Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 498: Tôi Nghe Lời Anh!




Sau khi cúp điện thoại.

“Tô Bảo Nhi, báo cho cô một tin tốt.

Tập đoàn Thành Đô bên kia đã thu thập được một số bằng chứng có liên quan.

Chúng ta tiến đến ngày càng gần, có thể xoay chuyển tình thế được rồi!” Lâm Thiên tươi cười nhìn Tô Bảo Nhi.

“Thật không? Tốt quá rồi!” Tô Bảo Nhi sau khi nghe tin vui đến mức muốn nhảy cẫng lên.

Đối với Tô Bảo Nhi mà nói, đây chắc chắn là một tin cực kì tốt!

“Đi nào Tô Bảo Nhi, chúng ta đến tập đoàn Thành Đô xem bằng chứng.” Lâm Thiên kéo tay Tô Bảo Nhi nói.

“Ừm!” Tô Bảo Nhi mạnh mẽ gật đầu.

Sau khi rời khỏi khách sạn, Lâm Thiên cùng đi với Tô Bảo Nhi.

Đến thẳng tập đoàn Thành Đô.

......

Tập đoàn Thành Đô.

Lâm Thiên đưa Tô Bảo Nhi đi vào tòa nhà tập đoàn rồi đi thẳng đến văn phòng tổng giám đốc.

Lưu Thân đang ở trong văn phòng.

“Anh Lâm, anh đến rồi!” Lưu Thân nhìn thấy Lâm Thiên liền nhanh chóng đứng dậy.

“Tô Bảo Nhi, để tôi giới thiệu với cô.

Anh ấy tên là Lưu Thân.

Anh ấy là tổng giám đốc công ty chi nhánh Bảo Thạnh của tập đoàn Tỉnh Xuyên.

Anh ấy cũng là một trong những nhân tài đáng tin cậy của tôi trong lĩnh vực kinh doanh!”

“Tổng giám đốc Lưu, xin chào.” Tô Bảo Nhi chào anh ta.

“Xin chào chị dâu Tô Bảo Nhi.” Lưu Thân cũng vội vàng chào Tô Bảo Nhi.

Tô Bảo Nhi nghe thấy Lưu Thân gọi cô ấy là chị dâu của anh ta.

Cô ấy tỏ ra có chút bối rối.

Lâm Thiên cũng bất lực nói: “Lưu Thân, đừng gọi bừa, Tô Bảo Nhi không phải bạn gái của tôi.”

Mặc dù Lâm Thiên và Tô Bảo Nhi đã từng phát sinh loại chuyện kia…

Nhưng khi ở thành phố Bảo Thạnh, Tô Bảo Nhi không cần Lâm Thiên phải chịu trách nhiệm, cả hai cũng chưa xác nhận mối quan hệ.

“Mặc dù bây giờ không phải là chị dâu, nhưng tôi tin rằng chuyện này sớm hay muộn gì cũng xảy ra.” Lưu Thân nhếch miệng cười nói.

Ngay sau đó, Lưu Thân nhìn về phía Tô Bảo Nhi cười nói:

“Chị dâu Tô Bảo Nhi.

Anh Lâm của chúng tôi rất yêu chị.

Anh ấy vì giúp chị, vừa đối pháo Bigo Live vừa thu mua kênh livestream Caqi Live.

Còn sau lưng chị làm rất nhiều việc, tuyệt đối đừng bỏ lỡ người đàn ông tốt như Anh Lâm đây.”

“Lâm Thiên giúp tôi chuyện này, anh ấy đối xử tốt với tôi, tôi luôn ghi nhớ trong lòng.” Tô Bảo Nhi nói.

“Được rồi, Lưu Thân, chúng ta nhanh bàn công việc đi.” Lâm Thiên xấu hổ nói.

“Được rồi Anh Lâm.” Lưu Thân nhếch miệng cười.

Ngay sau đó, Lưu Thân xoay người lấy mấy túi hồ sơ trên bàn.

“Anh Lâm, trong đó có tất cả bằng chứng hữu ích, tất cả đều do tập đoàn Thành Đô thu thập được.” Lưu Thân đưa túi hồ sơ cho Lâm Thiên.

Lưu Thân tiếp tục nói: “Ngoài ra, trong tập đoàn Thành Đô, một số nhân viên có quan hệ tốt với Tô Bảo Nhi cũng biết một số chuyện, tôi đã nói chuyện với họ, chỉ cần họ chịu làm chứng, tôi sẽ thưởng cho họ hai mươi vạn, bọn họ đều đồng ý làm nhân chứng.”

“Lưu Thân, anh làm tốt lắm.” Lâm Thiên hài lòng gật đầu.

“Đúng rồi Anh Lâm, đây là luật sư Đường, tôi muốn ​​anh ấy cố vấn vụ án này, luật sư Đường là một luật sư có tiếng ở Hà Nội, rất lợi hại, có thể để luật sư Đường thay mặt vụ án mạng này.”

