đáng thương trên mạng hàng ngày kia đều là giả vờ.

“Đầu ông đây bị vô nước rồi mới làm fan của cô ta hay sao?”

“Không ngờ bộ mặt thật của cô ta vậy mà là loại người như vậy, ông đây mù mắt mẹ rồi.

“Tô Bảo Nhi gặp cô ta còn phải thảm như vậy, Tô Bảo Nhi bởi vì sự độc hại của cô ta toàn phải nhận lời chửi rủa, nhận nhiều oan ức như vậy, ông đây thật muốn chơi chết Vũ Ngọc Hiền.

Bên ngoài đầy tiếng mắng chửi.

Mặc dù bọn họ ở bên ngoài, không thể đi vào hiện trường, nhưng đúng lúc bọn họ cũng cầm điện thoại, thông qua livestream quan sát tình huống bên trong.

Ở trong đó mặc dù phần lớn đều là fan của Vũ Ngọc Hiền, thậm chí fan cứng.

Nhưng khi bọn họ biết được bộ mặt thật của Vũ Ngọc Hiền, lúc trước yêu sâu đậm bao nhiêu bây giờ hận mãnh liệt bấy nhiêu.

Hơn nữa phần lớn bọn họ đều bởi vì bài hát “tình yêu phóng túng” này mà trở thành fan của Vũ Ngọc Hiền, bọn họ thích người sáng tác “tình yêu phóng túng”.

Bây giờ biết được tác giả sáng tác chân chính là Tô Bảo Nhi, mà Tô Bảo Nhi lại bị độc hại và oan ức lớn như thế, bọn họ đương nhiên tức giận.

Lúc này cửa lớn mở ra.

Vũ Ngọc Hiền bị áp giải ra.

“Đồ đê tiện ấy ra rồi.

“Đánh con đi3m thúi này đi.

“Đúng, đánh con ả đó đi.

Nhất thời mọi người ở đây tới tấp giơ tay hung hăng chọi trứng gà về phía Vũ Ngọc Hiền.

Những quả trứng này vốn là bọn họ chuẩn bị để chọi Tô Bảo Nhi, bây giờ lại dùng để chọi Vũ Ngọc Hiền,

Chỉ thoáng chốc, vô số trứng gà bay về phía Vũ Ngọc Hiền, trực tiếp đập cho Vũ Ngọc Hiền chật vật không thôi.

Thậm chí bốn người áp giải Vũ Ngọc Hiền cũng bị trứng gà làm bị thương.

Lúc này sắc mặt Vũ Ngọc Hiền trắng bệch, trên mặt đầy tuyệt vọng, đối diện mấy quả trứng gà bay tới, cô ta chỉ muốn khóc.

“Đánh cô ta.

“Đúng, đánh ả đê tiện này đi.

Không biết phía dưới ai dẫn đầu la lên, những người ở đây vậy mà cũng trực tiếp lao về phía Vũ Ngọc Hiền, dáng vẻ muốn xông lên hành hung Vũ Ngọc Hiền.

Hiện trường vốn có mười mấy bảo vệ đang duy trì trật tự, nhưng mọi người phía dưới đang kích động, mười mấy bảo vệ này liều mạng cũng không ngăn được.

Hơn nữa dựa theo theo cảm xúc tức giận của mọi người bây giờ, nếu thật sự xông lên hành hung Vũ Ngọc Hiền, chỉ sợ không đánh chết Vũ Ngọc Hiền là không được.

Nhìn thấy một màn này, bốn người áp giải Vũ Ngọc Hiền cũng sợ hãi.

“Lui ra lui ra lui ra!”

Bốn người tranh thủ thời gian ngăn cản Vũ Ngọc Hiền, lui về phòng, sau đó niêm phong cửa lớn.

Loại tình huống này, nhân viên áp giải chỉ có thể gọi điện kêu chi viện tới, nếu không hôm nay sợ rằng không thể đưa Vũ Ngọc Hiền đi.

Trong đình.

Tô Bảo Nhi bước ra khỏi ghế nguyên cáo.

“Lâm Thiên.

Tô Bảo Nhi kích động không thôi, vọt thẳng đến trước mặt Lâm Thiên, lao vào ngực Lâm Thiên.

“Lâm Thiên, tốt quá rồi! Tôi rốt cuộc đã trong sạch.

” Tô Bảo Nhi kích động phát khóc.

Trong lòng Tô Bảo Nhi vô cùng hiểu rõ, cô ấy có thể rửa sạch oan tình, có thể khiến Vũ Ngọc Hiền mất hết danh dự và nhận trừng phạt, tất cả đều vì có Lâm Thiên giúp cô ấy.

