Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 485: Tôi Chính Là Cha Mày Lục Công Tử




“Đúng vậy Tô Bảo Nhi, tôi chính là “Cha mày Lục công tử” xin lỗi cô, tôi vẫn luôn giấu diếm chuyện này, lúc đó cô bởi vì tôi mới rời khỏi thành phố Bảo Thạnh, vì vậy tôi không muốn để cô biết là tôi đang giúp đỡ cho cô.

” Lâm Thiên nghiêm túc nói.

Dừng lại một chút, Lâm Thiên nói tiếp: “Vốn dĩ tôi chỉ muốn luôn ở phía sau mà âm thầm giúp cô thôi, chẳng qua vì vụ việc đạo nhạc, tôi không có cách nào từ xa mà giúp cô giải quyết được, nên mới quyết định đến thủ đô Hà Nội, tự mình điều tra giúp cô.

“Lâm Thiên, số tiền mà anh đã bỏ ra để làm tất cả mọi việc vì tôi, ít nhất có đến mấy tỷ, thậm chí còn nhiều hơn thế, anh làm sao lại có nhiều tiền như vậy? Tuy rằng anh là chủ tịch của công ty Bảo Thạnh chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên, nhưng mà cũng sẽ không có nhiều tiền đến vậy chứ.

” Tô Bảo Nhi cảm thấy hơi kinh ngạc và khó hiểu.

Trừng phạt Bigo Live, thu mua kênh livestream Caqi Live, với cả quét sạch streamer của Bigo Live, số tiền cần phải bỏ ra này là một con số khủng khiếp, trước những điều này, phần thưởng vài trăm triệu của Fans Festival đó, dường như là điều không có gì đáng nói đến.

“Tô Bảo Nhi, trong những tháng mà cô rời khỏi thành phố Bảo Thạnh đã xảy ra rất nhiều chuyện, bây giờ tôi đã trở thành chủ tịch của cả tập đoàn Tỉnh Xuyên rồi.

“Mặc khác tôi còn tự thành lập nên một tập đoàn Vân Thiên cho mình, thậm chí Shoppe gần đầy nổi tiếng nhất cũng là của tôi, tổng số tài sản mà bây giờ tôi có được, có lẽ hơn năm mươi tỷ nhân dân tệ.

” Lâm Thiên nói.

“Cái gì?!” Tô Bảo Nhi che miệng lại, đôi mắt sáng long lanh mở to ra.

Hơn năm mươi tỷ nhân dân tệ, số tiền này, đủ để xem thường toàn bộ tỉnh Xuyên Tây, đủ để khinh thường cả ba tỉnh Tây Nam đấy!

Khi Tô Bảo Nhi rời khỏi thành phố Bảo Thạnh, Lâm Thiên vẫn chỉ là chủ tịch của công ty chi nhánh của Bảo Thạnh, và sức ảnh hưởng của anh, cũng chỉ ở trong một thành phố nhỏ cấp tỉnh như thành phố Bảo Thạnh mà thôi.

Cô ấy có nằm mơ cũng không hề nghĩ đến, trong khoảng thời gian cô ấy vừa mới rời khỏi thành phố Bảo Thạnh, Lâm Thiên vậy mà đã lớn mạnh đến mức này.

Dịch Vi đang đứng ở một bên, lúc nghe đến con số khủng khiếp năm mươi tỷ này, cô ấy càng nuốt nước bọt một cách dữ dội, kinh ngạc đến giống như nửa khúc gỗ ngơ ngẩn mà đứng ngay nơi đó.

Ôi trời, hơn năm mươi tỷ, đây chính là con số cực kỳ lớn mà Dịch Vi có nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

Tuy rằng cô ta biết được đại gia “Cha mày Lục công tử” rất giàu, thế nhưng cô ta có nằm mơ cũng không ngờ được rằng, lại giàu đến mức này.

“Lâm Thiên!”

Lúc này cảm xúc của Tô Bảo Nhi, lại không thể kiềm chế được, trực tiếp nhào vào trong lòng của Lâm Thiên, ôm chặt lấy Lâm Thiên.

