Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 495-497




495: Không Có!

Lâm Thiên thét chói tai.

Lúc này, Lâm Thiên có cảm giác thế giới quay cuồng.

Lâm Thiên lo lắng nhất, sợ hãi chuyện có thể xảy ra nhất.

Rốt cuộc nó đã xảy ra!

"Nét chữ vẫn chưa được viết xong! Cô ấy...!chắc chắn vẫn còn!" Giọng của Lâm Thiên run rẩy, bức thư trong tay cũng run lên.

Ngay sau đó, Lâm Thiên nắm chặt cửa bước ra ngoài.

“Tô Bảo Nhi, cô ở đâu!” Lâm Thiên sau khi ra khỏi nhà nhìn quanh, hoảng sợ nhất thời không biết nên làm sao.

Lâm Thiên thậm chí không biết Tô Bảo Nhi bây giờ đang ở đâu, sẽ tự sát theo cách nào?

"Làm gì bây giờ! Bình tĩnh, nhất địng phải bình tĩnh!" Lâm Thiên bắt tay, không ngừng tự nhủ phải bình tĩnh.

Chỉ khi bình tĩnh lại một chút, mới có thể suy nghĩ thấu đáo vấn đề!

"Đúng rồi, nóc nhà!"

Anh bất chợt vỗ đầu.

Lâm Thiên nghĩ rằng trong bài hát thứ ba của Tô Bảo Nhi có lời, đại khái là muốn rời khỏi thế giới này, muốn hóa thành chim bay lên trời.

Nghĩ đến đây, Lâm Thiên cũng không thèm đợi thang máy, trực tiếp lao vào cầu thang bộ, phóng như điên l3n đỉnh cao.

"Tô Bảo Nhi! Cô nhất định không sao! Cô nhất định không sao!"

Lâm Thiên vội vàng chạy l3n đỉnh tòa nhà, không ngừng suy ngẫm trong lòng.

Lâm Thiên chỉ hy vọng Tô Bảo Nhi thật sự ở trên đỉnh tòa nhà là tốt rồi, nếu không, Lâm Thiên thật sự không biết cô ấy đang ở đâu!

Dưới sự xông lên mãnh liệt của Lâm Thiên, anh đã sớm lên đến đỉnh của tòa nhà.

"Không có!"

Lâm Thiên đứng trên mái nhà nhìn xung quanh, nhưng không thấy Tô Bảo Nhi.

Ngay sau đó, Lâm Thiên vội vàng đi tới đầu kia của mái nhà.

Khi Lâm Thiên chạy đến đầu kia

Lâm Thiên nhìn thoáng qua Tô Bảo Nhi.

Cô đã ngồi trên hàng rào trên mái nhà, hai chân thả lỏng trên không, chỉ cần cô ấy nhẹ nhàng tiến về phía trước.

Chắc chắn là sẽ rơi xuống!

Và tòa nhà này cao ba mươi tám tầng!

"Tô Bảo Nhi! Đừng làm chuyện ngu ngốc!" Lâm Thiên vội vàng mắng Tô Ngôn.

Sau khi nghe thấy giọng nói của Lâm Thiên, Tô Bảo Nhi nhanh chóng nhìn lại Lâm Thiên.

“Lâm Thiên, anh… sao trở về sớm như vậy.” Tô Bảo Nhi nói.

"Tô Bảo Nhi, mau xuống dưới! Bên trên quá nguy hiểm!" Lâm Thiên quát Tô Bảo Nhi.

Lâm Thiên không dám hấp tấp tiến lên.

Rốt cuộc thì trạng thái hiện tại của Tô Bảo Nhi rất không ổn định, Tô Bảo Nhi nếu bị k1ch thích, nếu không cẩn thận có thể ngã xuống lầu.

“Lâm Thiên, thực xin lỗi, tôi vô dụng, tôi thực sự không thể vượt qua rào cản này, tôi… Tôi không thể chịu đựng được những lời than phiền như vậy, tôi thực sự không thể chịu được sự lạm dụng và tấn công trên mạng.

"

Giọng Tô Bảo Nhi nghẹn ngào, cả người như muốn suy sụp.

Lâm Vận biết trái tim của bất kỳ ai cũng có giới hạn chịu đựng, những gì Tô Bảo Nhi phải chịu đựng gần đây đã vượt quá giới hạn chịu đựng trong lòng cô ấy.

Vì vậy, cô ấy muốn chết.

