Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 461: “không Bán!”




“Các người sao lại vào đây?” Lâm Thiên nhíu mày.

“Nếu tổng giám đốc Lương đã đi rồi, thì chúng tôi đương nhiên phải quay lại rồi.” Dịch Vi hùng hồn nói.

“Thật sư là vô liêm sỉ mà, gặp chuyện thì trốn nhanh thế.

Bây giờ giải quyết được rồi liền lập tức mò về.” Lâm Thiên lắc đầu cười lạnh.

“Tên nhóc, rõ ràng là cậu vô liêm sỉ, một người đàn ông như vậy mà lại để cho Tô Bảo Nhi giúp cậu giải quyết phiền tái.” Dịch Vi lớn tiếng nói.

Ngay sao đó, Dịch Vi nhìn sang Tô Bảo Nhi, bộ dáng tận tình khuyên bảo mà nói: “Tô Bảo Nhi, tôi đã nói rồi, tên nhóc này đến thủ đô Hà Nội, chỉ vì tiền của cô mà thôi.

Cô xem lần này àm xem, chỉ vì tên nhóc này cậy mạnh mà làm cô phải chi ra tận ba tỷ năm trăm triệu đồng, cũng không phải là số tiền nhỏ đâu!”

“Dịch Vi, hình như chị hiểu lầm rồi, ba tỷ năm trăm triệu đồng đó là Lâm Thiên chi ra, không phải là em.” Tô Bảo Nhi mở miệng giải thích.

“Em nói là tên đó chi á? Sao có chuyện đấy được! Tô Bảo Nhi em đừng bao che cho tên đó nữa.” Dịch Vi lắc đầu nói.

“Tô Bảo Nhi, đừng giải thích nữa.” Lâm Thiên vỗ cánh tay Tô Bảo Nhi.

Lâm Thiên biết rõ, cho dù giải thích thế nòa đi nữa, Dịch Vi này đều sẽ không tin tưởng, Lâm Thiên cũng không cần cô ta phải tin làm gì, cô ta là cái gì cơ chứ?

Tô Bảo Nhi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Ăn cơm xong, người đàn ong bụng phệ lái con BMW của ông ta, chở Dịch Vi về khách sạn.

Lâm Thiên lái xe ra, đưa Tô Bảo Nhi đến dưới tầng nhà cô ấy.

Lâm Thiên đương nhiên không thể ở lại nhà Tô Bảo Nhi được.

Liền tìm một khách sạn ở gần nhà Tô Bảo Nhi để ở lại.

Sáng hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng ở khách sạn, Lâm Thiên liền đi đến tập đoàn Thành Đô.

Tập đoàn Thành Đô là công ty giải trí số một thủ đô Hà Nội.

Bài hát của Vũ Ngọc Hiền được tập đoàn Thành Đô phát hành, cũng có thể nói là Vũ Ngọc Hiền là nghệ sĩ của Tập đoàn Thành Đô.

Nếu đã muốn làm rõ chuyện Vũ Ngọc Hiền ăn cắp bài hát, muốn gải quyết được chuyện này, đương nhiên phải nhắm vào anh ta mà ra tay.

Vì vậy Lâm Thiên chuẩn bị trực tiếp mua luôn tập đoàn Thành Đô, sau đó thông qua tập đoàn Thành Đô ký kết hợp đồng với Vũ Ngọc Hiền, đi dạy dỗ Vũ Ngọc Hiền!

Tập đoàn Thành Đô, bên trong phòng làm việc của chủ tịch.

Trong phòng đang có một người đàn ông trung niên đang chơi với mấy món đồ cổ ở trong phòng, đây chính là chủ tịch của tập đoàn Thành Đô, chủ tịch Lưu.

“Chàng trai này tìm tôi có việc gì, nói đi.”Chủ tịch Lưu vừa chơi đồ cổ, vừa hỏi.

Ông ta thậm chí không thèm ngoảnh đầu lại nhìn Lâm Thiên một cái.

“Chủ tịch Lưu, tôi muốn mua tập đoàn Thành Đô của ông, ông ra giá đi.” Lâm Thiên thản nhiên nói.

“Gì cơ? Mở miệng ra là đòi mua tập đoàn Thành Đô của tôi ư? Ha ha, khẩu khí lớn lắm.” chủ tịch Lưu cười ha ha.

Thư kí đứng bên cạnh cũng che miệng cười trộm.

Một tên nhóc không biết xuất hiện ở nơi nào, mặc quần áo bình thường như vậy, mở miệng là muốn mua tập đoàn Thành Đô?

“Chàng trai này, cậu đùa giỡn sai chỗ rồi, thu kí Chu, tiễn khách.” chủ tịch Lưu không quay đầu lại mà nói.

“Chủ tịch Lưu, tôi không nói đùa với ông, tôi nghiêm túc bàn bạc mua bán với ông, bao nhiêu tiền ông cứ ra giá đi.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.

Chủ tịch Lưu buông đồ cổ trong tay xuống, xoay người nhìn về phía Lâm Thiên, mang theo một nụ cười như đang xem kịch vui, nói: “Được thôi, cậu đưa tôi một nghin bảy trăm năm mươi tỷ, tôi sẽ bán tập đoàn Thành Đô cho cậu.”

Lâm Thiên cười cười: “Một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ đồng? Chủ tịch Lưu theo tôi được biết giá trị của tập đoàn Thành Đô là một trăm bảy đến hai trăm tỷ ông báo giá như thế này, thực sự quá không thật thà rồi.”

Vốn dĩ chủ tịch Lưu cho rằng Lâm Thiên đang nói đùa mà thôi.

Nhưng mà khi nghe thấy Lâm Thiên nói chính xác giá báo thị trưởng của tập đoàn, ông cảm thấy đối phương hình như có chuẩn bị rồi mới đến, không giống như là đang nói đùa.

Vì vậy chủ tịch Lưu chậm rãi đi đến, ngồi trước mặt Lâm Thiên, sau đó cười hỏi: “Vậy cậu nói một chút, cậu có thể chi bao nhiêu tiền.”

“Ba nghìn năm trăm tỷ, giá này ông tuyệt đối không phải chịu thiệt, thậm chí còn được lời.” Lâm Thiên thản nhiên nói.

“Xin lỗi, tôi không bán, bây giờ lợi nhuận tập đoàn Thành Đô đang rất tốt, hơn nữa cậu ra giá hơn trăm tỷ, tôi cũng không cần thiết bán, trừ khi cậu cho tôi mấy chục nghìn tỉ.” chủ tịch Lưu cười nói.

“Tôi sẽ đổi một cái giá khác đi.

Tôi chi một trăm bảy mươi lăm tỷ, mua một nửa cổ phần trong tay ông, tôi làm cổ đông thứ nhất của công ty, ông làm cổ đồng thứ hai, được không?” Lâm Thiên nói.

“Không bán!”

“Thư khí Chu, tiễn khách!”

Sau khi chủ tịch Lưu nói xong, trực tiếp quay người đi đến chỗ đề đồ cổ, tiếp tục chơi với đồ cổ của ông ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.