Truyền thông và đám phóng viên ở đây lúc đầu đang chuẩn bị chạy lên phỏng vấn Lâm Thiên, sau khi bọn họ nhìn thấy Tô Bảo Nhi lao vào lòng Lâm Thiên thì vội vàng cần camera chụp hình và quay lại, quay lại một màn này.

Dù sao Tô Bảo Nhi sẽ nhanh chóng lại lần nữa trở thành ngôi sao lớn, ngôi sao lớn Tô Bảo Nhi lao vào ngực một người đàn ông trẻ tuổi, đây chính là tin tức lớn.

“Tô Bảo Nhi, tất cả mọi người đang nhìn.

” Lâm Thiên nhẹ nhàng vỗ Tô Bảo Nhi.

Lúc này truyền thông và đám phóng viên đã bu lại, lúc này Tô Bảo Nhi mới rời khỏi ngực Lâm Thiên.

“Cô Tô Bảo Nhi, xin hỏi sau khi cô thắng kiện thì bây giờ có tâm trạng gì?”

“Cô Tô Bảo Nhi, người đàn ông bên cạnh cô, cô có tiện tiết lộ một chút là ai không?”

Có vài phóng viên cũng hỏi thăm.

“Bây giờ tôi rất vui vẻ, bởi vì chính nghĩa rốt cuộc đã đến, kẻ xấu xa Vũ Ngọc Hiền này cũng đã nhận trừng phạt vốn có.

” Tô Bảo Nhi nói.

Tô Bảo Nhi lau nước mắt, tiếp tục cười nói: “Người tôi cảm ơn nhất chính là người bạn bên cạnh tôi đây, là anh ấy luôn giúp đỡ tôi và lúc tôi đau lòng và khó khăn nhất, cổ vũ tôi, nếu như không có anh ấy thì có lẽ trước đó vì không chịu nổi chuyện này mà tôi tự sát rồi.

Sau khi truyền thông và đám phòng viên nghe vậy thì đều nhìn về phía Lâm Thiên.

“Thưa quý ông đây, anh có tiện tiết lộ một chút về quan hệ của anh và Tô Bảo Nhi không? Tại sao anh phải giúp cô ấy, hơn nữa, tiện đà anh tiết lộ thêm về thân phận cụ thể của anh thế nào?”

Vô vàn những vấn đề ập tới đầu Lâm Thiên.

“Ngại quá, trước mắt tôi không tiện trả lời vấn đề của anh.

” Lâm Thiên cung kính lễ phép cười nói với họ.

Lúc này luật sư Đường đi tới.

“Các vị, bây giờ cô Tô Bảo Nhi cần nghỉ ngơi, sau này cô Tô Bảo Nhi sẽ tổ chức buổi gặp mặt đặc biệt, các người có vấn đề gì thì lúc đó lại hỏi, mời các vị rời đi.

” Luật sư Đường làm ra một dấu tay xin mời.

Những phóng viên truyền thông này nghe vậy thì lúc này mới rời khỏi.

Lâm Thiên nhìn về phía luật sư Đường.

“Luật sư Đường, lần này rất cảm ơn anh.

Lâm Thiên nở nụ cười bắt tay với anh ta.

Ngay sau đó, Lâm Thiên lấy ra một tờ chi phiếu.

“Luật sư Đường, chỗ này là một triệu nhân dân tệ, là một trăm nghìn trước đó chúng ta nói, ngoài ra chín trăm nghìn là phần cảm ơn cá nhân của tôi.

Lâm Thiên vừa nói vừa đưa chi phiếu cho luật sư Đường.

507: Phải Có Lời Xin Lỗi

“Anh Lâm, lúc đầu tôi đã từng nói tôi sẽ giúp anh xử lý vụ án này miễn phí, con người tôi từ trước đến nay nói lời luôn giữ lời, huống hồ vụ án này có thể thành công chủ yếu là nhờ vào đoạn băng ghi âm mà anh Lâm đã thu thập còn tôi chỉ làm một số công việc theo đúng như chức vụ của mình mà thôi.”

Luật sư Đường vừa nói vừa đẩy tấm chi phiếu tới trước mặt Lâm Thiên.

“Chuyện này...Được thôi. Tôi muốn kết giao với luật sư Đường, sau này nếu như luật sư Đường có gì cần giúp đỡ thì cứ việc nói với tôi.” Lâm Thiên vừa nói vừa cất tấm chi phiếu về.

Sau một khoảng thời gian giao tiếp Lâm Thiên quả thực cảm thấy luật sư Đường là một người không tệ, anh ta là một người có thể kết giao.