"Tô Bảo Nhi, nếu như cô nhảy xuống, Vũ Ngọc Hiền sẽ phát ngôn trên mạng rằng cô tự sát trước vì sợ đắc tội, cho nên cô sẽ luôn mang tai tiếng.

Còn cô ta sẽ luôn yên tâm!" Lâm Thiên lớn tiếng nói.

Lâm Thiên tiếp tục với giọng điệu kiên quyết: "Tô Bảo Nhi, tin tưởng ở tôi, cho tôi một chút thời gian, tôi nhất định sẽ để sự thật được phơi bày ra ánh sáng trên thế giới, và tôi nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho cô!"

"Lâm Thiên, tôi biết anh đang an ủi tôi, tôi biết là không thể, tôi...!thật sự rất mệt mỏi, tôi thật sự rất muốn giải thoát! Anh...!anh có thể khiến cho tôi giải thoát hoàn toàn nhẹ nhõm không!" Tô Bảo Nhi khóc lóc mà nói.

Nhìn thấy dáng điệu của Tô Bảo Nhi lúc này, tim Lâm Thiên đau như cắt!

“Vũ Ngọc Hiền, tất cả đều là do cô hại cả!” Lâm Thiên nghiến răng nghiến lợi, hai mắt lóe lên lửa giận vô tận, Lâm Thiên hiện giờ thật sự rất muốn gi3t chết Vũ Ngọc Hiền! Nếu như tất cả mọi chuyện đều không phải do chính Vũ Ngọc Hiền làm thì mọi chuyện làm sao lại có thể lộn xộn, rối tung hết lên như thế này? Lâm Thiên lại một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn Tô Bảo Nhi, rõ ràng là Tô Bảo Nhi lúc này đang ra sức tìm kiếm một lối thoát cho bản thân mình.

Điều quan trọng nhất là cô ấy đã ở vào tình trạng suy sụp vô cùng.

Lâm Thiên muốn thuyết phục cô ấy ở lại nhưng e rằng thật sự là quá khó rồi....

“Tô Bảo Nhi, tôi hiểu là hiện giờ cô đang rất muốn tìm kiếm lối thoát cho mình...!được rồi, tôi cũng không khuyên nhủ cô nữa, nếu như ngày hôm nay cô quyết tâm nhảy xuống, vậy thì tôi sẽ chết cùng cô!” Lâm Thiên nói xong liền lao đến bên cạnh lan can, trực tiếp nhảy lên đứng chỗ lan can.

Dưới chân anh là một khoảng không thăm thẳm, Lâm Thiên chỉ cần tiến lên thêm một bước nữa thì sẽ rơi xuống dưới.

“Lâm Thiên, anh...!anh làm gì vậy, anh mau bước xuống!” Tô Bảo Nhi hai mắt đỏ hoe nhìn về phía Lâm Thiên hét lớn.

Đối với Tô Bảo Nhi mà nói, cô đã nợ Lâm Thiên quá nhiều rồi, Lâm Thiên đã giúp cô rất nhiều thứ, cô làm sao có thể nhẫn tâm nhìn Lâm Thiên vì cô mà cùng cô nhảy lầu như vậy?

“Trừ khi cô bước xuống, nếu không tôi nhất định sẽ không bước xuống, chỉ cần cô dám nhảy thì tôi cũng nhất định dám nhảy! Lời của Lâm Thiên tôi đây một khi đã nói được thì sẽ làm được!” Lâm Thiên giọng nói kiên định nhìn Tô Bảo Nhi.

Tô Vân đối với tính khí của Lâm Thiên mà nói cũng có thể xem như hiểu đôi phần, cô tin rằng Lâm Thiên thật sự sẽ làm như vậy.

“Vậy...!vậy tôi bước xuống, anh cũng bước xuống, được chứ?” Tô Bảo Nhi nói.

Tô Bảo Nhi biết rõ bản thân cô đã nợ Lâm Thiên quá nhiều rồi, cô không thể nào lại liên lụy đến Lâm Thiên được nữa.

Lâm Thiên nghe xong câu nói đó của Tô Bảo Nhi trong lòng mới có thể gắng gượng thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Thiên biết rằng, nếu không làm như vậy căn bản sẽ không thể nào thuyết phục được Tô Bảo Nhi đi xuống.

“Được, vậy cô nhanh chóng bước xuống đi, vị trí ngồi của cô thật sự rất nguy hiểm.” Lâm Thiên nói,

“A!” Tô Bảo Nhi đột nhiên hét lớn lên, ngay lúc đó cả người bị trượt đi.

