Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 489: Lâm Thiên Gật Đầu Đồng Ý




Thái độ của người đàn ông trung niên đối với Lâm Thiên, so với trước đây, hoàn toàn thay đổi hẳn một trăm tám mươi độ.

Lâm Thiên sau khi nghe xong, trong lòng rất mơ hồ, người đàn ông trung niên này vậy mà lại nói mình ở Hà Nội có quyền thế và quan hệ vô cùng rộng rãi?

Nhưng mà ở Hà Nội, Lâm Thiên căn bản chẳng có chút quyền thế và quan hệ gì cả! Lẽ nào là do Lưu Thân đã tìm được nhân vật tầm cỡ nào đó ở Hà Nội đến cứu mình sao?

Nhưng mà kể từ lúc bản thân mình bị bắt trói đến đây, còn chưa tới hai tiếng đồng hồ, cho là Lưu Thân dựa vào các mối quan hệ, thì cũng không thể nào nhanh như thế này được?

Mặc dù trong lòng Lâm Thiên rất ngờ vực, nhưng biểu hiện trên khuôn mặt lại rất thản nhiên, điềm tĩnh.

“Bây giờ tôi có thể đi được rồi phải không?” Lâm Thiên khoanh tay nhìn người đàn ông trung niên.

“Đúng vậy anh Lâm, đây là đồ của cậu.

Cậu có thể rời đi bất cứ lúc nào.” Người đàn ông trung niên vô cùng cung kính, sau đó liền lấy một túi hồ sơ trong tay đưa cho Lâm Thiên.

Trong túi hồ sơ là chứng minh thư, điện thoại và các vật dụng khác của Lâm Thiên.

“Không thể thả cậu ta đi được! Không thể được!” Tào Kim phẫn nộ hét lớn.

Tào Kim và ba tên đó khó khăn lắm mới giăng được cái bẫy này, cuối cùng cũng thành công đưa Lâm Thiên vào nhà lao, mọi chuyện đều đã diễn ra như sắp đặt rồi, Tào Kim thật sự nghĩ không thông, tại sao người đàn ông trung niên này lại muốn thả Lâm Thiên đi.

Người đàn ông trung niên hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến lời gào thét của Tào Kim.

Lâm Thiên cứ thế trực tiếp đi thẳng ra cửa.

Lúc đến trước mặt Tào Kim, Lâm Thiên bỗng dừng bước lại, nhếch mắt nhìn Tào Kim.

“Tào Kim, cậu thật sự cho rằng Lâm Thiên tôi dễ đối phó như vậy sao?”

Sau khi nhìn thấy ánh mắt của Lâm Thiên, Tào Kim liền cảm thấy toàn thân lạnh toát, không khỏi rùng mình một cái.

Lâm Thiên lạnh lùng nói tiếp: “Tào Kim, ban nãy chẳng phải tôi đã nói rồi hay sao, người dám tát vào mặt của tôi thông thường đều sẽ không có kết cục tốt đẹp, tôi cũng nói rồi, lần này cậu hãm hại tôi chính là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời cậu, chúng ta cứ chờ xem!”

Sau khi nói xong câu này, Lâm Thiên liền đi thẳng một mạch ra ngoài.

“Đáng chết! Đáng chết!” Tào Kim nhìn thấy cảnh Lâm Thiên rời đi, sắc mặt liền trở nên khó coi.

Đợi sau khi Lâm Thiên đi khỏi, Tào Kim liền quay người nhìn sang người đàn ông trung niên.

“Tại sao? Tại sao lại thả cậu ta đi? Chú phải làm thế nào chẳng lẽ chú không biết rõ hay sao hả? Có tin là chỉ với một câu nói của nhà họ Tào tôi, lập tức có thể phá hủy cả tương lai của chú không?” Tào Kim phẫn nộ thét vào mặt người đàn ông trung niên.

“Cậu Tào, cậu thực sự cho rằng, lá gan của tôi lớn đến thế sao, dám chủ động thả cậu ta đi sao? Là cấp trên đích thân gọi điện tới, bảo chúng tôi thả người, hơn nữa, còn đặc biệt nhắc nhở tôi, nhất định phải xin lỗi cậu ta.” Người đàn ông trung niên nói.

“Cấp trên đích thân gọi điện tới? Chuyện...!Chuyện này làm sao có thể chứ! Cậu ta ở Hà Nội, căn bản không hề có bất kỳ mối quan hệ nào!” Tào Kim hoàn toàn không tin được.

“Về điều này, tôi hoàn toàn không biết, tôi chỉ biết phụng sự làm việc mà thôi.” Người đàn ông trung niên nói.