Hơn nữa Lâm Thiên cũng đã nghe nói rằng luật sư Đường thường giúp đỡ miễn phí cho một số người cần giúp đỡ trong các vụ kiện và trợ giúp pháp lý cho những người không có tiền, điều này làm cho Lâm Thiên rất tán thưởng anh ta.

“Được, trái lại tôi cũng rất muốn kết giao với anh Lâm, sau này nếu như anh Lâm có vấn đề gì về pháp luật thì có thể tìm tôi.” Trên mặt luật sư Đường nở nụ cười.

Sau khi luật sư Đường rời đi Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn về phía cổng, Vũ Ngọc Hiền đang bị áp giải đứng ở cổng.

Bởi vì tình hình bên ngoài cửa nên họ cần phải chờ lực lượng viện trợ đến rồi mới có thể áp giải Ngọc Hiền đi.

Lâm Thiên nở nụ cười sau đó nói: “Đi nào, chúng ta tới gặp cô ta.”

Ngay sau đó Lâm Thiên dẫn theo Tô Bảo Nhi, Lưu Thân và Cô Lang đi thẳng tới trước mặt cô ta.

“Chậc chậc, Vũ Ngọc Hiền sao trên người cô lại dính nhiều bã trứng như vậy chứ? Trước khi phiên tòa diễn ra không phải cô vẫn còn rất hả hê sao? Bây giờ sao cô lại có vẻ chán nản, nhếch nhác như thế chứ?” Lâm Thiên nở nụ cười nhìn Vũ Ngọc Hiền.

Lúc này Vũ Ngọc Hiền đầu tóc rối bời, sắc mặt tái nhợt không có chút máu nào. Hai con ngươi trống rỗng mất hồn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.

Cộng với việc cả người cô ta đều bị nện trứng gà nên quả thực cô ta vô cùng nhếch nhác.

Điều này hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài ngăn nắp xinh đẹp, hăng hái được vô số fan hâm mộ ủng hộ trước khi phiên tòa diễn ra.

Sau khi Vũ Ngọc Hiền nghe thấy thì ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Thiên.

“Lâm Thiên, tất cả là tại anh! Tất cả đều do anh hại tôi, tại sao anh lại xuất hiện chứ!” Vũ Ngọc Hiền tức giận gào thét với Lâm Thiên.

Vốn dĩ cô ta đã thắng rồi, cô ta có bản quyền trong tay nên đã đánh Tô Bảo Nhi rơi xuống vực sâu làm cho Tô Bảo Nhi không có cách nào trở mình.

Cô ta cũng đã đánh cắp thành công thành quả thắng lợi của Tô Bảo Nhi và trở thành siêu sao nổi tiếng.

Trong lòng Vũ Ngọc Hiền hiểu rất rõ rằng do sự xuất hiện đột ngột của Lâm Thiên nên mới làm thay đổi hết tất cả, cô ta hiểu rõ nếu như không có Lâm Thiên thì Tô Bảo Nhi hoàn toàn không thể nào đứng dậy nổi!

Cô ta hiểu rất rõ cô ta thua là bởi vì Lâm Thiên.

Ngay sau đó Vũ Ngọc Hiền nhìn về phía Tô Bảo Nhi, vẻ mặt dữ tợn nói: “Tô Bảo Nhi, thật sự không biết cô có vận may cứt chó gì vậy mà có thể gặp được người như Lâm Thiên, nếu như không có anh ta thì làm sao cô có thể đấu lại tôi chứ? Cô đã xong đời tư lâu rồi!”

“Nhưng tôi lại gặp được anh ấy, cô có ghen tị cũng vô dụng.” Tô Bảo Nhi vừa cười vừa nói.

Tô Bảo Nhi không có chút thương hại nào với Vũ Ngọc Hiền!

Dừng một chút rồi Tô Bảo Nhi mới nói tiếp: “Vũ Ngọc Hiền, thiện ác cuối cùng cũng có quả báo. Cô làm nhiều việc ác như vậy nên đây chính là kết quả của cô, sáu năm tới cô hãy ở trong đó đi, hơn nữa sau khi cô ra ngoài thì cũng sẽ bị mang tiếng là đạo văn, cô vĩnh viễn sẽ bị người ta chửi rủa đến lúc đó cô sẽ biết mùi vị đó khó chịu như thế nào!”

Cổ họng Vũ Ngọc Hiền khẽ giật nhưng lại không thể nói gì.

Lâm Thiên nhìn chằm chằm cô ta nói: “Vũ Ngọc Hiền, cô làm cho Tô Bảo Nhi tổn thương không phải chỉ sáu năm là có thể đền bù được đâu, sáu năm này tôi chắc chắn sẽ làm cho cô trải qua rất đau đớn!”