“A! Tôi bị tê chân rồi!” Tô Bảo Nhi bám chặt vào lan can.

Nhìn thấy Tô Bảo Nhi như vậy, trái tim của Lâm Thiên đột nhiên run lên, đây thật sự chẳng phải là chuyện đùa đâu, chỉ cần không cẩn thận một chút thì Tô Bảo Nhi có thể rơi xuống đó ngay lập tức!

Hơn nữa còn rơi xuống từ vị trí cao như vậy, đừng nói đến việc còn sống, e rằng chết còn không toàn thây nữa là!

“Tô Bảo Nhi, cô đứng yên đừng nhúc nhích! Để tôi đi tới!” Lâm Thiên hét lớn, đồng thời từ hàng rào chắn nhảy xuống, dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía Tô Bảo Nhi.

Chỉ không tới ba giây, Lâm Thiên đã chạy tới trước mặt Tô Bảo Nhi.

Lâm Thiên không chút chần chừ vội vã ôm Tô Bảo Nhi từ hàng rào chắn xuống.

Ngay sau đó hai người đối mặt nhìn nhau.

Giây tiếp theo, Lâm Thiên không chút lưỡng lự ôm chầm lấy Tô Bảo Nhi! “Tô Bảo Nhi, sao cô lại ngốc như thế này chứ, trên đời này không có gì khó khăn là không thể vượt qua cả.

Cô nhảy xuống đó rồi thì cũng chỉ khiến cho những kẻ ghét cô cười thỏa mãn, khiến những người yêu thương cô, quan tâ m đến cô buồn bã mà thôi! Hiểu chưa hả?” Giọng nói của Lâm Thiên có chút run rẩy.

Lúc trước khi Lâm Thiên nhìn thấy bức thư, thậm chí anh đã cho rằng anh và Tô Bảo Nhi đã vĩnh viễn xa cách nhau, không thể gặp mặt được nữa rồi.

496: Người Đàn Ông Đeo Kính

Lâm Thiên sau khi nghĩ đến chuyện này liền cảm thấy sợ hãi, sóng lưng lạnh buốt.

“Lâm Thiên, xin lỗi, đã khiến anh phải lo lắng, bận tâm rồi, đều trách tôi... trách tôi vô dụng.” Tô Bảo Nhi ngã khuỵu gục mặt khóc trên người Lâm Thiên. Lâm Thiên nhớ lại một Tô Bảo Nhi đã từng ở thành phố Bảo Thạnh, một Tô Bảo Nhi đã từng hoạt bát, đã từng vui tươi đến thế nhưng Tô Bảo Nhi của hiện tại lại trở thành dáng vẻ như thế này, Lâm Thiên chỉ cần nghĩ đến lại cảm thấy đau lòng. Lâm Thiên nhẹ nhàng vuốt mái tóc Tô Bảo Nhi, nhẹ nhàng nói: “Tô Bảo Nhi, cô có muốn nhìn thấy Vũ Ngọc Hiền thân bại danh liệt không? Có muốn nhìn thấy cô ta bị chửi rủa trên khắp các trang mạng hay không?”

“Ngay cả nằm mơ tôi cũng nghĩ đến điều này!” giọng nói Tô Bảo Nhi đầy vẻ kiên quyết.

Nhưng ngay sau đó Tô Bảo Nhi lại lắc đầu nói: “Chỉ là căn bản không thể nào.”

“Ai nói không thể chứ, hôm nay tôi đến tìm cô, thật ra là đến để nói cho cô một tin tốt, tôi đã thu mua lại tập đoàn giải trí ở Hà Nội rồi.” Lâm Thiên nói.

“Trước mắt tôi đang thu thập chứng cứ thông qua tập đoàn giải trí Thành Đô, tôi tin rằng mình sẽ sớm có đủ bằng chứng thuyết phục. Chỉ cần có đủ chứng cứ thuyết phục, chúng ta sẽ ngay lập tức khởi kiện Vũ Ngọc Hiền, thay cô minh oan.” Lâm Thiên cố nặn ra một nụ cười vui vẻ.

“Thật vậy sao?” Tô Bảo Nhi sau khi nghe đến đây ngay lập tức để lộ ra nét mặt vui vẻ.

Tô Bảo Nhi luôn cảm thấy rằng bản thân căn bản không thể nào xóa bỏ được nỗi bất công của mình. Nhưng khi cô nghe những lời nói này của Lâm Thiên, Tô Bảo Nhi ngay lập tức như nhìn thấy một tia sáng bình minh trong đêm tối, cô thật sự nhìn thấy một tia hi vọng.