……

Mặt khác, sau khi Lâm Thiên vừa đi đến cổng, liền rút điện thoại trong túi hồ sơ ra xem, trên màn hình hiển thị rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Lưu Bân, còn có cả cuộc gọi nhỡ của Tô Bảo Nhi.

Lâm Thiên trước tiên liền gọi một cuộc cho Tô Bảo Nhi.

Sau khi bên kia bắt máy, Lâm Thiên liền nói bản thân không sao, vừa rồi chỉ là gặp phải chút chuyện nhỏ, có điều đã giải quyết êm xuôi rồi, Tô Bảo Nhi không cần phải lo lắng.

Tiếp đó, Lâm Thiên liền gọi điện cho Lưu Thân.

Chuông reo chỉ vài giây, đầu dây bên kia liền bắt máy.

“Lâm Thiên, anh còn ở bên trong không? Anh không sao chứ? Bây giờ tôi vẫn đang nghĩ cách cứu anh ra!” Lưu Thân sốt ruột nói.

Sau khi nghe câu này xong, Lâm Thiên lặng đi một hồi.

Lâm Thiên còn đang định mở miệng khen Lưu Thân lợi hại, nhanh như vậy mà đã tìm được quan hệ để cứu mình ra ngoài, kết quả Lưu Thân lại đang nói gì thế kia?

“Lưu Thân, tôi đã ra ngoài rồi, lẽ nào không phải là anh đã cứu tôi ra hay sao?” Lâm Thiên ngạc nhiên nói.

“Lâm Thiên, anh ra ngoài rồi sao? Anh làm thế nào mà ra được? Tôi còn đang kiếm quan hệ, còn đang chuẩn bị một khoản tiền để tìm người giúp đỡ, nhưng mà bây giờ đã khuya rồi, ai cũng đi ngủ cả rồi, sớm nhất thì cũng phải sáng mai mới được.” Lưu Thân nói.

“Không phải cậu, vậy thì là ai?” Lâm Thiên nghĩ ngợi.

Lâm Thiên có thể kết luận, nhất định là có người đang giúp đỡ mình, nhờ vậy mình mới được thả ra ngoài, hơn nữa người giúp đỡ mình tuyệt đối là lợi hại hơn rất nhiều so với nhà họ Tào.

Thế nhưng Lâm Thiên tự hỏi, bản thân ở Hà Nội căn bản không hề có người quen mà.

“Lâm Thiên, dù gì anh cũng được thả ra rồi, vậy tôi cũng yên tâm rồi.

Bây giờ cũng đã muộn rồi, ngày mai chúng ta gặp mặt đi, đến lúc đó chúng ta hãy nói cho rõ ràng.” Lưu Thân nói.

“Được.”

Lâm Thiên gật đầu đồng ý.

Sau khi tắt máy.

“Nếu đã không phải là Lưu Thân, vậy thì là ai đã cứu mình?” Lâm Thiên lại tiếp tục rơi vào suy tư.

Lâm Thiên thật sự rất muốn biết là ai đã giúp mình.

Nhưng Lâm Thiên đã nghĩ rất lâu rồi, mà vẫn không nghĩ ra được một manh mối nào cả, Lâm Thiên thật sự không nghĩ ra, bản thân ở Hà Nội không hề có bất kỳ người quen nào, đành chỉ có thể không nghĩ nữa.

“Sự việc lần này do nhà họ Tào, tôi đã nhớ kỹ rồi.” Lâm Thiên giọng điệu lạnh lùng.

Lần này nhà họ Tào giăng bẫy Lâm Thiên, suýt nữa thì đã khiến cho Lâm Thiên như chiếc thuyền bị lật xuống ống cống.

Cái mà bọn họ lợi dụng chính là lòng tốt muốn cứu người của Lâm Thiên.

Lâm Thiên trong lòng âm thầm ghi nhớ kỹ nhà họ Tào, mối thù này, bất luận như thế nào cũng đều phải bắt nhà họ Tào nhận đủ, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

“Sau này gặp chuyện gì, cũng phải cẩn thận hơn mới được.

Đặc biệt là ở Hà Nội, suy cho cùng mình ở nơi này, quả thật không có bất kỳ quyền thế và mối quan hệ nào để dựa dẫm.” Lâm Thiên tự lẩm bẩm.

Lần này, Lâm Thiên thực sự quá sơ ý rồi.

Đổi lại là ở Tây Nam, Lâm Thiên căn bản sẽ không lo xảy ra những chuyện như này, thế nhưng nơi này lại là Hà Nội.

……

Tại nơi khác, trong một trang viên rộng lớn ở vùng ngoại ô Hà Nội.

Mặc dù bây giờ chỉ mới là hai giờ sáng, nhưng Vân Điệp lại không ngủ, mà đang ngồi trong phòng khách, chờ đợi tin tức.