Ngay sau đó Lâm Thiên quay đầu nói với Lưu Thân: “Lưu Thân, anh hãy chuẩn bị tiền đợi sau khi Vũ Ngọc Hiền vào tù anh hãy tìm người ở bên trong ‘chăm sóc’ cô ta cho tốt.”

“Vâng anh Lâm, cứ giao cho tôi!” Lưu Thân gật đầu trả lời.

“Anh...Anh…” Sau khi Vũ Ngọc Hiền nghe thấy thì sắc mặt lại càng trở nên khó coi.

Vũ Ngọc Hiền đương nhiên biết rõ ‘chăm sóc’ mà Lâm Thiên nói tới là gì, thậm chí cô ta không dám tưởng tượng sáu năm tiếp theo cô ta sẽ đứng trước cơn ác mộng như thế nào!

“Tô Bảo Nhi, chúng ta đi thôi!”

Lâm Thiên dẫn theo Tô Bảo Nhi và Lưu Thân cùng với Cô Lang đẩy cửa đi ra bên ngoài.

Ở bên ngoài một đám người bu lại đen nghịt, hơn nữa cảnh tượng vô cùng huyên náo và hỗn loạn.

Nhưng mà khi Lâm Thiên va Tô Bảo Nhi đi ra thì toàn hội trường đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều đứng nhìn Tô Bảo Nhi.

Nhưng vào lúc này.

“Tô Bảo Nhi, hóa ra cô mới là người đã sáng tác ra bài hát《 Tình yêu phóng túng 》, chúng tôi nợ cô một lời xin lỗi. Thật xin lỗi!” Một giọng nói lớn đột nhiên vang lên trong đám đông.

Dương như câu nói nay đã trở thành câu dẫn đầu.

“Tô Bảo Nhi, thật xin lỗi! Trước đó là do chúng tôi hiểu lầm cô!”

“Tô Bảo Nhi, trước đó chúng tôi mắng oan cho cô, thật xin lỗi!”

“Tô Bảo Nhi thật xin lỗi, chúng tôi xin lỗi cô!”

......

Trong lúc nhất thời toàn hội trường đều vang lên tiếng xin lỗi.

Trước khi phiên tòa diễn ra, lúc Tô Bảo Nhi đi vào đa số những người ở đây đều đang mắng Tô Bảo Nhi, thậm chí còn ném trứng gà về phía Tô Bảo Nhi.

Bây giờ lại hoàn toàn trái ngược với trước khi phiên tòa diễn ra.

Sau khi Tô Bảo Nhi nghe thấy mọi người xin lỗi mình thì Tô Bảo Nhi đã bật khóc vì xúc động.

Đối với Tô Bảo Nhi mà nói trước đó cô ấy bị tất cả mọi người hiểu lầm và chịu quá nhiều oan ức.

Lúc này khi cô ấy nghe thấy mọi người xin lỗi thì cảm xúc của cô ấy dâng trào vì vậy cô ấy không kìm lòng được nên đã khóc.

“Tô Bảo Nhi đừng khóc, bài hát 《 Tình yêu phóng túng 》của cô nghe rất êm tai, cô rất có tài năng nên sau này chúng tôi đều sẽ trở thành fan hâm mộ của cô!”

“Đúng vậy Tô Bảo Nhi, sau này chúng tôi sẽ ủng hộ cô!”

......

Đám người nhao nhao kêu lên.

“Cảm ơn mọi người, tôi chắc chắn sẽ cố gắng sáng tác ra càng nhiều bài hát cho mọi người nghe.” Tô Bảo Nhi lau nước mắt kích động nói.

......

Sau khi phiên tòa kết thúc thì ở bên ngoài càng có nhiều người xông vào mắng chửi Vũ Ngọc Hiền, cảnh tượng lại lần nữa trở nên mất khống chế.

Vốn dĩ ở bên ngoài chỉ tụ tập có mấy trăm người, vậy mà sau khi phiên tòa kết thúc đã có mấy nghìn người tụ tập ở đây.

Vốn dĩ có ba chiến xe đặc biệt để duy trì trật tự nhưng vẫn không cách nào kiểm soát được tình hình. Cuối cùng hơn ba trăm đặc công j tới đây thì mới có thể kiểm soát được tình hình, lúc đó mới có thể đưa Vũ Ngọc Hiền đi.

Ai cũng có thể tưởng tượng cuộc sống sau này của Vũ Ngọc Hiền sẽ như thế nào.