“Đương nhiên là thật rồi, tôi còn có thể gạt cô hay sao? Tôi đã nói tôi sẽ thay cô đòi lại công bằng, thay cô minh oan cho bản thân, Lâm Thiên tôi một khi đã nói được sẽ làm được, cô chỉ cần tin ở tôi là được!” Lâm Thiên nói một cách chắc nịch.

“Vâng.” Tô Bảo Nhi mạnh mẽ gật đầu.

Ngay lúc này, Tô Bảo Nhi vô cùng tin tưởng Lâm Thiên.

Hoạn nạn mới nhìn thấy chân tình, trải qua khoảng thời gian bày, Tô Bảo Nhi cũng đã cảm nhận được rõ ràng rằng khi cô gặp phải nghịch cảnh khó khăn, chỉ có Lâm Thiên vững vàng đứng bên cạnh cô.

Sau khi trải qua những chuyện này, cảm xúc của cô đối với Lâm Thiên cũng đã ngày càng khác

Cô chỉ cảm thấy, đời này chỉ cần có thể có một người đàn ông như Lâm Thiên ở bên cạnh thì có chết cũng không hối tiếc điều gì.

Đối với cô ấy mà nói, trong cái rủi lại có thể gặp được Lâm Thiên, vậy cũng coi như là trong cái rủi có cái may!

“Do đó, cô nhất định phải tiếp tục sống tốt, vậy thì mới có thể đợi được đến ngày minh oan cho cô, vậy thì mới có thể tận mắt nhìn thấy Vũ Ngọc Hiền thân bại danh liệt, bị chửi rủa không ngừng, hứa với tôi, sau này không được phép nghĩ không thông như thế này nữa!” Lâm Thiên nghiêm túc nói.

“Được! Tôi hứa với anh, vì anh, vì bản thân tôi, cũng vì nhìn thấy một ngày Vũ Ngọc Hiền thân bại danh liệt! Tôi nhất định sẽ không làm những chuyện ngốc nghếch nhu vậy nữa đâu!” Tô Bảo Nhi gật đầu đáp.

Lâm Thiên nghe Tô Bảo Nhi nói như vậy trong lòng Lâm Thiên mới thở dài một hơi.

“Tô Bảo Nhi, chắc là cô cũng đã đói bụng rồi nhỉ, tôi dẫn cô đi ăn chút gì đó!” Lâm Thiên cười nói với Tô Bảo Nhi.

Lâm Thiên biết rằng tâm trạng hiện giờ của Tô Bảo Nhi cần phải điều chỉnh lại, lúc ở nhà buồn chán sẽ rất dễ nghĩ ngợi lung tung, do vậy dẫn cô ấy ra ngoài đi dạo để hít thở không khí trong lành là cách tốt nhất cho tâm trạng cô ấy hiện giờ.

Ngay sau đó, Lâm Thiên cùng Tô Bảo Nhi đi thang máy xuống. Lúc đi dạo phố, Lâm Thiên nhiều lần nghe thấy có một vài cửa hàng đang phát bài hát của Tô Bảo Nhi. Có thể thấy được mức độ phổ biến và yêu thích của bài hát này. Chỉ đáng tiếc khi bài hát này lại do Vũ Ngọc Hiền hát.

Tại một nhà hàng sang trọng. Lâm Thiên và Tô Bảo Nhi đang ngồi ở bàn ăn, các món ăn đã được mang lên sẵn sàng. Lâm Thiên cùng với Tô Bảo Nhi vừa ăn vừa nói chuyện, Lâm Thiên cố gắng nói một vài câu chuyện thú vị để phần nào giúp Tô Bảo Nhi điều chỉnh tâm trạng của mình.

Sau khi Lâm Thiên kể cho Tô Bảo Nhi nghe một câu chuyện cười, cuối cùng cũng khiến cho Tô Bảo Nhi cười khanh khách lên.

“Ơ, đây chẳng phải là Tô Bảo Nhi sao?” Một giọng nói có chút trêu chọc, khiêu khích bỗng nhiên vang lên.

Lâm Thiên quay đầu lại nhìn, hóa ra là mấy người trẻ tuổi đi ngang qua chỗ ngồi của Lâm Thiên liền nhận ra Tô Bảo Nhi.