“Lâm Thiên! Thì ra “Cha mày Lục công tử” chính là anh! Thì ra người vẫn luôn giúp đỡ tôi chính là anh, sao tôi lại ngốc đến thế chứ, lẽ ra tôi nên nghĩ đến sớm hơn, trừ anh ra còn có ai sẽ giúp tôi như vậy chứ.

” Tô Bảo Nhi dựa vào trong lòng của Lâm Thiên, xúc động mà khóc lên.

Tô Bảo Nhi nghĩ rằng, thì ra từ trước đến giờ đều là Lâm Thiên âm thầm giúp đỡ cho cô ấy, trong lòng cô ấy cảm thấy vô cùng cảm động.

Cô ấy tự hỏi mình, trên đời này có lẽ chỉ có Lâm Thiên đối xử tốt với cô ấy mà thôi.

“Đồ ngốc à, bất kể vào lúc nào, cho dù có ở đâu, tôi cũng sẽ mãi mãi đứng ở phía sau cô, cho dù cả thế giới đều chống lại cô, vậy thì tôi liền trở thành kẻ thù của cả thế giới.

” Giọng nói của Lâm Thiên không lớn, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên định.

Lâm Thiên vỗ vỗ bả vai của cô ấy, nói tiếp: “Tô Bảo Nhi, tiếp theo đây, tôi giúp cô xử lý người đã phản bội cô trước đã.

Ngay sau đó, Lâm Thiên xoay người mà nhìn về phía Dịch Vi.

“Dịch Vi, những điều cần nói đều đã nói ra hết rồi, tiếp theo đây tôi liền tiễn cô lên đường, tất cả mọi chuyện mà cô đã làm, tôi muốn cô, Đền! Bằng! Mạng! Sống!” Lâm Thiên híp đôi mắt lại, ánh mắt khiến cho người ta phải sợ hãi.

Dịch Vi không hề cảm thấy Lâm Thiên đang nói đùa, cô ta cảm thấy Lâm Thiên thật sự sẽ giết chết cô ta, hơn nữa cô ta biết rằng, nếu như Lâm Thiên đã là đại gia có khối tài sản hơn năm mươi tỷ, sau khi giết chết cô ta, chắc chắn sẽ có thể nghĩ ra cách thoát khỏi sự trừng phạt.

Ngay lúc này, cuối cùng Dịch Vi cũng cảm thấy sợ hãi rồi.

“Lâm Thiên, cậu Lâm! Tôi đã biết sai rồi, xin anh tha cho tôi đi! Tôi sẽ không dám làm vậy nữa!” Dịch Vi trông vô cùng sợ hãi mà cầu xin Lâm Thiên.

Gương mặt của cô ta, đều do tim co thắt mà trở nên trắng bệch.

“Tha cho cô? Cô cảm thấy có thể sao?” Lâm Thiên lạnh lùng mà cười lên một tiếng.

Dịch Vi thấy vậy lại vội vàng mà nhào đến trước mặt của Tô Bảo Nhi.

“Tô Bảo Nhi, cô kêu anh ấy tha cho tôi đi, nể tình cảm của chúng ta trước đây, tha cho tôi một con đường sống đi!” Dịch Vi liên tục cầu xin.

“Dịch Vi, lúc cô bán đứng tôi, sao cô lại không hề nghĩ đến tình cảm của chúng ta? Lúc đó khi mẹ của cô bị bệnh, cô không có tiền, tôi đã cho cô hai trăm nghìn tệ, lúc cô phản bội tôi, cô có từng nghĩ đến ân tình của tôi đối với cô hay không? Cô có từng nghĩ đến, tổn thương mà cô dành cho tôi lớn đến mức nào!” Tô Bảo Nhi nói với giọng điệu lạnh lùng.

Đối với Tô Bảo Nhi mà nói, bị người bạn thân mà mình tin tưởng phản bội, bán đứng mình, điều này chính là một chuyện vô cùng đau đớn.

Sau khi Tô Bảo Nhi nói xong, liền trực tiếp xoay người đi.

“Dịch Vi, đừng có mà phí lời nữa, nên tiễn cô lên đường rồi!”

Lâm Thiên một phát nhấc Dịch Vi lên, sau đó bóp lấy cổ của cô ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.