......

Trên mạng internet.

Kết quả của vụ án này cũng bắt đầu được lan truyền.

Danh sách tìm kiếm hot trên Facebook.

“Tô Bảo Nhi bị oan uổng” “Tiến triển vụ án của Tô Bảo Nhi” “Sự thật trong vụ án của Tô Bảo Nhi được tiết lộ…” Danh sách hot search trên Facebook gần như bị thống trị bởi chuyện của Tô Bảo Nhi.

Với tốc độ lan truyền này Tô Bảo Nhi cũng đã lấy lại được sự trong sạch của mình ở trên mạng.

Mặt khác Vũ Ngọc Hiền ở trên mạng internet lại thân bại danh liệt, trong nháy mắt danh tiếng trở nên vô cùng tồi tệ.

Vụ án này được thảo luận ở trong Facebook.

“Bây giờ suy nghĩ lại thì thật sự cảm thấy Vũ Ngọc Hiền kia quá hèn hạ, vậy mà lại trộm bài hát của Tô Bảo Nhi lại còn hãm hại Tô Bảo Nhi làm cho Tô Bảo Nhi phải thân bại danh liệt, cô ta lại lấy bài hát của Tô Bảo Nhi để kiếm lợi, hơn nữa còn giả bộ đáng thương ở trên mạng rồi lại giả dạng làm người bị hại, trên đời này sao lại có người xấu xa như vậy chứ!”

“Thật sự không dám tin Tô Bảo Nhi nhận bao nhiêu oan ức trong chuyện này, nếu như là tôi khi bị chịu nhiều oan ức như vậy chỉ sợ đã không chịu được từ lâu rồi.”

“Mẹ kiếp, tôi đã bị dáng vẻ giả bộ đáng thương của Vũ Ngọc Hiền lừa gạt, Vũ Ngọc Hiền cái đồ hèn hạ này phải xuống địa ngục mới đúng!”

“May là sự thật được tiết lộ, nếu không chúng ta vẫn sẽ hiểu lầm Tô Bảo Nhi!”

“Phán quyết thật sự là quá nhẹ, cho dù xé xác Vũ Ngọc Hiền cũng không quá đáng!”

......

Trong khu thảo luận tất cả đều đang mắng Vũ Ngọc Hiền.

Hơn nữa chửi rủa còn ghê gớm hơn lúc Tô Bảo Nhi bị hãm hại vô số lần.

Dù sao thì ở trong mắt mọi người trước đó mọi người mắng Tô Bảo Nhi bởi vì Tô Bảo Nhi đạo văn. Nhưng bây giờ Vũ Ngọc Hiền chẳng những đạo văn hơn nữa còn trả đũa, còn giả bộ đáng thương, tính chất còn tồi tệ hơn nhiều.

Sự chửi rủa đó không chỉ có ở trên Facebook mà còn ở trên post bar, diễn đàn cùng với platform truyền thông.

Thậm chí nhiều platform tin tức cũng đưa tin kết quả của vụ án này.

Vài giờ sau Tô Bảo Nhi cũng đăng trên Facebook cá nhân của mình và cập nhật phán quyết của vụ án.

Sau khi Tô Bảo Nhi phát hành Facebook này, chỉ trong một tiếng số lượng bình luận đã vượt quá một trăm nghìn bình luận, hơn nữa số lượt bình luận còn đang tăng mạnh, số lượng chuyển tiếp lại càng cao kinh người.

Ở trong khu vực bình luận tất cả mọi người đều để lại lời xin lỗi với Tô Bảo Nhi và biểu thị họ sẽ ủng hộ Tô Bảo Nhi.

Dù sao trước đó lúc Tô Bảo Nhi bị hãm hại đã có rất nhiều cư dân mạng đã từng mắng Tô Bảo Nhi.

Nhiều người hâm mộ trong làng giải trí đặc biệt là những người trước đó đã từng mắng Tô Bảo Nhi, cũng nhao nhao chân thành xin lỗi Tô Bảo Nhi ở trên Facebook, biểu thị răng trước đó họ cũng bị Vũ Ngọc Hiền làm cho mơ màng nên mới mắng Tô Bảo Nhi.

Bây giờ Tô Bảo Nhi chẳng những rửa sạch oan ức được trả lại sự trong sạch mà còn lấy lại được bài hát của mình.

Hơn nữa bởi vì những chuyện này cũng làm cho Tô Bảo Nhi biết được độ nổi tiếng hiện tại của Tô Bảo Nhi đã đạt đến độ cao vô cùng đáng sợ!

Điều này có lẽ cũng là trong cái rủi có cái may!