“Tô Bảo Nhi. Cô làm ra chuyện ghê tởm đến như vậy còn mặt mũi mà lại còn tự nhiên như không, nhàn nhã ngồi ở đây ăn cơm à?” Người đàn ông đeo kính râm chỉ vào Tô Bảo Nhi lớn tiếng nói.

“Tôi... tôi không có.” Vẻ mặt Tô Bảo Nhi hiện rõ nét lo lắng.

“Không có cái quái gì chứ? Lẽ nào cô nói cô bị vu oan hay sao? Sao cô lại xấu xa, ghê tởm đến như thế này cơ chứ, cô là kẻ sao chép bài hát của Vũ Ngọc Hiền chúng tôi, cô có biết là mấy người chúng tôi đây đều là fan cứng của Vũ Ngọc Hiền không?” Người đàn ông đeo kính râm lớn tiếng nói.

“Tô Bảo Nhi, cô đúng là cái thứ mặt dày mày dạn mà!” mấy người phía sau người đàn ông đeo kính râm nhốn nháo mắng nhiếc Tô Bảo Nhi.

Ngay lúc này, người đàn ông đeo kính râm cầm đầu thậm chí còn hét lớn lên: “Mọi người mau mau đến đây mà xem này. Con chó đạo nhạc Tô Bảo Nhi đang ở đây ăn cơm này!.”

Khi tên đàn ông này vừa nói xong, toàn bộ nhà hàng dường như nổ tung.

Trong khoảng thời gian này, vụ việc Tô Bảo Nhi đạo văn đã trở thành một chủ đề vô cùng hot ở trê mạng, căn bản đã thống trị tất cả các tiêu đề về tin tức giải trí. Ngay cả khi bình thường không nghe nhạc, thì khi lướt mạng cũng đều sẽ thấy những tin tức liên quan đến vụ việc này.

Do đó, khách trong nhà hàng cơ bản là đều biết đến cái tên Tô Bảo Nhi này.

“Tô Bảo Nhi đang ở đây ăn à? Đi đi đi, mau đi xem xem!”

Ngay lập tức, khách trong nhà hàng đều nhốn nháo đứng dậy chạy đến xem cảnh tượng náo nhiệt này.

Chỉ trong một thời gian ngắn đã có rất nhiều người chạy tới tụ tập xung quanh.

Phần lớn bọn họ đều chỉ chỉ trỏ trỏ vào phía Tô Bảo Nhi, thậm chí còn tệ hơn nữa khi miệng bọn họ nói ra những lời khó nghe, chẳng hạn như cái gì mà con chó ăn cắp, đồ mặt dày không biết xấu hổ vân vân...

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tô Bảo Nhi có chút hoang mang lo sợ không biết làm thế nào.

Tô Bảo Nhi gần đây đã trải qua quá nhiều chuyện, căn bản sức chịu đựng đã trở nên yếu đuốu hơn bình thuờng rất nhiều rồi.

“Tôi... tôi thật sự không sao chép gì cả!” giọng Tô Bảo Nhi run rẩy nói.

Sau khi nghe những lời này, người đàn ông đeo kính râm ngay lập tức hét lớn: “Đồ chó ăn cắp, đừng ở đây giả bộ đáng thương nữa! Nói cho cô biết, hôm nay cô muốn rời khỏi đây nhất định phải quỳ trên đất nhạn lỗi, bằng không thì cô đừng hòng rời khỏi đây!”

“Đúng! Quỳ trên mặt đất nhận lỗi đi!” những người đứng phía sau tên đàn ông đeo kính râm cũng vội vàng nói hùa theo.

Đám chim lợn chuyên ăn dưa bở hóng chuyện xung quanh cũng thi nhau hùa theo. Đối mặt với tình huống này, Tô Bảo Nhi vốn đã mỏng manh, yếu đuối không thể nào ngăn được những giọt nước mắ rơi xuống đôi má của mình,

497: Là Cả Đời Sao?

Đối với Tô Bảo Nhi, rõ ràng ca khúc của cô ấy đều bị đạo nhạc, nhưng cô ấy còn phải chịu tai tiếng như vậy thì làm sao mà chịu được?

Vốn dĩ tâm trạng Tô Bảo Nhi vừa chuyển biến trở nên tốt, bây giờ lại như lọt vào hố sâu.

Lâm Thiên trực tiếp đứng dậy đi tới bên người Tô Bảo Nhi.

“Tô Bảo Nhi, đừng khóc, cứ giao cho tôi giải quyết, cô cứ ở sau lưng tôi.” Lâm Thiên vươn tay phải ra, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Tô Bảo Nhi.