“Cô chủ, sức khoẻ là quan trọng nhất, cô trước hết hay là đi ngủ đi.” Bảo mẫu nói.

“Thím Ngô, thím ngủ trước đi, đừng lo cho con.” Vân Điệp nở một nụ cười đáp lại.

Lúc này, cửa phòng khách liền mở ra, một người giúp việc lớn tuổi đang nhanh chóng tiến vào biệt thự, đi đến trước mặt Vân Điệp.

“Bác Phúc.

Như thế nào rồi?” Vân Điệp vội vã đứng dậy hỏi.

“Cô chủ, mọi chuyện lo liệu xong rồi, cậu chủ Lâm Thiên đã được thả ra rồi.” Người giúp việc lớn tuổi nói.

Dừng một lúc, người giúp việc lớn tuổi tiếp tục nói: “Đúng rồi tiểu thư, sự việc cũng đã được điều tra rõ ràng rồi, chuyện này là do nhà họ Tào ở Tây Thành làm ra.”

Vân Điệp nhếch mày: “Chỉ một nhà họ Tào cỏn con mà cũng dám cả gan làm loạn, lại dám động đến anh Lâm Thiên của tôi? Thật là gan to bằng trời mà.

Nhà họ Tào thực sự tưởng rằng có nhà họ Chu bảo vệ thì bọn họ liền có thể tùy ý làm càng sao?”

“Cô chủ, có cần cảnh cáo nhà họ Tào một chút không?” Người giúp việc lớn tuổi hỏi.

Vân Điệp nghĩ ngợi một hồi sau đó nói: “Tạm thời không cần.

Tôi tin tưởng vào năng lực của anh Lâm Thiên, đợi sau này anh Lâm Thiên sẽ tự mình đích thân đi báo thù.”

“Vâng thưa cô chủ.” Người giúp việc lớn tuổi nói.

“Bác Phúc, tiếp tục quan sát giúp đỡ anh Lâm Thiên, xảy ra chuyện gì, lập tức báo cáo cho tôi.” Vân Điệp nói.

“Vâng, cô chủ, vậy tôi xin phép lui xuống.”

Sau khi người giúp việc lớn tuổi nói xong, liền lui ra khỏi phòng khách.

……

Ở nơi khác, tại nhà Tào Kim.

Tào Kim vội vã tiến vào biệt thự.

“Con trai, thế nào rồi? Đã trút hết giận chưa?” Ba của Tào Kim vẻ mặt tươi cười nói.

“Ba, tên nhóc con đó được thả đi rồi!” Tào Kim tức giận nói.

“Cái gì? Thả đi rồi? Sao mà như vậy được?” Ba của Tào Kim bật người đứng dậy, hết sức kinh ngạc

“Là có người âm thầm giúp đỡ Lâm Thiên, hơn nữa người giúp đỡ tên đó có lẽ bản lĩnh không hề nhỏ.” Tào Kim nói.

“Nếu nói như thế, nhóc con này ở Hà Nội còn có quen biết sao? Xem ra, chúng ta đã đánh giá thấp tên tiểu tử này rồi.” Ba của Tào Kim nheo mắt suy ngẫm.

“Ba, bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Lẽ nào cứ thể bỏ qua sao?” Tào Kim tỏ ra cực kỳ không can tâm.

Ba của Tào Kim ngồi xuống lại ghế sofa.

Sau đó lạnh lùng nói:

“Bỏ qua? Hừ, sao có thể bỏ qua như vậy được, có điều trước khi chưa làm rõ ràng là ai giúp đỡ Lâm Thiên, chúng ta không thể tùy tiện manh động, trước hết phải đi điều tra xem xem là ai đang giúp Lâm Thiên.”

……

Ngày hôm sau.

Dư luận trên mạng càng ngày càng bàn tán sôi nổi.

Mặc dù Tô Bảo Nhi không lên mạng, nhưng khi Tô Bảo Nhi tham gia buổi phát sóng, đã xuất hiện một lượng lớn cư dân mạng để lại những bình luận mắng chửi Tô Bảo Nhi ngay trong lúc phát sóng.

“Tô Bảo Nhi, mày là con chó đạo văn không có liêm sỉ, còn làm hại Vũ Ngọc Hiền , bây giờ lại dám ra mặt phát sóng trực tiếp?”

“Ngọc Hiền nhà tôi thật sự quá đáng thương mà, hai lần đều bị con chó đạo văn không cần liêm sỉ này cắn, may mà sự thật đã sáng tỏ.”

“Ôi..., Tôi trước giờ vẫn là fan của Tô Bảo Nhi, lần này thì cuối cùng cũng đã nhìn thấu cô ta rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.