508: Mặc Âu Phục.

Về phần Facebook của Vũ Ngọc Hiền đã bị bùng nổ, ở khu bình luận của cô ta nhận phải vô sô lời mắng chửi từ cộng đồng mạng, hơn nữa những lời khó nghe đó bị nói đến trình độ cao hơn nhiều lần so với lần trước mắng Tô Bảo Nhi.

Có thể tưởng tượng rằng nửa đời còn lại của Vũ Ngọc Hiền đều phải đeo tiếng xấu trên lưng, cả đời không thể rửa sạch.

Bài hát “Tình yêu phóng túng” mới ra mắt của Tô Bảo Nhi cũng leo top Zing music và Keeng music lần nữa.

Lần nữa comeback, mặc dù thành tích phải bắt đầu lại từ con số 0 nhưng tốc độ phá vỡ kỷ lục lần này còn nhanh hơn lần trước nữa.

Lần này khoảng chừng một giờ ra mắt, tổng số lượt view đã vượt quá 30 triệu lượt.

Phải biết lần đầu tiên Tô Bảo Nhi ra mắt “Tình yêu phóng túng”, phải tốn khoảng bốn canh giờ mới có thể đạt đến 30 triệu lượt view, mà thời điểm đấy thành tích này đã vô cùng kh ủng bố rồi.

Lần này, càng kinh khủng hơn.

Mà lần này có thể phá kỷ lục nhanh như vậy chủ yếu là nhờ câu chuyện về công ty giải trí Kim An của Tô Bảo Nhi quá phổ biến, thậm chí ngay cả đài truyền hình cũng đưa tin. Cho nên đối với độ nổi tiếng của Tô Bảo Nhi tăng lên rất nhiều, lưu lượng tăng cao nên khi phát hành bài hát lần nữa cũng hấp dẫn nhiều người đến nghe hơn.

Có thể tưởng tượng được bài hát này có thể phá vỡ rất nhiều kỷ lục trong thị trường âm nhạc Trung Quốc.

Càng đừng nói Tô Bảo Nhi, danh tiếng của cô từ nay về sau sẽ đạt đến mức nào trong giới giải trí.

Chẳng bao lâu nữa, Tô Bảo Nhi chắc chắn sẽ thuận lợi trở thành đại minh tinh hàng đầu Việt Nam.

Lần này, không ai có thể ngăn cản Tô Bảo Nhi nữa.

Tại Hà Nội, trong ngôi biệt thự Lâm Thiên đã mua.

Trong nhà tụ tập hơn mười người, ai ai cũng mặc âu phục.

Bọn họ đều là đại biểu đến từ các công ty giải trí.

“Cô Tô Bảo Nhi, tôi là đại diện của công ty giải trí Kim An, đặc biệt đến đây mời cô gia nhập công ty giải trí Kim An, chúng tôi sẵn lòng đào tạo cô như một ngôi sao hàng đầu.”

“Cô Tô Bảo Nhi, tôi là đại diện của tập đoàn Hoa Thành. Hoa Thành chúng tôi chân thành mời cô gia nhập công ty, công ty chúng tôi tình nguyện dốc hết sức nâng đỡ cô.”

“Cô Tô Bảo Nhi, chọn công ty của chúng tôi đi.”

“Cô Tô Bảo Nhi, chọn chúng tôi, công ty chúng tôi sẽ đem toàn bộ tài nguyên bồi dưỡng cô.”

Mười mấy người mặc vest đại diện cho các công ty giải trí khác nhau rối rít mời Tô Bảo Nhi, tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, thậm chí còn muốn đánh nhau.

Thật ra thì trước khi bài hát “Tình yêu phóng túng” của Tô Bảo Nhi bắt đầu công chiếm các bảng xếp hạng, những người từ các công ty giải trí này đã bắt đầu sang mời gọi Tô Bảo Nhi, hơn nữa còn tranh giành nhau rất hung hãn.

Nhưng mà sau khi Vũ Ngọc Hiền tố cáo Tô Bảo Nhi đạo nhạc, bọn họ đã mau chóng gọi điện cho Tô Bảo Nhi, bày tỏ không muốn hợp tác với cô nữa.

Bây giờ sau khi sự thật được phơi bày, bọn họ lại chạy đến năn nỉ mời mọc.

“Xin lỗi mọi người, tôi sẽ không gia nhập công ty nào hết.” Tô Bảo Nhi thẳng thắn từ chối.

Lần trước khi đối mặt với bọn họ, Tô Bảo Nhi còn do dự bảo sẽ suy nghĩ một chút, nhưng lần này là trực tiếp từ chối.