"Lâm Thiên, đừng! Có nhiều người như vậy!" Tô Bảo Nhi nắm lấy Lâm Thiên tay. Tỏ ra rất lo lắng.

Tô Bảo Nhi sợ Lâm Thiên không đối phó được với những người này, ngược lại còn khiến cho Lâm Thiên chịu tổn thương.

"Đừng nói là chút người này, cho dù là một ngàn vạn, tôi cũng không bao giờ sợ! Cho dù cả thế giới phản bội cô, tôi cũng sẽ vì cô, trở thành kẻ thù của cả thế giới!" Giọng điệu của Lâm Thiên đầy chắc chắn kiên định.

Ngay sau đó, Lâm Thiên quay đầu nhìn những người này.

"Cậu nhóc, cậu là ai? Cậu đi theo con chó đạo nhạc này, thoạt nhìn không phải chuyện tốt, đúng không? Sao, nhìn tôi chằm chằm! Cậu muốn nổi bật con chó đạo nhạc này sao?" Người đàn ông đeo kính râm nhìn Lâm Thiên. .

"Cho anh ba giây. Cút! Ra! Ngoài!" Lâm Thiên híp mắt, giọng điệu lạnh lùng.

Người đàn ông đeo kính râm nghe xong không khỏi giễu cợt: "Ồ, ngươi dám tự tiện như vậy? Nhìn không ra chúng tôi nhiều người như vậy sao? Muốn đánh nhau à."

“Đã đến ba giây, xem ra anh không nắm chắc cơ hội tôi cho anh!” Lâm Thiên lạnh lùng nói.

Ngay sau đó, Lâm Thiên trực tiếp đập nắm đấm vào người đàn ông đeo kính râm.

Khuôn mặt của người đàn ông đeo kính râm lập tức biến dạng, thậm chí anh ta không ngờ rằng anh sẽ trực tiếp đánh mà không báo trước.

"Ầm!"

Dưới một cú đấm, người đàn ông đeo kính râm trực tiếp bị đánh trên mặt đất, kính râm lập tức bị đánh vỡ, khóe mắt cũng bị đánh đến chảy máu.

Ngay từ đầu là do người đàn ông đeo kính râm này kiếm chuyện, lúc này anh ta hét lên mọi người xung quanh càng vây xem đông hơn. Chính là anh ta cầm đầu sỉ nhục Tô Bảo Nhi, Lâm Thiên sẽ không đánh tên đó thì đánh ai?

Đã thế nghe trong ý của anh ta, cô ấy còn là người ghen tị với Vũ Ngọc Hiền.

"Thằng nhóc, mày ... mày dám đánh người sao! Nói cho mày biết, mày xong đời rồi! Chỉ bằng cú đấm này, tao sẽ khiến thằng nhóc nghèo kiết xác mày phải đền táng gia bại sản!" Người đàn ông đeo kính râm hét vào mặt Lâm Thiên.

“Đúng vậy cậu bé, cậu gây chuyện lớn rồi!” Vài người bạn của người đàn ông đeo kính râm cũng hét lên.

"Chết tiệt, đứa nhỏ này dám đánh người, gan cũng lớn lắm rồi. Đầu năm nay, đánh không phải vì người, mà là tiền!"

...

Mọi người vây xem xung quanh đều nghị luận ầm ĩ.

"Khiến tôi đền táng gia bại sản? Vậy thì anh đã đánh giá quá thấp gia sản của tôi rồi." Lâm Thiên chế nhạo.

Lúc này, quản lý khách sạn chen vào đám đông cùng hai nhân viên bảo vệ.

"Bác bảo vệ, bác bảo vệ! Thằng nhóc này đánh người, mau tóm lấy nó!" Người đàn ông đeo kính râm hét lên.

Quản lý gật đầu, sau đó nhìn Lâm Thiên nói: "C ậu nhỏ, nếu cậu đánh người thì hậu quả rất nghiêm trọng, một đấm này của cậu có giá trị không nhỏ đấy.”

“Có thể đắt đến mức nào?” Lâm Thiên chế nhạo.

Ngay sau đó, Lâm Thiên lấy thẻ đen của ngân hàng Hoa Kỳ.

“Cái này… Đây là thẻ đen của Ngân hàng Hoa Kỳ sao?” Người quản lý trợn tròn mắt, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.

"Cái gì? Thẻ đen của ngân hàng Hoa Kỳ?!"

Người đàn ông đeo kính râm té rên mặt đất cũng kêu lên.

