Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 408: Tôi Đã Làm Phiền Ông Rồi




“Không thử thì làm sao mà biết được.

Tôi biết là bảo đạo trưởng lên núi đạo trưởng sẽ có thể mạo hiểm đến tính mạng, nhưng cho dù có thất bại, thì với thực lực đã đạt đến Kim Đan Cảnh của ông, lúc đó rút lui chắc cũng không có vấn đề gì.

” Lâm Thiên nói.

Ngưng một lúc rồi Lâm Thiên lại tiếp tục nói: “Chỉ cần đạo trưởng có thể đồng ý giúp tôi việc này, tôi có thể đưa cho đạo trưởng thêm vài viên đan dược nữa.

“Lâm Thiên thí chủ, không phải tôi sợ nguy hiểm, cũng không phải tôi không sẵn lòng giúp đỡ cậu, mà ban đầu khi tôi lên núi xây dựng chùa, tôi đã thề rằng sẽ không dính líu bất kì thứ gì tới bát đại gia tộc ẩn thế và tứ đại môn phái tu luyện, tôi không thể vi phạm lời thề của mình được.

” Đạo trưởng lắc đầu nói.

“Đạo trưởng, nếu như ông vẫn còn có yêu cầu gì, thì ông cứ nói ra, chỉ cần tôi có thể làm, chỉ cần lần này đạo trưởng có thể giúp được tôi, Lâm Thiên tôi sẽ nợ đạo trưởng một ân tình lớn, sau này đạo trưởng có chỗ nào cần tôi giúp đỡ, tôi tuyệt đối sẽ không chối từ!” Lâm Thiên nói với vẻ mặt chân thành.

Lâm Thiên hiểu rất rõ, nếu như có được sự giúp đỡ của đạo trưởng, thì chắc chắc sẽ cứu được Phạm Minh Tú ra ngoài.

Nếu như đạo trưởng vẫn nhất quyết không chịu giúp, chỉ có một mình Lâm Thiên đi đến gia tộc họ Trần cứu người, thì chắc chắn là thập tử nhất sinh!

Vậy nên, đạo trưởng có giúp đỡ hay không là điều vô cùng quan trọng!

“Lâm Thiên thí chủ trọng tình trọng nghĩa, kẻ hèn này rất khâm phục, nhưng kẻ hèn này cũng có nỗi khổ của riêng mình, mong thí chủ hiểu cho.

” Đạo trưởng bình tĩnh nói.

Bạch Hổ thấy vậy cũng cầu xin: “Sư phụ, đồ nhi cầu xin người.

Xin người hãy giúp Anh Thiên lần này!”

“Bạch Hổ, ta thân là một tu sĩ, rất xem trọng lời thề, có một số lời thề, khi đã nói ra rồi thì nhất định phải tuân thủ.

” Đạo trưởng lắc đầu nói.

“Thôi được rồi, tôi đã làm phiền ông rồi.

Lâm Thiên lập tức đứng dậy.

Lâm Thiên đã hiểu rồi, bởi vì đạo trưởng có lời thề, nên kiên quyết không giúp anh được việc này.

“Lâm Thiên thí chủ, tôi thật lòng khuyên cậu một câu, cậu tuyệt đối đừng hấp tấp quá.

“Nếu như bây giờ cậu đi đến gia tộc họ Trần, thì đó chính là cái bẫy của họ, không những cậu không cứu được người, mà còn có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng của cậu, đến lúc đó cả cậu và cô ấy đều sẽ phải chết, là một tu sĩ, nhẫn nhịn là một điều vô cùng quan trọng.

” Đạo trưởng nặng nề nói.

Lâm Thiên quay đầu lại nhìn đạo trưởng, giọng điệu sắc bén:

“Ý của đạo trưởng là muốn tôi giương mắt lên nhìn người con gái của mình chết trong gia tộc họ Trần sao? Xin thứ lỗi, Lâm Thiên tôi không làm được!”

“Ý của cậu là, cậu nhất định sẽ đi đến gia tộc họ Trần để cứu người ư?” Đạo trưởng nhìn Lâm Vân.

“Tôi thân là một nam nhân, không dám nói là làm được việc gì to lớn, nhưng đất dưới chân tôi, cha mẹ trong nhà, người con gái trong lòng, anh đệ bên cạnh tôi, tôi, nhất định sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ họ!”

“Vậy nên, cho dù gia tộc họ Trần có là núi đao biển lửa, Lâm Thiên tôi cũng nhất định sẽ xông vào! Cho dù có là thập tử nhất sinh, Lâm Thiên tôi cũng tuyệt đối không hối hận!!!” Giọng nói của Lâm Thiên vang to, kiên quyết.

Nói xong, Lâm Thiên nhanh chóng quay người đi ra ngoài.

“Anh Thiên, em đi cùng anh!”

Bạch Hổ đuổi theo Lâm Thiên.

Đạo trưởng nhìn bóng hình Lâm Thiên rời đi, không ngừng lắc đầu thở dài.

“Hay cho một người có tình có nghĩa, nếu như không phải trên người tôi đã có lời thề, thì tôi nhất định sẽ đi cùng cậu xông vào núi đao biển lửa đó, đáng tiếc đáng tiếc….

Đạo trưởng biết, lần này Lâm Thiên đi, chẳng khác nào đi tìm cái chết.

……

Ở một diễn biến khác.

Lâm Thiên sau khi đi ra khỏi chùa, thì Bạch Hổ cũng đi theo anh.

“Anh Thiên, em dẫu có nói như thế nào, thì cũng là Hư Đan Cảnh, em sẽ đi cùng anh!” Bạch Hổ nói giọng kiên định.

Lâm Thiên quay đầu lại nhìn Bạch Hổ.

“Bạch Hổ, tên nhóc này đừng có gây chuyện, ngoan ngoãn ở lại chùa tu luyện cho tôi đi, nếu như lần này tôi không thể từ gia tộc họ Trần trở về, thì sau khi cậu tu luyện trở lên mạnh mẽ rồi, tôi chỉ hi vọng cậu có thể báo thù cho tôi thôi!”

Lâm Thiên vừa nói, vừa cười, lấy tay đập vào ngực Bạch Hổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.