“Cô Tô Bảo Nhi, cô thật sự không cân nhắc một chút sao? Chúng tôi đều là công ty giải trí có máu mặt nhất Việt Nam, tất cả đều có mặt ở đây, mà cô từ chối tất cả mọi người?”

“Đúng vậy cô Tô Bảo Nhi, dù thế nào cô cũng phải chọn một nhà đi chứ.”

Những người này nhanh chóng mở miệng, chỉ cần Tô Bảo Nhi chọn một nơi, ít nhất bọn họ còn có cơ hội. Chứ để Tô Bảo Nhi từ chối thẳng thắn như vậy thì một cơ hội bọn họ cũng không có.

“Không cần, tôi cân nhắc rất kỹ càng rồi, mời mọi người trở về đi.” Thái độ Tô Bảo Nhi kiên quyết.

Mọi người thấy thái độ kiên định này của Tô Bảo Nhi đành phải cáo từ trở về.

Sau khi những người này rời đi, Lâm Thiên ngồi ở một bên ghế đứng dậy.

“Tô Bảo Nhi, sao cô lại từ chối tất cả bọn họ? Sao không chọn một nhà chứ?” Lâm Thiên vừa hỏi vừa đi đến trước mặt Tô Bảo Nhi.

“Bởi vì… tôi muốn gia nhập tập đoàn Thành Đô của anh.” Tô Bảo Nhi che miệng cười nói.

“Bây giờ cô đã là cái tên có tiếng có miếng rồi, mà tập đoàn Thành Đô của bọn tôi chỉ là công ty giải trí tầm trung, miễn cưỡng lắm mới có thể đứng vào top mười. Miếu nhỏ của tập đoàn Thành Đô chúng tôi không thể chứa nổi ngôi sao lớn là cô đâu.” Lâm Thiên trêu ghẹo trả lời.

Tô Bảo Nhi liếc Lâm Thiên khinh thường: “Ba hoa, chỉ cần là công ty của anh, nhỏ thì thế nào chứ, tôi vẫn nguyện ý gia nhập.”

“He he, vậy tôi liền đại diện cho tập đoàn Thành Đô hoan nghênh ngôi sao lớn Tô Bảo Nhi gia nhập.” Lâm Thiên toét miệng cười nói.

Tô Bảo Nhi đột nhiên cuối đầu, nương theo lời nói của anh:

“Lâm Thiên, lần này thật sự cảm ơn anh. Nếu không có anh giúp đỡ, sự thật ra sao tôi còn không chạm đến, đừng nói là rửa sạch oan khuất. Anh giúp tôi việc lớn như vậy thật không biết nên dùng cách nào báo đáp cho đủ.”

Trải qua chuyện vừa rồi, thái độ và cách nhìn nhận của Tô Bảo Nhi đối với Lâm Thiên triệt để thay đổi.

Tô Bảo Nhi có một loại cảm giác, chỉ khi ở chung với Lâm Thiên cô mới cảm thấy an toàn, mới cảm thấy hạnh phúc.

Lâm Thiên ôm Tô Bảo Nhi vào lòng, toét miệng cười nói:

“Vậy thì… lấy thân báo đáp đi.”

Tô Bảo Nhi bị Lâm Thiên ôm, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng.

“Lâm Thiên, anh đã có bạn gái, tôi… tôi…” Giọng nói của Tô Bảo Nhi vô cùng nhỏ, thậm chí về sau hầu như không phát ra tiếng nữa.

Nghe đến đây, Lâm Thiên cũng lộ ra vẻ lúng túng không biết làm sao cho phải.

Bọn họ đều đã đem lần đầu mình giao cho đối phương, phần ân tình này Lâm Thiên không có cách nào quên được. Anh thật lòng muốn phụ trách với Tô Bảo Nhi.

Nhưng mà, Lâm Thiên đã có bạn gái, đây cũng là một vấn đề hết sức chân thật.

“Đúng rồi Tô Bảo Nhi, tôi nghĩ là sau này cô cũng đã thành ngôi sao lớn rồi, ở cùng một biệt thự với tôi sợ là không tốt lắm. Lỡ bị paparazzi chụp được nhất định sẽ hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta, đến lúc đó chỉ sợ sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh dự của cô. Cho nên tôi giao cho cô biệt thự này, tôi sẽ đi mua một cái khác.” Lâm Thiên nói.

Tô Bảo Nhi nghe vậy, vội vàng nắm lấy ống tay áo của Lâm Thiên, nói: “Đừng… Đừng dọn đi được không? Tôi không sợ những tin đồn thất thiệt đó.”