Người đàn ông đeo kính râm này chưa bao giờ nhìn thấy thẻ đen của ngân hàng Hoa Kỳ, nhưng anh ta đã nghe nói về nó!

“Quản lý, thẻ đen của Ngân hàng Hoa Kỳ là gì?” Một nhân viên bảo vệ khó hiểu bên cạnh không nhịn được hỏi.

"Thẻ đen của Ngân hàng Hoa Kỳ được mệnh danh là vua của các loại thẻ. Người sở hữu thẻ này. Tất cả đều là những người giàu có hàng đầu, không có tài sản hàng nghìn tỷ đồng, căn bản không tư cách đạt được tấm thẻ này!" Giọng người quản lý đanh thép.

"Cái gì?!"

Sau khi nghe lời của quản lý, tất cả mọi người có mặt không khỏi cảm thán.

Cùng lúc đó, ánh mắt của bọn họ khi nhìn Lâm Thiên hoàn toàn thay đổi.

Bởi họ biết rằng, người thanh niên tưởng như bình thường này lại có tài sản hàng nghìn tỷ, thậm chí hàng chục nghìn tỷ!

Chúa ơi, những người siêu giàu như vậy chắc chắn là sự tồn tại kinh khủng mà họ cần phải ngưỡng vọng!

Hơn nữa, vị siêu giàu này còn trẻ như vậy? Bọn họ không khỏi tự hỏi, lẽ nào đây là thiếu gia của đại gia tộc nào?

Lâm Thiên nhìn chằm chằm người đàn ông đeo kính râm, lạnh lùng nói: "Tiền viện phí của anh, anh tính bao nhiêu, tôi sẽ trả hết!"

"Đừng đừng! Ông lớn ơi con sai rồi!" Người đàn ông đeo kính râm nhanh chóng cầu xin lòng thương xót.

Nhưng Lâm Thiên không có dừng lại, trực tiếp xông lên, đánh người đeo kính râm.

"Bùm bùm!"

Lâm Thiên tay cùng chân trút xuống người đàn ông đeo kính râm.

"Á á á!"

Người đàn ông đeo kính râm hét lên như heo bị làm thịt.

Phải biết rằng. Cho dù Lâm Thiên chỉ sử dụng năm phần trăm sức mạnh, cũng đã rất nặng tay.

Sau khi khán giả nhìn thấy cảnh này, không ai dám bước tới ngăn cản, cũng không ai dám nói gì, kể cả những người bạn của người đàn ông đeo kính râm thậm chí không dám đánh một cái rắm.

Chỉ vì Lâm Thiên đã rút ra thẻ đen!

Điều họ sợ không phải là tấm thẻ đen, mà là danh tính và quyền lực mạnh mẽ đằng sau tấm thẻ đen kia!

Trong mắt họ, người có thể rút thẻ đen chắc chắn là người có danh phận và quyền lực.

Khoảng một phút sau. Lâm Thiên dừng lại.

Đối với người đàn ông đeo kính râm này, Lâm Thiên đã đánh anh ta đến tím tái, máu khắp mặt và toàn thân.

Lâm Thiên lau nắm đấm, sau đó liếc nhìn xung quanh.

Ánh mắt của Lâm Thiên đi qua nơi nào, những người này đều cúi đầu không dám nhìn Lâm Thiên một chút.

"Vừa rồi các người đều làm loạn đúng không? Còn ai có ý kiến? Còn ai muốn mắng Tô Bảo Nhi, đứng lên!" Giọng điệu của Lâm Thiên lạnh lùng.

Xung quanh một mảnh im lặng đến đáng sợ, tất cả mọi người đều cúi đầu, có những người còn thất thần, chân run lên vì sợ hãi.

Đùa nhau à, đây chính là xuất thân đáng giá tiền tỷ, thậm chí có thể mấy chục nghìn tỷ, bọn họ có thể không sợ sao?

"Nếu không có ý kiến, các người còn đứng ở chỗ này để làm chi? Chờ bị đánh sao?" Lâm Thiên lạnh lùng nói.

"Đi đi đi!"

Những người này lập tức chạy tán loạn, một số đã quay trở lại vị trí của mình. Một số đã chạy thẳng khỏi nhà hàng.

Thậm chí, một vài người bạn của người đàn ông đeo kính râm cũng chuồn ra khỏi nhà hàng mà không hề có ý định quan tâ m đến người đàn ông đeo kính râm.

Nhìn thấy sự tình đã được Lâm Thiên giải quyết, Tô Bảo Nhi tâm trạng thả lỏng đi rất nhiều.