Lưu Thân chỉ vào một người đàn ông trung niên đang đứng gần đó.

Người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da, đeo kính gọng vàng và mang theo túi xách.

Tạo cho người khác một cảm giác nho nhã, hiển nhiên anh ta chính là luật sư Đường mà Lưu Thân nhắc đến.

“Chủ tịch Lâm, nghe danh đã lâu, hôm nay mới nhìn thấy, quả nhiên không tầm thường!” Luật sư Đường cười cười đi tới trước mặt Lâm Thiên, sau đó duỗi tay ra.

Lâm Vận cũng duỗi tay bắt tay anh ta: “Luật sư Đường, xin chào.”

Ngay sau đó, Lâm Thiên hỏi: “Luật sư Đường, anh nghĩ thế nào về vụ án này?”

Dù sao anh ta cũng chuyên về việc này hơn.

Mỗi nghề nghiệp đều có chuyên môn kĩ thuật riêng, nếu lúc này mà muốn khởi tố, anh ta sẽ biết rõ hơn so với Lâm Thiên, Lâm Thiên đương nhiên muốn hỏi ý kiến ​​của anh ta.

“Chủ tịch Lâm, theo như các nhân chứng và bằng chứng hiện tại mà nói, nếu để các luật sư khác làm, tỷ lệ thắng chỉ là 60%, còn nếu để tôi làm, tỷ lệ thắng là 80%.” luật sư Đường nói.

Lâm Thiên lắc đầu nói: “80%? Quá ít, tôi muốn tỷ lệ thắng 100%, tôi muốn phải tuyệt đối nắm chắc phần thắng!”

Mặc dù tỷ lệ thắng 80% đã rất cao, nhưng vẫn có 20% khả năng thất bại!

Lâm Thiên biết Tô Bảo Nhi không thể nào chấp nhận thất bại nữa, nếu như kháng án không thành, chỉ sợ rằng không thể nào tiếp tục hy vọng nữa, chỉ sợ Tô Bảo Nhi sẽ vĩnh viễn mang trên lưng vết đen đạo văn.

“Ít nhất dựa trên những bằng chứng hiện tại, chúng ta không thể đạt được tỷ lệ thắng 100%, huống chi nếu muốn kháng án, Vũ Ngọc Hiền kia cũng sẽ không ngồi không.

Cô ta nhất định sẽ không tiếc trả một cái giá lớn để nhờ luật sư giúp cô ta thoát tội.” Luật sư Đường nghiêm túc nói.

Dừng một chút, luật sư Đường tiếp tục nói:

“Nếu thật sự muốn tỷ lệ thắng 100%, thì e rằng phải tiếp tục thu thập thêm bằng chứng, nhưng có điều, phải là bằng chứng mang tính quyết định.”

“Được.

Tôi biết tồi.” Lâm Thiên gật đầu.

“Vậy thì tôi đi trước, nếu có thêm bằng chứng, mọi người có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào, cần gì thì cứ gọi cho tôi” luật sư Đường nói.

“Lưu Thân.

Giúp tôi tiễn luật sư Đường.” Lâm Thiên nói.

Sau khi luật sư Đường rời đi.

“Lâm Thiên, thật ra có 80% hy vọng đã tốt lắm rồi, trước đây, tôi còn không dám nghĩ sẽ có cơ hội rửa sạch oan khuất, huống chi là cơ hội lớn như vậy!” Tô Bảo Nhi vui vẻ nói.

Đối với Tô Bảo Nhi, cô thực sự hài lòng với phần trăm thắng lợi này, so với trước kia không có hi vọng, không biết đã tốt hơn bao nhiêu rồi.

“Không, không thể để có chút thất bại nào! Tôi nhất định phải 100% giúp cô rửa sạch oan khuất, làm cho Vũ Ngọc Hiền thân bại danh liệt, tuyệt đối không thể có tỷ lệ thất bại.” Giọng nói Lâm Thiên rất kiên định.

Ngay sau đó, Lâm Thiên nghiêm túc nhìn Tô Bảo Nhi nói:

“Tô Bảo Nhi.

Cố gắng chịu đựng một thời gian nữa, tôi sẽ tìm cách thu thập bằng chứng, đợi đến khi có thêm bằng chứng có lợi, đó cũng là ngày chúng ta xoay chuyển tình thế!”

“Tôi nghe lời anh!” Tô Bảo Nhi mạnh mẽ gật đầu.

Sau khi trải qua tất cả những chuyện này, Tô Bảo Nhi bây giờ tuyệt đối tin tưởng vào Lâm Thiên!

Lúc này, Lưu Thân, người đi tiễn luật sư, bước vào văn phòng.

Cùng lúc đó, Trương Thành, phó tổng giám đốc tập đoàn Thành Đô, cũng đi theo anh ta vào.

“Lưu Thân, nghĩ cách tiếp tục thu thập bằng chứng.” Lâm Thiên dặn dò.