Tô Bảo Nhi nghe được Lâm Thiên muốn dọn đi, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, vắng vẻ, giống như trong lòng bị khoét đi món đồ quan trọng nhất vậy.

“Đừng sợ, tôi mua một cái biệt thự bên cạnh, như vậy có thể là hàng xóm với cô rồi. Tiện thể tôi cũng có thể bảo vệ cô.” Lâm Thiên nói.

Tô Bảo Nhi nghe Lâm Thiên nói như vậy mới miễn cưỡng ổn định lại tâm tình.

“Tô Bảo Nhi, thời gian cũng không còn sớm nữa, tối nay có tiệc ăn mừng tại tập đoàn Thành Đô, chúng ta lên đường thôi.” Lâm Thiên cười nói.

Đánh ngã Vũ Ngọc Hiền, thay Tô Bảo Nhi rửa sạch hiềm nghi, đương nhiên phải ăn mừng một phen.

Dĩ nhiên, đây chẳng qua chỉ là thắng lợi trước mắt. Lâm Thiên rất rõ ràng bản thân còn một kẻ thù khó đối phó hơn rất nhiều, đó là Chu Tuấn.

Hơn nữa trong lòng Lâm Thiên cũng hiểu rõ, buổi sáng lúc ở trong WC của viện Bạch Mai, Chu Tuấn buông ra những lời độc ác như vậy. Với tính cách của Chu Tuấn, anh ta chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

Anh ta nhất định sẽ trả thù Lâm Thiên.

Huống chi, xưa nay anh ta nhiều lần đối nghịch với Lâm Thiên. Món nợ này Lâm Thiên vẫn ghi nhớ trong lòng.

Ngoại ô Hà Nội có một trang viên lớn.

Trong một tòa nhà màu trắng.

Phùng Vân Diệp cầm trong tay một từ báo, trên đó ghi Tô Bảo Nhi thắng kiện.

Phía dưới tin tức này còn có một tin ngoài lề, tiêu đề là “Tô Bảo Nhi thắng kiện đã kích động lao vào lòng của một người đàn ông xa lạ.”

Đồng thời còn kèm theo một tấm ảnh xác nhận, chính là hình ảnh Lâm Thiên đang ôm Tô Bảo Nhi.

Lúc này, vị quản gia già đứng bên cạnh nhịn không được nói: “Cô chủ, cô giúp đỡ cậu Lâm Thiên đoạt lấy tập đoàn Thành Đô, mới thành công giúp Tô Bảo Nhi đảo ngược thế cờ. Cô yên lặng hy sinh như vậy thành toàn cho bọn họ. Cái này… đáng không?”

Vị quản gia già là người ở giữa nắm rõ mọi chuyện, chỉ vì trong lòng Phùng Vân Diệp thích, mới cam tâm yên lặng trợ giúp Lâm Thiên như vậy.

Phùng Vân Diệp lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: “Tôi đã có hôn ước rồi, tôi và anh Lâm Thiên căn bản là không thể. Chỉ cần anh ấy vui vẻ hạnh phúc thì tôi thỏa mãn rồi.”

“Cô chủ, cô có thể nghĩ như vậy thì thật tốt quá. Cô chủ vì gia tộc, hôn sự đều là không được lựa chọn.” Quản gia nói.

Lúc này, cửa phòng khách đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên đang sải bước đi vào.

Người đàn ông này sở hữu gương mặt chữ điền, không giận mà uy, trên người phát ra một loại tư thái bề trên, hơi thở cực kỳ cường đại, khiến người ta có cảm giác bị áp bức nặng nề.

“Ông chủ.” Vị quản gia già sau khi thấy người đàn ông trung niên kia vội vàng cùi chào.

Một ít người giúp việc khác trong nhà thấy ông cũng vội vàng cuối đầu.

Ông, chính là ông chủ của gia tộc Nam Cung, Nam Cung Chính, cũng là cha ruột của Phùng Vân Diệp.

Phùng Vân Diệp thấy cha cô ấy từ phía sau đi đến, vội vàng đem tờ báo trong tay giấu ra sau lưng, sau đó đứng lên cười nói: “Cha, cha đến rồi.”

Nam Cung Chính mặt mày uy nghiêm, đi tới nhìn Phùng Vân Diệp một cái, sau đó lộ ra nụ cười từ ái.

“Vân Diệp, mấy ngày tới có một buổi tiệc rượu, đến lúc đó con với vị hôn phu Công Tôn Phong Vân cùng tham gia đi. Con đi cùng với cha, tiện thể tìm cơ hội tiếp xúc với cậu ta nhiều một chút.” Nam Cung Chính cười nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.