Lúc này Tô Bảo Nhi nhìn bóng lưng của Lâm Thiên, chỉ cảm thấy bóng lưng người này thật cao lớn, uy nghiêm, chỉ cảm thấy phía sau người này sở hữu cảm giác an toàn chưa từng có!

Lâm Thiên lại ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ áo của người đàn ông đeo kính râm, hỏi:

"Nói cho tôi biết, anh định tốn bao nhiêu tiền chữa bệnh."

“Tôi… tôi không dám đòi thêm, chỉ đưa mấy triệu.” Người đàn ông đeo kính râm tái nhợt, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn Lâm Thiên, ngay cả giọng nói cũng run run.

“Anh thật sự dám đòi tiền à, thế tôi sẽ cho anh một tỷ, sẵn tiện đưa ngươi đi lò hoả thiêu luôn nhỉ.” Lâm Thiên lạnh lùng nói.

Khi người đàn ông đeo kính râm nghe thấy điều này lập tức bị sốc.

"Không, không, không. Tôi không dám đòi! Tôi không muốn lấy một xu một cắc nào cả!" Người đàn ông đeo kính râm nói.

Trong mắt người đàn ông đeo kính râm, Lâm Thiên có tài sản hàng nghìn tỷ, thậm chí hàng chục nghìn tỷ, quyền thế tuyệt đối, bối cảnh kinh người, giết anh ta đơn giản như bóp ch3t một con kiến.

Lâm Thiên sau khi nghe xong liền đứng lên.

“Quản lý, để bảo vệ đưa anh ta đi bệnh viện.” Lâm Thiên nhìn quản lý.

“Vâng, vâng!” Người quản lý gật đầu cung kính.

Ngay sau đó, quản lý đã bố trí bảo vệ khiêng người đàn ông đeo kính râm ra khỏi nhà hàng.

Mọi việc đã xong, Lâm Thiên quay đầu nhìn Tô Bảo Nhi.

"Tô Bảo Nhi. Mọi chuyện đã giải quyết xong, không sao cả." Lâm Thiên cười với Tô Bảo Nhi.

Tô Bảo Nhi cũng phá lên cười.

“Lâm Thiên, cám ơn anh rất nhiều. Nếu không có anh, khi nãy tôi thật sự không biết phải làm gì.” Tô Bảo Nhi lộ ra một nụ cười nhẹ.

Tô Bảo Nhi vừa rồi thật sự không thoải mái. Nhưng nhìn thấy một người đàn ông chăm sóc mình như thế này, tâm trạng của Tô Bảo Nhi đã tốt lên rất nhiều.

Nhìn thấy nụ cười của Tô Bảo Nhi, Lâm Thiên cũng an tâm rất nhiều.

“Thả lỏng đi Tô Bảo Nhi, có tôi ở bên cạnh, không ai có thể tổn thương cô cả!” Lâm Thiên nghiêm túc nói.

“Ừ… là cả đời sao?” Tô Bảo Nhi thì thào với khuôn mặt ửng hồng.

“Ơ, ý của cô là…?” Lâm Thiên gãi đầu.

“Không… không có gì!” Tô Bảo Nhi vội vàng lắc đầu.

Ngay sau đó, Tô Bảo Nhi nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Lâm Thiên nói:

"Lâm Thiên, tôi không muốn sống ở đó nữa, tôi muốn sống ở một nơi khác."

“Được rồi, chuyển sang một nơi khác, đổi cả tâm trạng.” Lâm Thiên cười.

Chỗ ở hiện tại của Tô Bảo Nhi là ở chung với Dịch Vi. Sống ở đó chắc chắn sẽ có tức cảnh sinh tình. Hơn nữa, Lâm Thiên giết Dịch Vi ở đó, Tô Bảo Nhi sống ở đó, rất dễ có bóng ma tâm lý.

Thay đổi nơi ở quả thực có lợi.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Lâm Thiên đột nhiên vang lên.

Lâm Thiên lấy điện thoại ra xem qua. Đó là một cuộc gọi từ Lưu Thân.

“Alo, Lưu Thân.” Lâm Thiên trả lời điện thoại.

“Anh Lâm, tôi đã thu thập một số bằng chứng có liên quan ở Tập đoàn giải trí Thành Đô, có cả nhân chứng và vật chứng nữa.” Lưu Bân nói.

“Tốt lắm, tôi tới ngay đây.” Lâm Thiên gật đầu đáp ứng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.