“Anh Lâm, bằng chứng và vật chứng liên quan tập đoàn Thành Đô đều đã thu thập hết rồi, tôi e rằng rất khó để thu thập thêm bất cứ bằng chứng nào nữa.” Lưu Thân nói.

“Dù thế nào, cũng hãy tìm thử xem.” Lâm Thiên nói.

“Được rồi, Anh Lâm, em sẽ cố gắng hết sức.” Lưu Thân gật đầu đồng ý.

“Chủ tịch Lâm, tôi có chuyện về Vũ Ngọc Hiền cần báo cáo với anh.” Phó tổng giám đốc Trương Thành nói.

Trương Thành là nguyên tổng giám đốc tập đoàn Thành Đô.

“Nói đi.” Lâm Thiên gật đầu.

“Ba ngày nữa Vũ Ngọc Hiền sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc cá nhân ở sân vận động Hà Nội.

Bây giờ đã bắt đầu bán vé.

Bởi vì Vũ Ngọc Hiền là nghệ sĩ ký kết của công ty chúng ta, cho nên có rất nhiều công tác chúng ta phải làm.” Trương Thành nói.

“Cô ta còn muốn tổ chức buổi hòa nhạc cá nhân? Tập đoàn Thành Đô chúng ta có quyền hủy buổi hòa nhạc của cô ta đúng không?” Lâm Thiên hỏi.

“Dựa theo hợp đồng mà chúng ta đã ký với Vũ Ngọc Hiền thì chúng ta có quyền làm vậy, nhưng...!nếu chúng ta tổ chức buổi hòa nhạc này, công ty của chúng ta cũng sẽ kiếm được một khoản.” Trương Thành nói.

“Tôi là người thiếu chút tiền đó sao? Tôi đã mua lại tập đoàn Thành Đô với giá cao, chính là để đối phó với Vũ Ngọc Hiền! Hủy bỏ buổi biểu diễn của cô ta, ngay lập tức, bây giờ đã đến lúc tôi xử lý cô ta rồi.” Lâm Thiên nói.

Lâm Thiên mua lại tập đoàn Thành Đô, đầu tiên là để thu thập bằng chứng, hai là thông qua tập đoàn Thành Đô dạy dỗ Vũ Ngọc Hiền một chút.

“Tôi hiểu rồi chủ tịch Lâm, vậy thì tôi sẽ hủy buổi biểu diễn.” Trương Thành trả lời.

“Chờ một chút!” Lâm Thiên gọi phó tổng giám đốc Trương Thành lại.

“Chủ tịch.

Ngài còn có chỉ thị nào sao?” Trương Thành nhìn Lâm Thiên.

“Theo hợp đồng đã ký giữa tập đoàn Thành Đô với Vũ Ngọc Hiền, tập đoàn Thành Đô có quyền gỡ bỏ các bài hát của Vũ Ngọc Hiền trên tất cả các kênh, đúng không?” Lâm Thiên nói.

“Đúng là có quyền này, tương đương với việc đóng băng Vũ Ngọc Hiền, nhưng tập đoàn Thành Đô cũng sẽ bị lỗ.” Trương Thành nói.

“Được, vậy hãy xóa các bài hát của cô ta khỏi tất cả các kênh và hạn chế việc cô ta tham gia mọi hoạt động giải trí, cũng như đóng phim và ca hát.” Lâm Thiên nói.

Một nghệ sĩ bình thường, sau khi ký hợp đồng với một công ty giải trí, dù là ca hát, đóng phim hay tham gia các hoạt động khác, đều cần phải thông qua công ty giải trí đó.

Trong làng giải trí thường xuyên có đóng băng, vì một số lý do nào đó, nghệ sĩ chọc giận công ty giải trí của mình.

Công ty sẽ đóng băng nghệ sĩ đó.

Sau khi đóng băng, không được phát hành đĩa nhạc, đóng phim hay tham gia các hoạt động, nhưng cũng không chấm dứt hợp đồng với người đó.

Người đó trên danh nghĩa vẫn là một nghệ sĩ của công ty.

Trong trường hợp này, nghệ sĩ không thể chuyển sang công ty khác mà phải đợi đến ngày kết thúc hợp đồng thì mới chuyển được.

Đã từng có một ngôi sao ca nhạc nhiều lần xúc phạm người đại diện của công ty, từ đó về sau bị công ty đóng băng, thời gian trở lại thì còn rất lâu.

“Vâng chủ tịch Lâm, tôi sẽ làm ngay!” Phó tổng giám đốc Trương Thành trả lời, sau đó xoay người vội vàng rời khỏi văn phòng.

“Khi Vũ Ngọc Hiền nhận được tin tức này, cô ta chắc chắn là rất tức giận và lo lắng, nhưng không còn cách nào khác, tiếp theo phải để cho cô ta nếm trải mùi vị bị người khác tính toán.” Lâm Thiên lạnh lùng cười.

Đây là sự trả thù của Lâm Thiên đối với Vũ Ngọc Hiền!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.